Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị tốt rồi, đám cưới ngày mồng một mặc gì, mồng hai mặc gì đều đã định rồi. Kết quả người tính không bằng trời tính. Đêm ba mốt trời bỗng nhiên trở rét, nhiệt độ đột ngột giảm xuống còn mười độ, chớp mắt một cái sang đông.
Tôi vô cùng khổ não.
Hầu như toàn bộ quần áo của tôi đều để ở Vô Tích, trong số những bộ ở Tô Châu hiện tại, chỉ có… đồng phục nhân viên là phù hợp với cái thời tiết này!
Chẳng lẽ bây giờ lại đi mua?
Tôi nhìn đồng hồ, hôm nay tôi dậy muộn, giờ đã mười hai rưỡi rồi, Lâm Tự Sâm hẹn hai giờ sẽ tới đón tôi, căn bản không kịp đi mua.
Tôi mắc kẹt hồi lâu trong sự phân vân giữa “phong độ” và “ôn độ” (*), cuối cùng dứt khoát lựa chọn “ôn độ”. Hai giờ đúng, tôi xuất hiện ở cửa công ty.
(*) cách chơi chữ với hai chữ “độ”, ý là “hình tượng” với “giữ ấm”.
Xe của Lâm Tự Sâm đỗ ven đường, có lẽ đã đợi tôi được một lúc. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta liền mở cửa xuống xe, sau đó nhíu mày.
Tôi vội vàng giải thích: “Em sẽ không mặc thế này tới hôn lễ đâu. Xuống xe em liền cởi, tại giờ đang có gió lạnh quá!”
Anh ta nhìn tôi mấy giây, cuối cùng mở miệng nói một câu vô cùng hàm súc: “Nhiếp Hi Quang, đây là lần đầu tiên tôi đưa bạn gái tới hôn lễ của bạn.”
“Hả?”
“Vì vậy, em có thể đừng tạo cho tôi cái cảm giác là tôi đang bắt em tăng ca được không?”
Tôi bất đắc dĩ giải thích: “Tại em không còn cách nào khác, ở đây em không có quần áo dày, giờ mà đi mua thì sợ không kịp.”
Anh ta quan sát tôi từ đầu tới chân: “Lên xe, tôi đưa em đi tới một nơi.”
“Đi đâu?”
“Trước đây tôi có điều trị cho một bệnh nhân ở Tô Châu, cô ấy mở một hiệu thời trang, tôi đưa em qua đó.”
Có cần quan trọng hóa như vậy không?
Tôi chần chừ nói: “Thật sự rất cần thiết à?”
Lâm Tự Sâm vừa tìm danh bạ điện thoại, vừa thản nhiên trả lời tôi: “Ừ, tôi khá là sợ mất thể diện.”
“…” Tôi đành lẳng lặng đi theo.
Bệnh nhân cũ của Lâm Tự Sâm là một phụ nữ trung niên hào sảng nhiệt tình, tên gọi là chị Vương. Chúng tôi vừa đến đã thấy chị ấy đứng chờ ở cửa. Thấy chúng tôi xuống xe, chị ấy liền chạy ra chào đón: “Bác sĩ Lâm, đúng là khách quý khách quý!”
Nói xong, chị ấy nhìn sang tôi: “Vị này là bạn gái của bác sĩ Lâm sao? Trời ơi, xinh đẹp quá! Ngày trước lúc chị còn nằm viện vẫn nghĩ, sau này không biết cô gái nào may mắn trở thành người yêu của bác sĩ Lâm.”
Tôi vốn định mở miệng phủ nhận, nhưng chị Vương quả thật là quá nhiệt tình, tôi còn chưa kịp nói gì thì chị ấy đã chạy đi lấy catalogue (bảng kê danh mục hàng).
Tôi toát mồ hôi, ngại ngùng nhìn Lâm Tự Sâm nói: “Chị ấy hình như hiểu lầm rồi.”
Lâm Tự Sâm rất bình tĩnh: “Không sao. Hiểu lầm như thế có thể được giảm giá.”
… Lời này thật là quá sức tưởng tượng mà! Tự nhiên tôi lại cảm thấy, hình như khiến cho người ta hiểu lầm như thế cũng không tệ lắm thì phải?
Thế nhưng tôi vẫn yếu ớt nhắc nhở anh ta: “Như vậy không hay lắm đâu…”
“Em cho rằng tôi nói là đưa nhân viên đi mua quần áo sẽ hay lắm sao?”
“…”
Được rồi…
Dù sao thì cũng đã bỏ qua cơ hội giải thích rồi, tôi cũng không thể xông đến trước mặt chị Vương mà nói tôi không phải bạn gái Lâm Tự Sâm được. Thật là quá mất mặt! Đằng nào thì sau này cũng không có cơ hội gặp mặt nữa, lại còn có thể… giảm giá, thôi thì mặc kệ đi.
Chị Vương rất nhanh cầm một chồng catalogue cho tôi xem, lại còn đưa một cô gái trẻ ra giới thiệu: “Đây là Anne, nhân viên số một ở cửa hàng của chị, mắt nhìn vô cùng chuẩn. Chị để em ấy ở đây giúp em chọn trang phục nhé. Chỗ chị còn có rất nhiều hàng mới về, em cứ từ từ xem.”
“Vâng, cảm ơn chị Vương.” Tôi nhận lấy bộ catalogue kia.
Anne đưa mắt nhìn qua tôi một lượt.
“Dáng chị thế này mặc gì cũng đều rất hợp, có thể thử tất cả các phong cách xem xem. Bình thường chị thích mặc quần áo gì?”
“Đơn giản thoải mái một chút.”
“Ừm, vậy mấy kiểu này thế nào?” Cô gái loạt xoạt lật giở vài trang cho tôi xem, “Hay là chị thử phong cách khác hơn chút xem, phong cách ngọt ngào đáng yêu đi!”
Tôi gật đầu bừa: “Được.”
Anne nhanh chóng cầm một đống trang phục ra để tôi thử.
Không thể không thừa nhận là cô ấy quả thật rất chuyên nghiệp. Tôi thử liền mấy bộ, bộ nào nhìn cũng cảm thấy đẹp. Nghĩ tới việc đã rất lâu rồi tôi chưa có đi mua đồ, nên tôi quyết định lấy tất cả.
“Nếu như đi dự tiệc cưới, em đề nghị chị Nhiếp nên mặc bộ này. Nhìn qua vừa đoan trang, lại không quá cứng nhắc, rất dễ thương. Cửa hàng chúng em còn có một bộ kẹp tóc cùng tông với trang phục này. Nào, em giúp chị cài thử nhé.”
Cô ấy quá háo hức nhiệt tình khiến tôi không nỡ từ chối. Vì vậy, sau một hồi cô ấy vất vả, trên đầu tôi đã là một kiểu tóc hoàn toàn mới. Một búi tóc nho nhỏ bồng bềnh được kẹp lệch bằng chiếc kẹp tóc xinh xắn.
Ngoại trừ lần tham gia yến tiệc của mẹ nuôi, đã rất lâu rồi tôi không ăn vận trang trọng như thế, cho nên bỗng nhiên cảm thấy mắc cỡ. Tôi quay lại nhìn Lâm Tự Sâm, muốn hỏi anh ta xem như vậy đã đạt tiêu chuẩn bảo đảm thể diện cho anh ta hay chưa…
Nhưng mà, nghĩ thế nào cũng cảm thấy để anh ta nhìn được bộ dạng này của tôi thật là kỳ quái.
Vì thế tôi nhanh chóng thay đổi thái độ 180 độ, quay đầu nói với Anne: “Anne, cảm ơn cô, mấy bộ này tôi đều thích. Thanh toán thôi.”
Anne tươi cười trả lời tôi: “Trong lúc chị thử đồ, anh Lâm đã trả tiền hết rồi.”
Anh Lâm kia không có việc gì làm, đang ngồi xem tạp chí. Lúc tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta, anh ta mới ngẩng đầu lên, khẽ khàng gật đầu với tôi một cái.
Mạch suy nghĩ của tôi nhất thời bị gián đoạn. Không phải là vì anh ta thanh toán hóa đơn khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm, mà là bởi vì, động tác vừa rồi của anh ta thật sự là có chút cường điệu rồi…
Qua đi một hồi, tôi mới tỉnh táo lại từ cơn hồ đồ. Tôi đi ra ngoài, do dự hỏi: “Anh trả tiền rồi à? Sao anh biết em muốn mua mấy bộ này?”
“Tôi nhìn cũng thấy không đến nỗi.” Lâm Tự Sâm gấp lại cuốn tạp chí, vô cùng thản nhiên nói.
“…”
Rốt cuộc là ai mua quần áo chứ???
Lúc này, chị Vương cầm thẻ tín dụng quay lại đưa cho Lâm Tự Sâm: “Anne không hiểu chuyện nên mới nhận thẻ của cậu. Bác sĩ Lâm đưa bạn gái tới đây mua đồ, tôi làm sao có thể lấy tiền của cậu được chứ. Cậu dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Lâm Tự Sâm cười nói: “Sau này em có thể còn đưa cô ấy tới đây mua đồ nữa, chị không lấy tiền em làm sao dám đến.”
Lâm Tự Sâm nhìn về phía tôi.
Tôi chớp mắt một cái, lập tức phụ họa: “Đúng thế, chị cứ để anh ấy trả tiền đi.”
Chị Vương bấy giờ mới cầm thẻ đi quẹt.
Cầm túi quần áo ra khỏi cửa hàng, còn chưa đợi tôi lên tiếng, Lâm Tự Sâm đã nhét hóa đơn vào tay tôi.
“Hóa đơn.”
“Vừa rồi em phối hợp tốt phải không? Lúc về trả lại tiền anh sau nhé.” Tôi vừa đắc chí, vừa cầm tờ hóa đơn lên nhìn, nhất thời đông cứng người: “Giảm… giảm 70%?”
Tôi lập tức đứng lại.
“Chờ một chút, em vừa rồi cũng thấy một bộ rất đẹp, em quay lại mua…” (hây, chị Dưa Hấu cũng ham hố quá đi! ^^)
Lâm Tự Sâm tóm tay tôi lại, sầu não nói: “Cô Nhiếp, sắp không kịp tới tiệc cưới nữa rồi.”
Chúng tôi suýt nữa thì đến muộn. Lúc tới khách sạn thì cô dâu chú rể đều đã chuẩn bị vào bàn hết rồi.
Cô dâu đứng ở đại sảnh nhìn thấy chúng tôi, lập tức kéo váy chạy tới, giận dỗi nói: “Bác sĩ Lâm à, mình còn tưởng cậu sẽ không tới nữa chứ! A, đây là…?”
Cô ấy nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
Ơ, cô ấy không nhận ra tôi? Không phải là cô ấy mời tôi tới sao? Tôi nghi hoặc nhìn Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm chỉ cười: “Cô ấy chính là người bị cậu dọa ngã từ tầng hai xuống. Không phải chính cậu bảo mình đưa cô ấy tới sao?”
(ngàn chấm! Anh Lâm, anh quá vô sỉ rồi!!!)
“A… Đúng đúng đúng!” Cô dâu kêu lên một tiếng, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi bận quá quên mất! Lần trước tôi thực sự không cố ý. Tôi mắc chứng sợ độ cao, nhìn thấy chị ở trên cửa sổ, tôi sợ chết khiếp. Vừa rồi không nhận ra chị, thật ngại quá. Lần trước sợ muốn chết, nhưng Tự Sâm không cho tôi đi thăm chị, chị cũng biết đấy, lúc ấy Tự Sâm quả thật rất đáng sợ…”
Cô ấy kéo tay tôi nói liền ba phút, tốc độ nhanh đến mức không có cả dấu chấm câu! Sau đó, cô ấy giới thiệu tôi với chú rể. Anh ta là một người cao to, nhưng có điểm hiền lành đáng yêu. Nghe vợ giới thiệu xong, anh ta còn thành khẩn xin lỗi tôi lần nữa.
Tôi cảm thấy thật ngại. May mà chủ trì hôn lễ đã mời bọn họ vào bàn chuẩn bị.
Chúng tôi đang đi vào đại sảnh thì cô dâu lại gọi Lâm Tự Sâm lại.
“Tự Sâm, mình mời cả thầy giáo nữa. Thầy vẫn rất lo cho cậu. Cậu đưa Hi Quang tới chào hỏi thầy một câu, để thầy yên tâm.”
Ơ? Ý gì đây? Không phải là…
Tôi dừng chân.
“Đợi chút, không phải bạn anh lại hiểu lầm đấy chứ? Có phải chị ấy nghĩ…”
Lâm Tự Sâm giống như bị tôi đánh thức từ trong giấc mơ, dừng chân lại nhìn tôi: “Nghĩ cái gì?”
“Giống như vừa rồi đi mua quần áo vậy…”
Lâm Tự Sâm ra vẻ trầm ngâm một chút: “Kỳ thực hiểu lầm một chút cũng không sao, nhiều năm rồi mà chưa có bạn gái, tôi cũng cảm thấy có chút mất mặt. Kẻ hèn mọn này thật ra cũng tuấn tú lịch lãm, em cũng không đến nỗi chịu tổn thất gì…”
Anh rốt cuộc có bao nhiêu sĩ diện hả! Lại còn tuấn tú lịch lãm! Suýt nữa tôi bật cười thành tiếng, phải cố gắng nghiêm mặt nói: “Không được. Bây giờ cũng không có gì được giảm giá nữa rồi!”
“Thật sự không được?” Anh ta truy hỏi.
Tôi kiên quyết lắc đầu.
“Được.” Lâm Tự Sâm không hỏi thêm nữa, khẽ mỉm cười nhìn tôi.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác mình bị mắc bẫy, nhưng mà nhất thời không nghĩ ra vì sao mình là người từ chối mà còn có cảm giác ấy.
Bác sĩ Phương cũng tới, chúng tôi vừa bước vào trong đại sảnh tiệc cưới thì anh ta đã vẫy tay với chúng tôi. Nhưng Lâm Tự Sâm không đi ra chỗ anh ta ngay, mà đi tới bàn chủ trì, đứng lại sau lưng một người đàn ông tóc bạc trắng.
“Thầy!”
Ông cụ quay người lại, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn chúng tôi: “Tự Sâm phải không? Qua đây!”
“Vâng.”
Ông cụ run rẩy muốn đứng lên, nhưng bị Lâm Tự Sâm ngăn cản. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh ông cụ, thân thiết hỏi: “Thầy gần đây sức khỏe thế nào? Còn bị hạ đường huyết nhiều không ạ?”
Ông cụ phất tay: “Tôi là bác sĩ, cũng là thầy giáo của anh, còn cần tới anh lo cái này sao?” Nói xong, ông nhìn về phía tôi, vui vẻ hỏi: “Bạn gái hả? Được lắm, được lắm!”
Lâm Tự Sâm dừng một chút nói: “Không phải ạ.”
Tôi thở dài một hơi, phó giám đốc Lâm à, anh quả nhiên vẫn còn hiểu chuyện. Nhưng vừa thấy vẻ mặt thất vọng của ông cụ, tôi lại có chút không đành lòng.
Tình cảm của Lâm Tự Sâm và thầy giáo xem ra rất tốt.
Sau đó, tôi chợt nghe thấy Lâm Tự Sâm dịu dàng nói với ông cụ: “Em còn đang theo đuổi.”
Thần sắc ông cụ lại nháy mắt từ thất vọng chuyển sang mừng rỡ, vui vẻ quan sát tôi. Tôi bị lời của Lâm Tự Sâm làm cho hoảng sợ, trong lòng run lên, kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi, dùng ánh mắt giống như ở cửa hàng quần áo lúc nãy ra ám hiệu bảo tôi phối hợp.
Tôi nhìn ông cụ đầu đã đầy tóc bạc, dáng vẻ run run, không tự chủ được mà gật đầu: “Vâng.”
Gật đầu xong tôi mới giật mình, Lâm Tự Sâm còn chưa nói tôi là bạn gái anh ta, chỉ mới nói là “Đang theo đuổi”. Cái này cũng cần tôi phải thừa nhận sao?
(chỉ một câu: “Chết! Sập bẫy rồi!^^)
Nhưng mà, rõ ràng cái gật đầu thừa nhận của tôi lại càng khiến ông cụ vui vẻ. Ông tỏ ra vô cùng hài lòng, liên tục nói: “Tốt, tốt, tốt! Có mục tiêu là tốt rồi. Thầy chỉ sợ anh vẫn như trước. Tự Sâm, anh không thể cầm dao phẫu thuật nữa, nhưng cuộc sống không phải chỉ có mỗi dao phẫu thuật. Cho dù thế nào, anh cũng phải sống thật tốt.”
Ông cụ nói những lời rất bình dị, giản đơn, nhưng nồng đượm yêu thương, lại khiến tôi nghĩ tới cảnh ngộ của Lâm Tự Sâm, viền mắt tôi bắt đầu nóng ran.