Nghe xong lời của Chung Linh, trong lòng cả ba đều cả kinh, không hiểu vì sao mà người phụ nữ này lại đoán đúng như vậy. Bọn họ quả thật là vừa mới từ bên Chu Bảo Cương ở trung đội hai trở về đây, hơn nữa còn gặp phải trở ngại lớn. Chu Bảo Cương nói là bận việc huấn luyện nên chẳng thèm để ý bọn họ, chỉ có chính ủy Châu Khải tiếp đón họ ở trong phòng làm việc của Chu Bảo Cương. Ba người ở bên đó uống trà và cảm thấy trà này thật sự rất ngon, vì thế nên Châu Khải tự mình làm chủ, gói cho bọn họ một chút đem về. Nếu như không phải vì cảm thấy Chung Linh khó đối phó thì cái vị đại tá kia cũng sẽ không nhất thời nảy lòng tham, đưa trà cho Chung Linh đâu!
Bạch hào ngân châm (1) là một lại trà trắng, nước trà màu vàng nhạt rất trong, hương vị thơm ngát ngọt dịu, là một loại trà có thể kích thích tiêu hóa, nâng cao tinh thần, là một thứ cực phẩm mà Chung linh đặc biệt vì Chu Bảo Cương mà mua về. Trà này nếu đem ra thị trường thì giá cả không phải là rẻ, hơn nữa dù cho có tiền cũng khó mà mua được. Mấy người này chắc cũng hiểu biết nhiều, phân biệt được trà ngon trà dở, nên mới nhận lấy trà này chăng.
“Cô sao biết được?”
Lần này, ngược lại là vị đại tá kia không giữ được bình tĩnh liền hỏi.
Chung Linh nhìn bọn họ, nở một nụ cười.
“Loại trà chất lượng như thế này cả nước mỗi năm sản xuất không tới hai cân, hơn nữa ở đội này chỉ có phòng làm việc của chồng tôi là có, là do thời gian trước tôi đặc biệt nhờ vả bạn mình mua về. Loại trà này, trị giá của mỗi cân khó mà tính toán được, huống chi có tiền cũng khó mà mua.”
“Nghe cô nói như vậy, tức là cô đã thừa nhận Chu Bảo Cương có nhận hối lộ?”
Giọng điệu nói chuyện của vị trung tá kia cực kỳ hăng tiết.
“Chuyện không có thì làm sao mà thừa nhận! Ngài nói chồng tôi nhận hối lộ, tôi lại chẳng hay biết gì, ngài có thể dẫn chứng ra được không?”
Chung Linh tự tin nhìn thẳng vào ông ta, khiến cho vị trung tá kia càng thêm thiếu kiên nhẫn.
“Có người báo lên là Chu Bảo Cương nhận hối lộ, tổng giá trị ước tính lên đến hơn hai vạn đồng.”
Vị thượng tá không chịu được sự khiêu khích của Chung Linh, nói ra sự thật.
“Ha ha...”
Thật sự là Chung Linh không nên ở cái thời điểm này, trường hợp này cười thành tiếng như vậy, nhưng cô quả thật là nhịn không nổi.
“Cô cười cái gì?”
Lần này Chung Linh cũng không biết nên nói như thế nào. Ba người kia đều bị tiếng cười của Chung Linh làm cho vô cùng tức giận.
“Các vị nói chút tiền này thì đủ làm gì chứ? Cũng có thể là đối với người khác, số tiền này rất lớn nhưng đối với nhà chúng tôi thì đó chỉ là con số không mà thôi.”
Chung Linh nhè nhẹ cười một cái.
“Nghe cô nói như vậy thì nhà cô rất có tiền? Cô thử nói ra xem số tiền đó từ đâu mà có?”
Vị thượng tá vào thẳng chủ đề chính.
Hai người còn lại tuy rằng không thích ông ta vẽ đường cho hưu chạy như thế nhưng bây giờ quả thực là cả hai đều rất tò mò.
“Nhà chúng tôi có thể gọi là có tiền, nhưng cũng hoàn toàn xứng đáng thôi. Những thứ ăn thứ mặc cũng chẳng phải chỉ có những thứ các ông nói. Tôi bắt đầu công việc kinh doanh sau khi kết hôn không bao lâu, lúc đó chồng tôi vẫn làm quân nhân ở địa phương. Hơn nữa, lúc công việc kinh doanh của tôi phát triển thì anh ấy đang chiến đấu trên chiến trường. Lúc sản nghiệp của tôi tăng lên gấp mấy lần thì anh đang phục hồi thương tích, sau đó thì chuyển đến đây.”
Chung Linh nghiêm túc giải thích cho họ biết.
“Cô không phải chỉ là giáo viên thôi sao?”
Điều này thì họ đã sớm điều tra rõ ràng.
“Tôi có cổ phần trong trại chăn nuôi ở quê nhà.”
Chung Linh bắt đầu giới thiệu.
“Cho dù là thế thì cũng không thể nào có được sự sung túc như cô nói chứ?”
Vị trung tá cẩn thận tính toán.
“Tôi còn có 70% cổ phần của một xưởng thuốc lá. Thuốc trên bàn mấy vị chính là từ xưởng của tôi mà ra.”
Chung Linh nhìn lên trên bàn.
Trong khoảnh khắc đó cả ba người lại càng thêm kinh ngạc. Lúc này, những lời mà cái cô Chung Linh này nói ra không thể nào là giả được, nhưng mà thuốc của hiệu này giá cả rất đắt, bình thường ở nhà bọn họ cũng chẳng hút. Hơn nữa, xưởng thuốc này còn có mấy nhãn thuốc lá được bán rộng khắp mọi nơi nữa. Nếu như Chung Linh thật sự có 70% cổ phần của xưởng thuốc này thì cô ta tuyệt đối có thể nói năng như vậy.
“Ở quê tôi còn có một công ty vật liệu xây dựng, cổ phần tôi nắm trong tay là 85%, hơn nữa hiện nay công ty còn đang phát triển thêm mảng bất động sản, số tiền nộp thuế mỗi năm ở địa phương cũng luôn dẫn đầu. Chuyện này các vị có thể đến những cơ quan có liên quan để điều tra. Số tiền lãi chúng tôi lấy ra và giá trị tài sản gia tăng mỗi năm cũng đã là mấy trăm vạn rồi, nếu như đem số cổ phần trong tay chuyển giao, con số đó đáng bao nhiêu thì các vị có thể từ từ mà tính. Nói chồng tôi tham ô con số nhỏ nhoi kia, tôi có thể không buồn cười hay sao?”
Thông tin Chung Linh vừa nói ra càng làm cho sự kinh ngạc của ba người kia tăng thêm vài bậc.
Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của họ, Chung Linh lại tiếp tục nói.
“Người nhà của cán bộ trong trung đội hai của chúng tôi từ sớm đã đồng ý với nhau rằng, bất luận là chuyện gì, lúc nào, khi tặng lễ vật thì giá trị đều không thể hơn 10% của số tiền lương công chức hàng tháng được. Nguyên tác này từ trước đến nay chúng tôi đều nguyên túc làm theo, nguyên cả đại đội đều như vậy.”
Chung Linh lại bổ sung thêm thông tin. Đây không phải muốn nói cô là một người thông minh đến mức nào, mà là biết vợ chồng bọn họ cần gì, hơn nữa, làm việc cũng vô cùng cẩn thận.
Cả ba vị quan chủ thẩm nửa ngày chẳng nhả ra được chữ nào. Cuối cùng vẫn là người có cấp bậc quân hàm cao nhất mở miệng.
“Chung Linh phải không? Hai vợ chồng cô cũng đừng có suy nghĩ gì hết, chúng tôi chỉ là làm việc theo thông lệ, có người báo cáo thì chúng tôi tất phải điều tra cho rõ ràng một chút.”
“Không sao, chúng tôi cũng có thể hiểu được. Chồng của tôi là một người có tính cách rất thẳng thắn, nếu có chuyện gì không chu đáo thì vẫn phải xin các vị bỏ quá cho.”
Chung Linh tuy là tức giận nhưng vẫn biết mấy người ngồi trước mặt cô không phải kẻ chủ mưu, cũng không nên làm khó họ.
“Vậy thì tốt. Làm trễ nãi thời gian của cô rồi.”
Lời này nói ra chính là tiễn khách.
Cũng đúng lúc Chung Linh chẳng muốn nói nhiều với họ nữa. Cô đứng dậy, cáo từ ra về.
Đợi sau khi Chung Linh ra ngoài, vị thượng tá kia lẩm bẩm.
“Lời cô ta nói chẳng giống nói láo.”
Chung Linh làm sao có thể nói dối được chứ, bởi vì như vậy thì quá dễ dàng bị vạch trần mà.
“Chúng ta phải mời người bên địa phương điều tra kỹ càng một phen. Nếu như giống như những gì mà cô ta nói thì, cái chuyện Chu Bảo Cương tham ô chính là lời nói vô căn cứ. Nhà bọn họ hoàn toàn có thể sống sung túc.”
Đại tá chính là người có quyền định đoạt trong số ba người.
“Nhưng mà tại sao cô ta lại không tự mình làm ăn mà chỉ làm một giáo viên tiểu học? Tại sao lại chỉ nắm đại đa số số cổ phần mà không tự mình kinh doanh?”
Vị trung tá từ đầu đến giờ chưa hề mở miệng nêu lên ý kiến của ông.
“Chuyện này còn cần phải nói sao? Cô ta là phụ nữ, mà đối với phụ nữ thì điều quan trọng nhất vẫn là gia đình.”
Vị đại tá trả lời ông ta, cũng đồng thời nói ra việc Chung Linh đã phải từ bỏ một cuộc sống như thế nào để làm một người vợ lính.
Chung Linh không biệt sự thể sẽ phát triển như thế nào, nhưng cô cũng hoàn toàn không lo lắng bọn họ sẽ tra xét ra sao. Nhưng, có một số chuyện không phải là anh vô tội thì sẽ không có chuyện gì. Không lâu sau, Chung Linh nghe được tin tức của người khác truyền đến, rằng đã chọn được người bổ nhiệm để thay thế đại đội trưởng rồi, nhưng người đó lại không phải là Chu Bảo Cương. Điều này làm Chung Linh vô cùng lo lắng.
Chu Bảo Cương thì ngược lại, tỏ ra rất thoải mái, cũng có thể là do không còn bị chuyện rắc rối đeo bám nữa chăng!
Chung Linh rất buồn bực, ông xã cô bị người ta hãm hại, kẻ được lợi lớn nhất là người khác, cũng có nghĩa là anh rõ ràng là người bị hại, tại sao mà ông xã mình lại chẳng có vấn đề gì hết? Người được đề bạc lại không phải là anh?
“Anh, không được lên làm đại đội trưởng anh không thất vọng sao?”
Chung Linh thật sự có chút không hiểu nỗi.
“Ai nói không thất vọng chứ, nhưng mà có vài chuyện không phải chúng ta nóng vội là có thể thành được.”
Chu Bảo Cương nhàn nhạt trả lời vợ.
Chung Linh nghe vậy lại càng không hiểu, nhưng mà cô biết, bản thân mình cũng chẳng thể moi ra được thứ gì từ miệng ông xã.
Chiều tối ngày hôm sau, Chung Linh nhận được điện thoại của Trương Manh, vợ của Ngô Chí Viễn.
“Chị dâu, dạo này chị sao rồi? Trước nay em không có liên lạc với chị, chị không trách em chứ?”
Trương Manh nói chuyện vẫn rất khách khí, nhưng cũng đã khá thân thiết.
“Chị biết là công việc của các em đều bận rộn mà, đều là làm cái nghề này, chị hiểu chứ.”
Lời Chung Linh nói là thật tình. Mặc dù không thường xuyên liên lạc nhưng cũng không làm ảnh hưởng gì đến tình nghĩa giữa hai người đàn ông, đối với cái thứ tình nghĩa này, quả thực Chung Linh rất là hâm mộ.
“Vậy thì tốt quá. Món đồ lần trước chị cho em, em đem về cho mẹ chồng, chị không biết là bà vui vẻ đến nhường nào đâu! Bà cứ khen em hiếu thuận miết thôi! Lúc đầu bà còn không tin, kiếm người đến giám định, sau đó mới biết được đó là món đồ quý đến nhường nào.”
Trương Manh rất biết ơn sự giúp đỡ của Chung Linh, nhờ vậy mà ở trước mặt mẹ chồng cô cũng có chút mặt mũi.
“Vậy thì tốt.”
Chung Linh cũng không kể công cho mình. Tất cả đều là người biết điều, trước mặt mẹ chồng, Trương Manh cũng sẽ không thể không nói ra nguồn gốc của nhân sâm được.
“Em nghe chuyện của anh chị rồi, trước tiên em xin chúc mừng anh chị.”
Trương Manh im lặng một hồi, sau đó nói với Chung Linh.
“Chúc mừng à?”
Nhất thời Chung Linh chẳng thể hiểu ra, Chu Bảo Cương không được lên làm đại đội trưởng, cô ấy chúc mừng chuyện gì chứ? Chẳng lẽ...
“Ừm!”
Chung Linh thấy cô không nói rõ ra nên cũng đã hiểu rồi. Đây là chỗ nào kia chứ? Điện thoại và thư tín ở quân đội, trước đến nay đâu có bảo mật được.
“Có thời gian chúng ta sẽ gặp lại nha!”
Trương Manh nói câu kết thúc.
“Được, khi gặp lại chúng ta sẽ từ từ nói sau.” Chung Linh cười.
“Được, tạm biệt chị.”
“Tạm biệt.”
Từ lúc nhận được điện thoại của Trương Manh, Chung Linh rất vui vẻ, xem ra sự việc có chuyển biến rồi, không biết có phải là công lao của Trương Manh và nhân sâm không nữa. Nhưng dù như thế nào đi nữa, cũng không cần phải truy đến cùng giao tình lâu dài và sâu nặng giữa Chu Bảo Cương và Ngô Chí Viễn nữa. Chung Linh hoài nghi có phải là Chu Bảo Cương đã biết từ trước chân tướng của sự việc rồi hay không. Nhưng mà, con người này giấu cũng thật kín quá đi, nếu như là trong lòng anh đã nhìn rõ được thế cuộc thì cũng chẳng có thể nói gì nữa. Chung Linh nghĩ đến điểm này cũng có thể lý giải tại sao mà anh lại không chịu nói cho bà xã cô đây biết chuyện.
Quả nhiên, chưa đến một tuần thì đã có bổ nhiệm mới, thì ra là điều chức. Nhưng không phải là làm trong quân khu này nữa mà là bị điều chuyển đến quân khu Đông Bắc. Như vậy thì cách nhà càng thêm xa nữa rồi.
Châu Khải và Vương Duệ là trợ thủ đắc lực của Chu Bảo Cương nên cũng cùng được chuyển đi. Đây là chuyện rất khó có được. Còn ba người phụ nữ thì mừng vui khôn xiết, các cô lại có thể ở cùng nhau!
Lần này Chu Bảo Cương không chỉ là được tăng cấp, lên thành thượng tá, mà còn tự mình xây dựng một đội quân ngũ, có rất nhiều chuyện chờ đợi được thực hiện.
Tâm trạng mấy chị em phụ nữ cũng không tránh khỏi thấp thỏm lo lắng, đối với tương lai cũng hoàn toàn mù mịt. Nhưng mấy anh đàn ông thì lại khó mà nén được sự hưng phấn, dáng vẻ như muốn thực hiện kế hoạch to lớn của mình vậy.
Buổi tối, hai vợ chồng nằm trên giường, Chung Linh tựa vào lồng ngực ông xã.
“Chuyện tham ô như thế nào rồi?”
Chung Linh chẳng có được bất cứ phúc đáp gì hết. Nhưng không có được phúc đáp lại là chuyện tốt, chứng tỏ rằng chẳng có vấn đề gì.
“Hừ, chẳng nói gì cả. Nghe nói là mấy tên đó về quê mình nghe ngóng, biết được là nhà chúng ta thật sự rất có tiền rồi mà còn nhân cơ hội muốn lấy hết số trà còn lại của anh. Đúng rồi, trà em đưa cho anh tốt lắm hả?”
Từ trước đến nay, Chu Bảo Cương đối với mấy việc cỏn con này chẳng hề để tâm, nhưng mà, những người đó đâu thể đánh đồng với một người bò từ tầng thấp nhất mà lên như anh được. Đối với chất lượng cuộc sống, yêu cầu của bọn họ cũng rất cao. Để bọn họ phải nhờ Châu Khải đến hỏi trà của anh, một mặt là vì biết bản thân anh vốn chẳng có vấn đề gì hết, lấy chút đồ của anh cũng chẳng sao cả. Còn mặt khác chính là chứng minh rằng loại trà đó đáng để cho bọn họ nhờ Châu Khải đến truyền đạt, rằng họ muốn hỏi xin.
“Đúng vậy. Trà đó là do Triệu Hưng Quốc nhờ khách hàng ở miền Nam kiếm dùm. Trà với phẩm chất đó, trên thị trường cũng khó mà mua được.”
Chung Linh không muốn bị anh nói là xa xỉ. Chu Bảo Cương là một người rất ghét lãng phí. Trước nay anh không hề than phiền về chuyện ăn không ngon, cho dù con người anh không có thịt thì không vui vẻ. Trước giờ anh cũng chẳng bao giờ bắt bẻ chuyện y phục không phù hợp, mặc dù anh là người khá kén chọn. Nhưng đây là chuyện Chung Linh muốn, hai người cũng có điều kiện như vậy mà, đúng không?
Ngược lại là nhóc Chu Lăng Vân, mỗi ngày tiền tiêu vặt của thẳng nhóc chẳng bao giờ vượt quá hai hào, khiến cho cậu nhỏ cứ nghĩ là nhà mình nghèo lắm luôn. Gần đây không biết ai bày vẽ cho thằng nhỏ, nó cứ muốn bán đồ ve chai để kiếm tiền miết. Chung Linh lo rằng thằng nhóc sẽ đem hết mấy đồ làm bằng sắt trong nhà đi bán mất, suốt ngày cứ phải canh chừng con trai, giống như là đề phòng trộm cướp vậy.
“Thật là không nên để cho đám tiểu nhân đó được lợi. Nếu không phải Châu Khải ngăn lại thì dù cho là nước ngâm chân của anh, anh cũng chẳng thèm cho chúng nó uống.”
Chu Bảo Cương hung hăng nói.
Chung Linh len lén bỉu môi. Đây quả thực là chuyện anh có thể làm ra được.
“Anh à, rời khỏi nơi đây, anh có thấy không nỡ không?”
Chung Linh hỏi ông xã, thực ra cô cảm thấy rất nuối tiếc khi phải rời khỏi nơi đây.
“Doanh trại là cố định, binh lính là lưu động, đây là chuyện không thể tránh khỏi được. Em không nỡ hay sao? Bạn tốt của em không phải đều đi theo em hết sao?”
Chu Bảo Cương vuốt ve tóc của bà xã, cứ y như là đang vỗ về cô vậy.
“Tất nhiên là không nỡ rồi. Không nói đến mấy người quen biết, ngay đến vùng đất này em cũng có tình cảm mà. Chúng ta ở nơi đây chính thức bắt đầu cuộc sống vợ chồng, có con ở nơi này, con mình cũng sinh ra ở đây. Cuộc sống của chúng ta ở đây thật sự rất hạnh phúc, không phải sao?”
Chung Linh hồi tưởng về cuộc sống hạnh phúc trước đây, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Đúng vậy, anh cũng nghĩ như vậy.”
Giọng nói của Chu Bảo Cương trầm xuống.
“Nhưng em lo rằng, nếu sau này thay đổi hoàn cảnh mà mất đi những thứ này thì phải làm sao?”
Chung Linh cũng giống như tất cả mọi người phụ nữ, đối với một tương lai xa lạ vẫn tràn đầy hoang mang.
“Em đừng có lo, người nhà chúng ta vẫn luôn có nhau, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi.”
Chu Bảo Cương chỉ ra con đường làm quan của mình.
Chung Linh cũng hiểu ý của ông xã. Về đến Đông Bắc thì đương nhiên là sẽ có rất nhiều ưu điểm cho công việc kinh doanh của cô. Nhưng đây không phải là điều cô lo lắng nhất, cái cô lo là chuyện của sau này kia. Không biết lúc đó có biến cố gì hay không, cái gì mà ‘cơn ngứa bảy năm’ (2), cái gì mà tình yêu biến thành tình thân... Nếu như Chung Linh đem những chuyện này nói với Chu Bảo Cương thì chắc chắn sẽ bị anh xử đẹp, còn nói cô rảnh rỗi sinh nông nỗi nên mới nghĩ đến mấy vấn đề này nữa.
“Anh, bây giờ anh còn yêu em không?”
Chung Linh nghĩ một hồi, vẫn là nói ra cái câu hỏi buồn tẻ nhưng rất quan trọng này.
Chu Bảo Cương đầu tiên là ngẩn người một chốc, sau đó thì cười, dùng sức ôm chặt bà xã mình.
Chung Linh cảm nhận được rung động nơi ngực anh, cô cũng mỉm cười. Đáp án như thế này còn hơn gấp vạn lần câu nói “Anh yêu em”.
...
Vào lúc Chung Linh chuẩn bị thu thập hành lý, giải quyết chuyện trong trường học thì bên nhà có gửi thư đến. Trong thư nói Chu gia đã bắt đầu rút cổ phần khỏi trại chăn nuôi của thôn rồi. Tuy rằng việc rút vốn của Chu gia làm cho vài người có những suy đoán không tốt nhưng tất cả mọi người đều rất vui mừng, vì không thể nghi ngờ được rằng lợi ích mà bọn họ nhận được sẽ là lớn nhất.
Trong thư, Chu Bảo Cầm còn lờ mờ hỏi thăm chuyện thu mua nông phụ phẩm. Chung Linh hiểu là bây giờ chị ấy bắt đầu sốt ruột rồi, nhưng mà, thứ nhất, bây giờ không phải là lúc thích hợp, đợt thu mua nên bắt đầu từ lúc thu hoạch vụ mùa. Thứ hai, Chung Linh không muốn ‘vì thiên hạ trước’, cô vẫn đang chờ đợi. Cô đợi đến lúc có văn kiện cụ thể hoặc là có người đã bắt đầu làm cái ngành nghề này đã. Nhưng mà Chung Linh biết lúc đó cũng không còn lâu nữa đâu. Vì thế nên trong thư hồi âm cho Chu Bảo Cầm, cô khuyên chị ấy không nên quá sốt ruột, lại nói cho chị ấy biết chuyện điều chức của Chu Bảo Cương.
Nhà mẹ cô cũng có thư, vẫn là thông báo bình yên như cũ. Nhưng Chung Linh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ có điều cô đã là bát nước hắt đi rồi. Nếu như không phải vì bận tâm đến cha mẹ thì Chung Linh cũng lười quản chuyện của anh trai.
Trong thư mẹ cô cũng nói đến chuyện của em họ, nói rằng con bé đã thuận lợi vào học trường trung học trong thành phố rồi, hơn nữa thành tích cũng khá lắm.
Nhưng chuyện Chung Linh quan tâm nhất không phải những chuyện này, mà là chuyện của hai vợ chồng Hình Bân. Vì chuyện này mà Chu Bảo Cương đã đặc biệt hỏi cô. Trước nay anh chưa từng hỏi qua những chuyện này. Chung Linh biết anh quan tâm đến chuyện của Hình Bân nhiều lắm.
Lần trước gọi điện thoại cho Lý Tiểu Vân, cô ấy vẫn chưa có tiến triển gì. Xem ra nhất định phải hối thúc một chút. Nếu như không được thì đợi chừng nào cô trở về, nhất định phải sắp xếp cho tốt cuộc sống của cả nhà Hình Bân mới được.
Trước khi mấy người Chung Linh rời đi, bên chỗ Lý Tiểu Vân cuối cùng cũng lo liệu xong chuyện của Hình Bân. Lý Tiểu Vân nói rằng đã sắp xếp cho Hình Bân vào phòng bất động sản mới thành lập của công ty.
Chung Linh lúc này mới yên tâm, ‘báo cáo’ tình hình cho Chu Bảo Cương biết. Cô còn nhận được sự thừa nhận và biểu dương của lãnh đạo, hơn nữa, trước khi đi, còn nhận được ‘phần thưởng’ vô cùng đặc biệt.
(1) Tiếng Trung (白毫银针) tên ngắn gọn gọi là Ngân châm, hoặc là Bạch hào.
(2) Tiếng Trung (七年之痒) – tiếng Anh (seven year itch). Tóm gọn cho những bạn chưa biết: ý chỉ một hiện tượng trong hôn nhân, sau khi trải qua thời gian ngọt ngào, hạnh phúc thì vào năm thứ bảy, theo đà gia tăng của những áp lực từ cuộc sống mà hôn nhân sẽ tiến vào một thời kỳ nguy hiểm... Có một bộ phim tiếng Anh cùng tên á, ai quan tâm tìm thử xem sao.