“Em có ghét cậu ấy không?”. Nghe đến đây, không kìm được bèn lên tiếng: “Hoặc là thích cậu ấy nên cố tình tránh mặt cậu ấy?”.
Phương Hồi liền lắc đầu, cô mân mê hình chú gấu nhỏ trên chiếc cốc của Hoan Hoan, tiếng gõ của móng tay lên mặt sứ và giọng nói nhẹ nhàng của cô đã biến thành một giai điệu hoài cổ trong sự thay đổi của không gian và thời gian.
“Không thích cũng không ghét. Anh có biết không, có một mẫu người luôn tỏa ra ánh hào quang, đứng dưới luồng sáng này chúng ta sẽ cảm thấy ấm áp và dễ chịu, nhưng nếu đứng quá gần, thi chói mắt. Hơn nữa đứng bên cạnh luồng sáng đó, chúng ta sẽ cảm thấy mình u ám hơn. Chính vì vậy, so với Trần Tầm rực rỡ ánh hào quang, có lẽ em thích Kiều Nhiên hơn”.
Tôi không nói gì, tiếp tục lắng nghe. Tuy nhiên, tôi nghĩ, ở độ tuổi đó mọi tình huống đều có thể xảy ra. Tư duy chưa đủ chín chắn để bắt cuộc sống phù hợp với logic, chính vì vậy một người nổi bật như Trần Tầm và một người mờ nhạt như Phương Hồi có thể tạo ra kết tủa hoặc luồng khí nếu thực hiện phản ứng hóa học với nhau.
Xét cho cùng, năm tháng trôi qua, chỉ vì tuổi còn quá trẻ.
Phải mất ba ngày mới hoàn thành tờ báo tường cho Tết Trung thu.
Ngày đầu tiên, Hà Sa, Trần Tầm, Kiều Nhiên, Tiểu Thảo đều ở lại giúp. Triệu Diệp cũng lấy lí do để khỏi phải đi tập bóng, cậu không biết gì về mấy trò vẽ vời, thấy gì cũng mới mẻ, nên hết sờ cái này, lại mó cái kia. Mấy lần, không làm gãy bút chì thì giẫm vào giấy vẽ, đã không giúp được việc gì lại còn quấy rối thêm.
Phương Hồi cười đau khổ khi lại phải chữa cây cọ sơn bị Triệu Diệp bất cẩn làm gãy: “Sao cậu không xuống tập bóng? Thấy bảo có nhiều con gái ngồi xem lắm mà!”.
Triệu Diệp liền khua khua tay, nói: “Đám đó nhỏ quá, mặt mũi lại gớm như vậy, không ăn thua! Đội bọn tớ đều nói rằng, con gái trường F vừa ngoảnh đầu, con trai trường F phải nhảy lầu. Con gái trường F vừa ngoảnh đầu, Trung Đông không còn sản xuất dầu. Con gái trường F vừa ngoảnh đầu, sao chổi Hal-ley đâm địa cầu! Con gái trường F..
“Này! Cậu nói thế là có ý gì!”. Tiểu Thảo vẩy mạnh cây bút lông đang cầm trên tay nói: “Bọn tớ cũng đều là con gái trường F, có gì là xấu chứ?”.
“Oái! Chiếc áo Nike của tôi!”. Triệu Diệp nhìn vết mực trên áo với vẻ mặt đau khổ.
Thừa cơ Kiều Nhiên liền đẩy cậu ta ra ngoài, nói: “Mau ra nhà vệ sinh gột đi, nhỡ cây bút của Tiểu Thảo để lại vết đấy, hay à tôi vẩy thêm đường nữa cho cân?”.
Triệu Diệp lao đi ngay, cuối cùng Phương Hồi cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như Trần Tầm cũng đã nhận ra vẻ ngao ngán của cô, bèn nói: “Cậu cứ tập trung vẽ, lát tớ sẽ ra ngoài cửa canh chừng, không cho hắn vào nữa. Hắn mà còn gây gổ thì tớ sẽ xuống sân gào tên hắn, huấn luyện viên đang ở dưới đấy, hắn sợ huấn luyện viên lắm, chắc chắn sẽ ngồi yên thôi”.
Phương Hồi cúi đầu cười, thu dọn rồi bắt đầu lại từ đầu. Cô hết sức chăm chú, mang hết màu nước, bút vẽ ở nhà đến, đầu tiên là phác thảo lên giấy bằng bút chì, sau đó lại ghi chú hình ảnh rất quy cách. Vì sợ bị phai màu nên ngay cả nước rửa bút lông Phương Hồi cũng thay liên tục.
Do Triệu Diệp quấy rối, cộng với việc Tiểu Thảo và Hà Sa ngồi bên cười nói, chuyện trò rôm rả, Trần Tầm và Kiều Nhiên bàn chuyện liên hoan tết Trung Thu, nên mặc dù người nhiều nhưng chẳng ai giúp gì được cô cả. Thế nên đến cuối ngày, mới chỉ vẽ xong bản phác thảo.
Tình hình ngày thứ hai cũng không khá hơn được bao nhiêu. Đến ngày thứ ba, Triệu Diệp và Tiểu Thảo đã bỏ cuộc, Kiều Nhiên thì bị cảm, Phương Hồi khuyên mãi cậu mới chịu về nhà, vì có việc nên Hà Sa chỉ ở lại đến sáu giờ rồi về. Cuối cùng, chỉ còn lại Trần Tầm và Phương Hồi.
Mùa thu trời tối sớm, Trần Tầm bật hết đèn trong lớp học. Dưới ánh đèn sáng rực, Phương Hồi khom người trước bàn vẽ, chiếc bóng nhỏ của cô in hình xuống trang giấy. Sân trường vắng vẻ, trong phòng chỉ có tiếng bút, tiếng tẩy cọ sát trên giấy, Trần Tầm ngồi trên ghế bên cạnh, lặng lẽ nhìn Phương Hồi tô màu.
Có lẽ do ít chuyện trò nên cậu chăm chú theo dõi từng động tác nhỏ của Phương Hồi. Ví dụ cô gạt tóc ra sau tai bằng mu bàn tay, hoặc cô gạt nhẹ bụi tẩy bằng đầu ngón tay, hoặc cô cúi đầu xuống nói chuyện. Trần Tầm rất thích nhìn cô làm như vậy, mặc dù nếu cũng giống Tiểu Thảo, buộc tóc đằng sau, phùng mang thổi bụi tẩy đi, mỉm cười, vừa vẽ vừa nói chuyện cũng rất dễ thương, nhưng cậu thích vẻ nhẹ nhàng, đặc biệt của Phương Hồi hơn.
“Cậu xem xem dòng chữ này có bị lệch không?”. Phương Hồi ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trần Tầm, mặt cô đỏ bừng, vội đưa mắt nhìn ra chỗ khác.
Trần Tầm bước đến, nhìn một lát rồi nói: “Không lệch, không lệch đâu! Chữ đẹp quá, sao không giống với nét chữ bình thường của cậu?”.
“Ừ, đây là phỏng theo kiểu chữ Tống. Thực ra tớ viết không đẹp, ba tớ viết mới đẹp, tớ học lỏm ba tớ thôi”.
“Đẹp lắm, ba cậu cũng vẽ tranh à?”.
“Không, ba tớ vẽ sơ đồ thôi”. Phương Hồi lấy thước ra đo rồi nói: “Tiếp theo sẽ tẩy hết đường chì đi là xong, cái này tớ tự làm được, cậu về trước đi, bắt cậu phải giúp ba ngày rồi”.
“Không, tớ không vội đâu, đợi cậu về cùng cả thể”. Trần Tầm vội nói: “Cậu làm báo tường là giúp nhiều cho tớ rồi, nếu không tớ thực sự không biết ăn nói với cô chủ nhiệm thế nào”.
“Cảm ơn cậu”.
Trần Tầm rất hào hứng, cậu lấy máy nghe nhạc vẫn mang theo ra, mở nhạc, bỏ tai nghe ra và điều chỉnh âm lượng ở mức cao nhất. Máy nghe nhạc không phải loại xịn, bài hát đang bật là bài: “Rất muốn nói rằng anh thực sự yêu em, rất muốn nói câu xin lỗi em, em khóc và nói tình duyên đã hết, khó nối lại, khó nối lại... Một cô gái như em, khiến anh buồn, khiến anh vui, khiến anh cam lòng hi sinh tất cả..
Trần Tầm và Phương Hồi vừa ngân nga khe khẽ vừa hoàn thành tờ báo tường. Họ đứng lên ghế, mỗi người cầm một đầu, căn cho thẳng, trong lúc dán lên tường, hai người đã nhìn nhau cười.
Lúc ra khỏi khu giảng đường, họ vô cùng vui mừng khi nhìn thấy căng tin chưa đóng cửa, thế là hai đứa đã cùng mua hamburger và trà đen lạnh đóng túi, ngồi trên cây xà kép ở sân bóng ăn một bữa tối đơn giản. Ánh sáng hắt qua kẽ lá tỏa xuống, lốm đốm, có lẽ vì trong đêm tối, thế nên cái mà Phương Hồi gọi là ánh hào quang trên người Trần Tầm cũng đã dịu hơn, khiến cô có thể yên tâm ngồi bên cạnh cậu.
“Cậu khách sáo quá! Tớ đã nói, thực ra là cậu giúp tớ mà”. Trần Tầm cười nói: “Cậu vẽ đẹp thật đấy! Lần này chắc chắn lớp mình sẽ đạt giải nhất”.
“Cũng khả năng của tớ có hạn, chỉ được như vậy thôi”.
“Phương Hồi”. Đột nhiên giọng Trần Tầm tỏ ra hết sức nghiêm túc: “Tớ cảm thấy rất đẹp, thật đấy, rất đẹp”.
Tôi nghĩ, mọi người ai cũng thích nghe mình được khen, dù lời khen ấy có thật lòng hay không. Chính vì thế, trước ánh mắt của Trần Tầm, cuối cùng Phương Hồi đã đón nhận. Cô khẽ mỉm cười, nụ cười rất rạng rỡ.
Đoạn này Phương Hồi kể rất tỉ mỉ, cô mặc chiếc áo khoác đỏ, Trần Tầm mặc áo màu trắng, bút màu Hero đựng trong túi đựng bút, máy nghe nhạc là của hãng Aiwa, nghe bài hát ‘Khiến anh buồn, khiến anh vui’ của Chu Hoa Kiện, bánh hamburgerr thịt gà 3,5 tệ một cái, trà đen lạnh của hãng Thống Nhất, trăng chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là tròn vành vạnh, cây trong trường là cây hòe, xà kép làm bằng đồng,có thể nâng lên hạ xuống...
Sau nhiều năm, nhìn cô nheo mắt nhắc lại những kỉ niệm này, đột nhiên tôi cảm động và chỉ muốn khóc. Hay nói một cách văn chương là tôi đã nhìn thấy chiếc bóng hạnh phúc và cũng đã ngửi thấy mùi vị của nỗi buồn. Nói một cách thô tục là vẻ mơ màng đó của Phương Hồi đã khiến hormon Adrenaline trên tuyến thượng thận của tôi dư thừa.
Tôi thấy thương cho Phương Hồi, muốn nắm chặt tay cô, không phải là vì tôi cầm thú đến mức có ý định đồi bại gì với một cô gái có tâm hồn yếu ớt, mà là vì tôi phát hiện ra bàn tay của cô đang run rẩy...