Thập niên 90, cả tổ quốc đâu đâu cũng rất phát triển. Kiếp trước, Chung Linh vì cuộc sống mà bôn ba khắp nơi, cô thật chẳng có tâm trạng và tầm nhìn mà đi nhìn ngắm cái thế giới này. Bây giờ thì khác rồi, tâm nguyện duy nhất của Chung Linh chính là cùng chồng con sống cho thật tốt. Có thể nói là, Chung Linh tận hưởng từng chút một sự thay đổi trong cuộc sống này.
Nhưng, có một điểm mà Chung Linh không muốn đi theo trào lưu, đó chính là quần áo và trang điểm. Cái gọi là trang điểm ở thời này chính là một đôi chân mày đen như than, mà cũng chẳng có mascara nữa. Bầu mắt không phải đánh hồng hồng thì cũng là đen xì, giống y chang gấu mèo vậy. Hơn nữa, kiểu tóc cũng chẳng làm cho Chung Linh thích nổi, nếu không phải là uốn thành cuộn thì cũng là dùng keo xịt tóc vuốt cho tóc mái bồng bồng lên. Nếu Chung Linh mà muốn có một kiểu tóc hợp ý thì phải đi ra nước ngoài. Ra nước ngoài sao? Tuyệt đối không được! Đó chính là tự tìm phiền phức cho ông xã rồi.
Tuy rằng kiểu tóc thì không có cách gì, Chung Linh đành phải tôn trọng tự nhiên, nhưng mà quần áo thì có thể nghĩ cách nào đó, biến hóa một chút. Lần trước đi Hồng Kông, Lý Tiểu Vân đã đem về cho Chung Linh các cô rất nhiều quần áo đẹp, trong đó còn có đồ tắm. Ban đầu Chung Linh còn đang nghĩ, chủ yếu là không có cơ hội để đi bơi. Nhưng mà lần này mấy người Chu Bảo Cương nghỉ phép, vì Châu Khải và Vương Duệ đều thay đổi vị trí công tác, thế là họ có thể đi bơi rồi.
Lúc sắp đi, Chung Linh lục ra mấy bộ đồ bơi mà lần trước Lý Tiểu Vân đã đem về cho cô, sau đó chia cho Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh. Còn dư lại hai bộ, cô cho Lưu Hiểu chọn một bộ đồ bơi một mảnh màu vàng nhạt. Sau khi mọi người đi về, Chung Linh mặc thử bộ đồ bơi còn lại. Đó là một bộ đồ bơi một mảnh màu hồng, vừa khéo tôn lên nước da trắng ngần của Chung Linh. Nhìn qua, thiệt chẳng có điểm nào kém so với những người mẫu trên tivi cả. Bộ đồ này cũng không xét là thiếu vải, chỉ là phía sau lưng thì hơi hở một chút, mà đây đã là bộ đồ bảo thủ nhất rồi đấy!
“Em em đây là”
Chu Bảo Cương hiếm khi về sớm, vừa vào đến cửa đã thấy cảnh tượng kích thích đến nhường này, nhất thời nói chuyện cũng lắp bắp.
“Á sao anh về mà chẳng có tiếng động nào vậy?”
Chung Linh giật mình, vội vàng nắm lấy một mảnh quần áo che chắn trước ngực.
“Em mặc cái gì thế này?”
Chu Bảo Cương dần dần tỉnh táo lại, tùy ý hỏi. Vừa nói anh vừa cởi áo ngoài ra, ném qua một bên.
“Đồ bơi đó! Đẹp không? Chúng em ba người, cả Lưu Hiểu nữa, mỗi người một bộ, thấy sao hả?”
Chung Linh cũng bớt ngại ngùng, bỏ ‘lá chắn’ của mình xuống, trước mặt Chu Bảo Cương xoay một vòng.
Thật ra phụ nữ chính là mâu thuẫn như thế. Nếu như Chu Bảo Cương biểu hiện ra vẻ mặt thích thú thì có thể Chung Linh sẽ trở nên xấu hổ cực kỳ. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ anh chẳng hề xi nhê thế này, Chung Linh lại không ngăn được sự hoài nghi, có phải là mị lực của mình đã không còn rồi hay không? Vì thế cô mới hào phóng biểu diễn, đợi Chu Bảo Cương đánh giá.
“Cũng được.”
Trong nháy mắt Chu Bảo Cương liền nhớ đến chuyện họ sắp sửa cùng đi chơi, anh bình tĩnh ngồi xuống, đang muốn tự rót cho mình một ly nước. Chung Linh vội đi đến cầm lấy ấm nước rót cho anh.
Chu Bảo Cương nhân cơ hội này ngắm nhìn bà xã mình. Con trai đã lớn như vậy rồi thế mà dáng vóc của Chung Linh vẫn đẹp như vậy, da dẻ cũng vẫn trắng ngần, bộ ngực lại càng đầy đặn. Anh nhìn một hồi mà mắt nảy lửa, nhưng mà, không cần phải vội.
“Chỉ là cũng được thôi hả?”
Chung Linh không vui, nhưng mà Chu Bảo Cương cũng không để ý đến cô.
Trong lòng Chung Linh nghĩ, có phải anh có tâm sự gì không? Thôi thì không trêu anh nữa, mình đi thay quần áo vậy!
Chung Linh đi đến tủ áo, đang tính kiếm một bộ đồ khác để thay. Bộ đồ lúc nãy cũng nên đem đi giặt rồi. Nhưng mà lấy xong đồ, quay đầu lại thì đã thấy Chu Bảo Cương đã khóa cửa lại.
“Anh muốn làm gì?”
Chung Linh có một dự cảm không lành, ánh mắt Chu Bảo Cương vừa mê đắm vừa hung bạo dán dính lên người cô.
“Vợ à, có nhớ anh không vậy?”
Chu Bảo Cương ôm lấy bà xã vào lòng, phát hiện ra phía sau là một mảng trống, ánh lửa trong mắt lại bốc càng cao.
“Anh, hôm qua anh về giày vò em đến tận nửa đêm, anh quên rồi sao?”
Chung Linh nghĩ, anh ấy sao vậy nè? Lại lên cơn nữa à? (1)
Nhưng mà Chu Bảo Cương chẳng có thời gian trả lời cô
Đến khi tỉnh táo lại, cô lại chỉ đành bực bội đến trợn trắng mắt. Tên khốn này, mục đích đúng là không thuần khiết mà! Áo bơi bị anh ta xé hư rồi, chẳng còn cách nào sửa lại nữa rồi!
Vì chuyến du lịch lần này, cả ba cô đã tốn không ít tâm tư, Chung Linh còn kéo cả cô em họ đáo để Lưu Hiểu của mình theo. Cuối cùng, thành một đám lớn người tập hợp lại đi chơi. Đến khi tập hợp đông đủ lại thì Chung Linh mới sửng sốt phát hiện ra, trừ gia đình của ba người họ và em họ của cô ra thì còn có rất nhiều người, trong đó toàn là những người chưa kết hôn, còn có cả người đã ly dị. Hàn Minh Minh nói, lần đi chơi này là do vợ chồng chính ủy nhà cô tiếp quản hết.
Mọi người vừa xuống xe, những người đàn ông này đều tự động xếp thành hàng ngay ngắn, rợp một sắc áo rừng cây nhiệt đới. Chung Linh các cô thấy vậy, cũng chẳng thể trách gì được nữa.
Ngoại trừ Chu Bảo Cương ba người ra, còn có thêm một vị lãnh đạo nữa, tên là Từ Vân Thiên. Người này thì Chung Linh không quen thuộc lắm. Anh ta còn lớn hơn Chu Bảo Cương đến năm tuổi, là thượng cấp trực thuộc của Chu Bảo Cương hồi chiến tranh. Có thể vì anh ta đã ly hôn rồi nên kế hoạch đi chơi của những người độc thân lần này, Châu Khải cũng tính cả anh ta vào.
Từ Vân Thiên có dáng người cao gầy, là một người rất văn nhã. Anh ta còn đeo kính, dáng vẻ rất nhã nhặn, thật khó mà tưởng tượng ra dáng vẻ mặc giáp cầm binh khí của anh trên chiến trường.
“Ấy? Chị à, đồ bơi của chị đâu rồi? Không phải là rất đẹp hay sao? Sao lại”
Lưu Hiểu bây giờ đã là nhân viên công vụ, trình độ học vấn cao, vẻ ngoài xinh đẹp, nhãn giới cũng cao. Nhưng có một điều vẫn làm cho Chung Linh và gia đình cô đặc biệt phiền lòng, đó chính là chuyện hôn nhân của cô nàng. Sao mà hồi cao trung còn yêu đương thế đó mà bây giờ đến cả một đối tượng cũng kiếm không ra? Dì cả của Chung Linh cứ cách dăm ba bữa lại gọi điện đến mắng con gái một trận, 28 tuổi đâu còn nhỏ nhít gì nữa.
“Chị á? Cái đó Ủa? Minh Minh, Nhã Tĩnh, đồ bơi của các em đâu?”
Chung Linh đang mặc một bộ áo tắm xốp kiểu cũ, đừng nói là da thịt, đến cả dáng người cũng nhìn không ra nữa là. Nhưng mà sao hai người kia cũng mặc kiểu đồ bơi giống cô thế này?
“Còn cô? Sao vậy?”
Vu Nhã Tĩnh dùng cánh tay chọt chọt Hàn Minh Minh.
“Đồ bơi gì nữa chứ! Hôm qua em lại đứng góc tường hết nửa tiếng đồng hồ, nếu không phải vì em nhận lỗi mau một chút thì không biết còn phải đứng thêm bao lâu nữa ấy!”
Hàn Minh Minh còn giấu diếm mấy người họ, nhưng chuyện trong nhà cô thì mọi người đều biết hết.
“Chị cũng chẳng hơn gì. Mọi người thử nói cái tên đàn ông ngang ngược đó đi, chị đã chọn một bộ bảo thủ nhất rồi, chẳng để lộ ra cái gì hết, thế mà anh ta lại nói là quá hở hang.”
Vu Nhã Tĩnh không bị phạt đứng góc tường nhưng mà Châu Khải thật sự tức giận, bản thân cô cũng chẳng có cách nào thỏa hiệp.
“Ha ha, mấy chị thiệt là, em vẫn luôn cảm thấy chồng của mấy chị thật sự là quá độc tài rồi, tốt hơn vẫn là không nên gả cho một người lính!”
Lưu Hiểu nói như vậy nhưng cũng chẳng có ai để ý đến cô. Đàn ông làm lính tốt như thế nào, mấy cô đều biết rõ hết.
Có nhiều người đến như vậy, ba người phụ nữ cũng chẳng cần lo lắng nữa, mấy cô chỉ cần lo cho con cái của mình thôi. Đây chỉ là một con sông nhỏ, nước chảy cũng không xiết lắm nhưng các cô vẫn cho các con mang phao bơi vào.
Đi chơi tức là cũng phải chuẩn bị chút đồ ăn dã ngoại. Phải nói rằng theo lính đặc chủng đi dã ngoại đúng là tốt, bọn họ cái gì cũng biết, đồ ăn cũng rất phong phú, có cá, có chim... còn mấy thứ đồ hộp mà các cô mang đến nữa. Mấy đứa bé đều rất hứng thú.
Mặc dù Chung Linh luôn lo lắng cho con trai nhưng vẫn phát hiện ra em họ cô có điểm khác lạ, cô ấy đang ngồi ở bờ sông nói chuyện phiếm với Từ Vân Thiên. Thậm chí Chung Linh còn nhận ra Lưu Hiểu có những biểu hiện rất nữ tính.
Đợi khi Chu Bảo Cương đi qua, Chung Linh len lén cho anh một ánh mắt,
“Không thể chứ?”
“Chuyện của người ta em quản ít đi.”
Chu Bảo Cương thì thấy vậy lại vui mừng. Một người như là huynh trưởng của anh, còn một người là em họ của Chung Linh, anh cảm thấy như vậy rất xứng đôi.
“Anh nói vậy là sao chứ? Hai người họ cách nhau nhiều lắm đó!” Chung Linh nhỏ tiếng phản đối.
“Còn nói người ta? Tuổi tác của chúng ta không phải là cách biệt rất nhiều sao? Em cảm thấy không hạnh phúc à?”
Chu Bảo Cương vừa nói vừa cười. Chung Linh nghe vậy cũng chẳng biết phải trả lời thế nào nữa.
“Anh, hai người họ cũng không phải người ngoài! Anh nói nếu như mà Từ đại ca không chân thành thì em nghĩ cả đời này Lưu Hiểu cũng không gả đi được rồi. Còn nếu như người ta nói chúng ta gả Lưu Hiểu cho anh ấy, là gài anh ấy, vậy...”
Chung Linh là lo lắng cho cả hai người mà!
“Em nói gì vậy? Anh thấy hai người họ rất hợp nhau đó.”
Chu Bảo Cương quát lên, cũng là hàm ý rằng, cuộc này tranh luận đến đây là chấm dứt.
Càng không để Chung Linh xen vào thì cô lại càng lo lắng. Một người là cấp trên có ơn tri ngộ với Chu Bảo Cương, còn một người là em họ của mình, tuổi tác của hai người cách biệt đến mười mấy tuổi, mà một người còn đã ly dị nữa. Hơn nữa, tính cách của Lưu Hiểu lại hơi nóng vội, chuyện này thành thì còn tốt, còn nếu như không thành, liên quan rất nhiều nha!
Chung Linh cũng muốn nhắc nhở Lưu Hiểu, nhưng mà cô cũng biết con người của con bé, cô mà càng khuyên thì con bé lại càng hăng hái.
Nhưng mà lại ngoài dự liệu, chuyện tốt hơn nhiều so với những gì Chung Linh tưởng tượng. Tính ngang ngược của Lưu Hiểu đã bớt đi nhiều, cô cũng đã thành thục hơn rồi. Những lúc rảnh rỗi cô lại đến tìm Chung Linh, sau đó mượn cớ để tìm Từ Vân Thiên. Sau này cô cũng không tìm Chung Linh nữa, trực tiếp đi tìm người ta luôn.
Hôn lễ của Lưu Hiểu được tổ chức trong quân đội, đơn giản mà long trọng. Lúc đầu Lưu Hiểu còn nói khoe khoang rằng phải mặc áo cưới gì đó, tiệc phải đủ 100 bàn. Nhưng mà những chuyện đó đều không thực hiện. Cho nên nói, người không thể nói cứng chuyện gì được. Cô ấy còn nói không gả cho lính kia, bây giờ không phải đã gả rồi sao?
Lưu Hiểu mặc một bộ đồ màu đỏ, là do Chung Linh đặc biệt kiếm người mua về. Màu sắc và kiểu dáng đều là tuyển chọn cực kỳ tỉ mỉ, kỹ càng.
“Chị, em muốn uốn tóc, sau đó cài lên một đóa hoa, như vậy thì đẹp biết bao, em thấy mọi người đều như thế cả.”
Lưu Hiểu hết sức vui vẻ cùng thảo luận với mấy người phụ nữ khác.
“Chị khuyên em vẫn là không nên làm vậy, nghe lời chị đi! Nếu không thì sau này em sẽ hối hận, quê chết được.”
Chung Linh vừa nghĩ đến dáng vẻ đó đã cảm thấy khó chịu.
Chung Linh làm thợ trang điểm, cố gắng càng tự nhiên càng tốt. Cô vẽ lông mày, chuốt mascara, phấn mắt màu hồng, son môi màu hồng đào. Sau khi đã trang điểm xong Chung Linh còn làm cho Lưu Hiểu một mái tóc xõa cực kỳ đơn giản. Làm như vậy chính là để đạt được một mục đích, đó chính là để cho cô dâu mới Lưu Hiểu cho người ta cảm thấy được vẻ đẹp trời sinh. Không những như thế, còn rất đoan trang nữa.
Khi cô dâu xinh đẹp bước vào lễ đường, tất cả thuộc hạ tham gia hôn lễ của Từ Vân Thiên đều đồng loạt đứng dậy, động tác rất đồng bộ. Khi chào, tiếng ma sát của giày da và quần áo khiến cho Lưu Hiểu nghe mà đinh tai nhức óc, một lát sau cô lại cảm thấy cảm xúc cuộn trào, kích động, cả khẩn trương, kiêu ngạo, tự hào. Đây là thời khắc được chú ý nhất của một người phụ nữ trong cuộc một đời của cô. Còn Từ Vân Thiên thì cho cô cảm giác phu quý thê vinh. Cái quý này, chính là được tôn trọng.
Trước tiên là lãnh đạo nói vài lời, sau đó thì cử hành nghi thức, công bố cho mọi người thấy hôn thú của hai người. Sau đó nữa thì đến phần náo nhiệt. Những chàng lính nhiệt tình này làm sao có thể từ bỏ một cơ tốt thế được? Phải hành hạ người mới một chút chứ! Nếu không phải bắt họ cắn quả táo được treo lên thì cũng phải bắt họ dùng đầu lưỡi mò đũa trong chai bia. Cho dù là Lưu Hiểu có phóng khoáng hơn nữa thì vào thời khắc này cũng là chịu không nỗi nữa rồi. Cô xấu hổ đến mặt đỏ rần rần rồi.
Chung Linh cùng mấy chị em khác cũng bắt đầu hào hứng với sự náo nhiệt này.
Từ Vân Thiên cảm thấy người làm mai cho anh chính là hai vợ chồng Chu Bảo Cương. Thật ra thì Chung Linh cũng không vui vẻ gì thừa nhận chuyện này, phải biết là làm mai chẳng phải là một chuyện đơn giản gì. Nếu hai vợ chồng họ mà có chuyện bất hòa gì thì không phải mình phải chịu trách nhiệm đến cùng sao!
Lưu Hiểu có dẫn Từ Vân Thiên về nhà mẹ một lần. Thật ra thì nhà dì cả cũng chẳng ưng việc Lưu Hiểu gả cho một người lớn tuổi như vậy, mà lại là một người đã ly hôn nữa chứ. Nhưng mà sau khi gặp Từ Vân Thiên thì đã hoàn toàn bị chinh phục rồi. Sau khi trở về, Lưu Hiểu nói với Chung Linh, dì và tất cả mọi người trong nhà đã bị người ta mua chuộc hết rồi, nếu như sau này mà có tranh cãi gì thì cũng sẽ không đứng về phía cô đâu. Điều này khiến cô ấy rất phiền não. Nhưng mà Chung Linh lại chẳng nhìn thấy chút phiền não gì trên mặt cô em họ.
“Chị, em nói cho chị nghe một chuyện, chị đừng có nói ra ngoài nha!”
Vẻ mặt Lưu Hiểu ngượng ngùng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Nói đi!” Chung Linh trợn mắt nhìn cô một cái.
“Vào ngày tân hôn, anh ấy biết em là lần đầu tiên, vui đến chết luôn. Ảnh... ảnh nghĩ em đã 27, 28 tuổi rồi, có thể đã...”
Lưu Hiểu vừa thẹn thùng vừa nói ra. Không cần nói rõ ràng ra nhưng Chung Linh vẫn hiểu hết.
“Chậc! Đàn ông đều như vậy hết, nhất là đàn ông trong quân đội, đối với phụ nữ càng thêm hẹp hòi. Anh ta không phải đã ly hôn rồi sao?”
Chung Linh nói ra, quân nhân quả thật khá là bảo thủ.
“Vậy đâu có giống nhau? Anh ấy là không để ý đâu, trước khi kết hôn anh ấy cũng chẳng hỏi qua em chuyện này.”
Lưu Hiểu không nhịn được mà còn biện hộ cho chồng mình.
“Hiện giờ thấy anh ta vui như vậy, cũng tức là minh chứng rõ ràng là anh ta để ý đó. Cũng may là em chưa làm gì xằng bậy, nếu không thì có mà chịu.”
Chung Linh nhịn không được mà vùi dập cô.
“Vậy sao?”
Lưu Hiểu không nói gì nữa, nhìn dáng vẻ như đang phân cao thấp với mình. Chung Linh cũng không thèm để ý đến cô, mong cô ấy mau chóng hồi phục lại dáng vẻ bình thường. Bây giờ cái dáng vẻ nũng nịu này thật làm Chung Linh nhìn không quen nổi. Đoán là mấy ngày nữa Từ Vân Thiên cũng không được dễ chịu lắm rồi, ha ha, Chung Linh cười thầm trong bụng.
Mới yên tĩnh được hai ngày thì Lưu Hiểu lại tới.
“Chị, chị có nhân sâm phải không? Đừng nói là không có nha. Dì em, cũng chính là mẹ của chị đó, nói là chị có. Giao ra vài cây đi!”
Mấy năm nay Lưu Hiểu luôn ở bên cạnh Chung Linh, nói chuyện cũng chẳng phân biệt lớn bé nữa.
“Có, nhưng sao phải cho cô? Đưa tiền đây.”
Chung Linh cũng không khách khí.
“Ừm, cũng được. Một trăm đồng, ba cây.”
Lưu Hiểu cũng chẳng chịu yếu thế.
“Cô tưởng là củ cải sao? 100 đồng? Không được.”
Chung Linh cũng không để ý đến cô ấy, Lưu Hiểu muốn thì cứ cho thôi, dù sao thì thứ này Chung Linh cũng không thiếu, để lại cũng chẳng dùng đến.
“Chúng em chỉ là tầng lớp làm công ăn lương thôi, tiền lương của lão Từ nhà em không nhiều, chúng em còn phải góp tiền nữa!”
Lưu Hiểu nói với dáng vẻ chính khí lẫm nghĩa. (2)
“Cô đi cướp ngày à? Đưa tiền ra, nếu không thì đừng hòng.”
Chung Linh trợn mắt nhìn cái tên thổ phỉ kia.
“Em không có tiền.”
“Được, không có tiền thì đền thịt. Sau này rảnh rỗi thì cô chạy việc vặt cho chị, gọi là phải đến đó!”
Chung Linh trêu tức cô. Lưu Hiểu hừ một tiếng, coi như là đồng ý.
“Cô muốn cái này để làm gì?”
Chung Linh tò mò, cô nàng này dùng để hầm thịt bò à?
“Lão Từ nhà em đó! Lúc chiến tranh cả thân đều mang bệnh tật, mỗi khi trái gió trở trời là ảnh chẳng thể nào ngủ được, vết thương cũ trên người lại tái phát.”
Lưu Hiểu rất đau lòng khi thấy chồng mình như vậy.
“Cô tưởng nhân sâm là tiên đơn à? Ài, anh rể của cô cũng vậy đấy, chăm sóc người ta cho tốt đi!”
Chung Linh lại nói cho em họ biết một vài mẹo dưỡng sinh, còn dạy cho cô vài bài xoa bóp Chung Linh tự học được từ trung y. Mấy năm nay, Chung Linh đã giúp chồng mình qua được những đêm mất ngủ bằng cách đó.
“Chị, chị có hối hận không? Vết thương của mấy ảnh tái phát, chị có từng oán trách qua chưa?”
Từ sau khi kết hôn, Lưu Hiểu mới nhận ra trong cuộc sống hóa ra là có ánh sáng như thế này, có sự tích cực như vậy.
“Sao lại phải trách? Trước nay chị chưa từng hối hận. Đau lòng thì có ích gì chứ? Chị còn hơi sức đâu mà nghĩ đến những thứ khác? So với bị tàn tật gì đó, chị đã mãn nguyện lắm rồi. Bây giờ anh ấy được bình an là chị đã tự thấy hài lòng lắm rồi.”
Chung Linh không muốn nhớ đến năm xưa, những ngày lo lắng hãi hùng đó như là một cơn ác mộng vậy.
“Lão Từ nói với em, người vợ trước kia của ảnh đã theo người khác rồi, ảnh chẳng nói với ai hết, lặng lẽ ly hôn. Ảnh nói, người ấy ngày trước cũng từng chịu không ít khổ cực với ảnh, bản thân ảnh thấy thẹn với cổ.”
Giọng Lưu Hiểu có chút đố kị, nhưng phần sùng kính đối với chồng mình lại nhiều hơn. Chung Linh cũng hiểu, Từ Vân Thiên là một người đàn ông tốt.
Chủ nhật, cánh đàn ông rất bận rộn, mấy đứa bé thì ra ngoài chơi, vì thế nên thời gian này, bốn người phụ nữ rất rảnh rỗi. Vẫn là Lưu Hiểu có giao thiệp xã hội tương đối rộng rãi, hơn nữa lần trước về nhà mẹ cũng lãnh hội trược một chút điều mới mẻ. Vì thế nên chủ nhật này, các cô tập trung lại tại phòng khách của Chung Linh, bắt đầu xây trường thành.
Vì để nâng cao hứng thú cho mọi người, các cô còn cá cược bằng tiền nữa. Vài đồng một ván, người thua phải chịu trách nhiệm đi mua đồ ăn ngon.
Hội nghị hôm nay kết thúc sớm, bốn người đàn ông hẹn nhau về nhà của Chu Bảo Cương. Còn chưa vào đến phòng khách đã nghe thấy tiếng huyên huyên náo náo của các chị em.
“A, hồ rồi! Đưa tiền, đưa tiền!”
Đã lâu rồi Chung Linh chưa có niềm vui thế tục nào như thế này.
“Mọi người ở đây làm gì hả?” Chu Bảo Cương lên tiếng.
Bốn người phụ nữ quay đầu lại nhìn, thấy các ông chồng sắc mặt rất kém đứng ở trước cửa, đang nhìn mình chằm chằm. Các cô ai cũng ăn mặc tùy tiện, tay còn đang nắm lấy tiền, thật đúng là mấy bà nội trợ chán nản. Vì thua tiền, tóc của Lưu Hiểu bị cô vò rối tung cả lên, dáng vẻ như thế này đã trực tiếp phá vỡ cái hình tưởng hoàn mỹ vào ngày tân hôn trong lòng ông xã cô rồi.
Chu Bảo Cương nổi giận. Mấy cô thấy anh ngây ngốc đi về phía này, trực tiếp né tránh, nhất là Chung Linh, cô chưa từng nhìn thấy Chu Bảo Cương giận dữ thế này.
“Pang! Cạch!”
Bàn và các quân mạt chược đều bị ném đầy trên mặt đất. Bốn người phụ nữ sợ đến hét toáng cả lên.
“Còn chưa đi?”
Vương Duệ trực tiếp rống lớn với vợ mình.
“Đừng có lề mề!”
Trước nay tính tình của Châu Khải rất tốt, bây giờ lại đang hầm hầm giận dữ với vợ mình rồi. Từ Vân Thiên thì tương đối bình tĩnh, mặt không chút biểu tình, anh ta cũng chẳng nhìn cô vợ mới cưới của mình, cứ thế mà đi mất. Lưu Hiểu thấy thế liền sợ nhũn ra.
“Lão Từ, lão Từ, đợi em một chút với!”
Lưu Hiểu vừa kêu vừa làm nũng, vừa chạy theo sau. Chung Linh chỉ còn có thể tự cầu mình phúc lớn.
Lần chiến tranh lạnh này kéo dài đến mấy ngày, là lần nghiêm trọng nhất từ khi Chung Linh và Chu Bảo Cương kết hôn đến giờ. Chu Bảo Cương cũng không nói chuyện với Chung Linh, mà Chung Linh tìm mọi cách lấy lòng cũng không có tác dụng. Bây giờ, biết được mẹ mình chơi mạt chược, ngay cả Chu Lăng Vân cũng có chút thái độ với mẹ mình.
Sau này, không biết bốn anh chồng tính toán thế nào mà lại muốn bốn cô vợ của mình dậy sớm chạy bộ, còn phái cảnh vệ đến giám sát nữa. Khi bốn cô đến tập trung tại sân lớn, ai nấy mặt mày đều rất khó coi.
“Lão Từ nhà em nói gì vậy?”
Chung Linh vừa chạy vừa hỏi Lưu Hiểu.
“Nói em là sa đọa, cuộc sống không có mục tiêu, thái độ sống có vấn đề. Thật tức chết em, quá đáng lắm rồi!”
Lưu Hiểu nhỏ giọng nói, cô sợ cảnh vệ nghe được.
“Vậy à? Quá đáng mà em còn đến đây?”
Chung Linh biết em họ mình rất để ý thể diện. Bây giờ ai cũng đến rồi, chẳng cần phải giữ thể diện nữa.
“Ít nói nhảm chút đi!”
Hàn Minh Minh ở phía sau thì thầm, cô nàng đã sắp chạy hết nổi rồi.
“Một, hai, ba, bốn!”
Cảnh vệ là người do Từ Vân Thiên phái đến. Anh ta đã dặn dò rồi, ý là muốn các cô phải chạy theo. Ừ thì chạy theo vậy!
Bây giờ thì vui rồi, cả bốn cô đã thành một cảnh quang trong sân lớn của đội rồi.
Cực hình này kéo dài được một tháng, tận cho đến khi Lưu Hiểu có thai!
Ai ya, phụ nữ đại viện, dễ làm lắm sao?
HẾT
(1) Raw là (打鸡血) Tạm dịch: Tiêm máu gà (ặc). Đây là một liệu pháp “bảo vệ sức khỏe” lưu hành vào những năm 1967, được tin là có tác dụng cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, chữa khỏi bách bệnh. Y như tên gọi, phương pháp này chính là tiêm khoảng mười mấy đến 100ml máu gà trống choai (có nơi nói là tốt nhất thì dùng loại gà trống trắng Leghorns thuần chủng đã trưởng thành, nặng trên 2 kg) vào cơ thể (ặc ặc...) Còn hiện nay thì từ này được một số dân mạng dùng để hình dung hành vi “điên cuồng”, “mê mệt” của những fan starchaser cuồng nhạc, cuồng phim, cuồng sách... Từ này cũng được dùng để hình dung một người đang đặc biệt hưng phấn (anh Cương á~) – Theo baike.
(2) Chánh khí lẫm nghĩa: vì trong lòng mang chính nghĩa mà thần thái hiện ra trang nghiêm, khiến cho người ta kính sợ.
Cái tiêu đề của chương này hình như là đặt dựa theo một bộ phim, tên là <Đại viện nữ tử>. Trên baidu có giới thiệu về phim đó, poster phim là hình mấy anh/ chị lính thời những năm 80, 90 á (phía trên là hình mấy nhân vật chính - hình như vậy - Còn phía dưới thì hình mấy anh chị đạp xe đạp - được làm mờ- èo ~ tha lỗi cho khả năng mô tả của mình ~) Trên baidu còn có phần tóm tắt các tập nữa, nhưng mà nhìn thấy nhiều chữ quá, mình ngại đọc.