https://truyensachay.net

Này Chớ Làm Loạn

Chương 7 - Bị đả kích nặng nề

Trước Sau

đầu dòng
Cao Ngữ Lam chưa kịp phản ứng, Doãn Tắc đã đi đến trước mặt cô. Anh cúi đầu nhìn “bãi chiến trường” đồ ăn trên bàn, rồi quay sang Nựu Nựu, mặt nghiêm nghị hẳn.

Cao Ngữ Lam còn đang ngỡ ngàng, Nựu Nựu cất giọng nũng nịu dễ thương: “Cậu”.

Doãn Tắc không đổi nét mặt: “Mau xin lỗi cô đi”.

“Xin lỗi?” Cao Ngữ Lam giật mình: “Sao con bé phải xin lỗi tôi? Con bé bị lạc mất, tôi vô tình gặp ở bên đường nên đưa bé đến đây đợi mẹ. Nựu Nựu chẳng làm điều gì sai trái, thế mà anh còn hung dữ với con bé”.

Doãn Tắc liếc qua cô rồi lại quay sang Nựu Nựu. Anh ta kéo dài âm tiết: “Nựu Nựu... ”.

Nựu Nựu cúi đầu, nhảy xuống ghế rồi nói khẽ với Cao Ngữ Lam: “Chị ơi, em xin lỗi”.

Bộ dạng cô bé rất oan ức rất đáng thương.

Cao Ngữ Lam bỗng dưng tràn đầy tinh thần chính nghĩa: “Anh là người lớn, sao vô duyên vô cớ hung dữ với trẻ em. Nựu Nựu rất ngoan, trên đường suýt nữa bị kẻ xấu bắt đi mất. Con bé còn nhớ lời mẹ dặn đi cửa hàng Mc Don­ald chờ mẹ đến đón. Người lớn các anh không chú ý trông trẻ, để lạc mất con bé. Bây giờ lại còn trách cứ Nựu Nựu nữa. Anh quá đáng thật đấy. Các anh sao không tự kiểm điểm bản thân đi?”.

Nựu Nựu ngẩng đầu, nhìn Cao Ngữ Lam bằng đôi mắt sáng lấp lánh. Cao Ngữ Lam quay sang Nựu Nựu: “Người lớn không thể không nói lý lẽ”.

Doãn Tắc không cắt ngang, chỉ im lặng nhìn Cao Ngữ Lam. Đợi cô nói xong, anh ta liền mỉm cười. Điệu cười nửa miệng đểu đểu của anh ta khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy rất chướng mắt. Cười gì mà cười, đáng ghét quá!

“Tại sao lần nào tôi gặp cô, cô cũng có phản ứng thú vị như vậy?”

Thú vị cái đầu anh! Cao Ngữ Lam nghiến răng, cố nhắc nhở bản thân không được mất kiềm chế trước mặt con trẻ, cô cần giữ phong độ với người bạn nhỏ.

Doãn Tắc lại mở miệng: “Thật ra, tôi cũng không muốn nói trắng ra đâu. Nhưng ai bảo cô hiểu nhầm tôi. Để tôi có thể giữ hình tượng tốt đẹp trong lòng cô, chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng mới được”. Anh ta nói xong liền quay sang Nựu Nựu: “Tiểu quỷ, cháu tự giải thích đi, chuyện này là thế nào?”.

Nựu Nựu chớp chớp mắt, dịch người về phía Cao Ngữ Lam, đồng thời ôm chặt chân cô, gương mặt tỏ ra ngây thơ vô tội: “Cậu ơi! Cậu muốn xây dựng hình tượng tốt trước mặt chị, cháu cũng muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng chị. Hơn nữa, cháu là trẻ con, tâm hồn vừa thuần khiết vừa yếu ớt. Lẽ nào cậu nhẫn tâm thế sao?”

Doãn Tắc tỏ vẻ suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi lên tiếng: “Nếu đổi lại là một bé con thuần khiết và yếu ớt khác, cậu sẽ không nhẫn tâm. Nhưng nếu là cháu, cậu rất có lòng tin với cháu”.

Nghe hai cậu cháu nói chuyện, Cao Ngữ Lam cảm thấy có gì đó bất ổn.

Nựu Nựu cúi gằm mặt, cất giọng nghẹn ngào: “Cậu nói thế làm Nựu Nựu buồn quá”.

“Nựu Nựu cũng làm cậu rất buồn”.

Hai cậu cháu một lớn một nhỏ diễn rất đạt, biểu hiện giống hệt nhau, khiến Cao Ngữ Lam chỉ biết dậm chân bình bịch dưới gầm bàn.

“Nựu Nựu! Nếu cháu còn không nói rõ với cô Lam, sau này cậu không dẫn cháu đi chơi nữa”. Thấy Cao Ngữ Lam có vẻ mất kiên nhẫn, Doãn Tắc vội gia tăng áp lực với Nựu Nựu.

Nựu Nựu ngẩng đầu nhìn Cao Ngữ Lam, lại quay sang nhìn Doãn Tắc. Môi cô bé bĩu ra bĩu vào mãi, cuối cùng cũng mở miệng: “Chị ơi, Nựu Nựu quý chị”.

Biểu hiện của cô bé vừa đáng yêu vừa tội nghiệp, giọng nói mềm nhũn ngọt ngào. Cao Ngữ Lam vô ý thức đưa tay vuốt nhẹ tóc cô bé: “Chị cũng quý em”.



Nựu Nựu ôm Cao Ngữ Lam nũng nịu: “Nựu Nựu không lạc đường, Nựu Nựu có thể tự mình về nhà”.

Cao Ngữ Lam vẫn chưa nghĩ ra, gật đầu dặn dò: “Thế thì tốt. Sau này em nhớ phải cẩn thận, không được một mình lang thang ở ngoài phố. Em đi đâu cũng phải nói cho người nhà biết, đừng để bố mẹ lo lắng”.

Nựu Nựu gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Nựu Nựu biết rồi ạ”.

Hai người một lớn một nhỏ kết thúc cuộc đối thoại êm đẹp. Cả hai cùng quay sang nhìn Doãn Tắc. Ánh mắt Cao Ngữ Lam chứa đựng vẻ nghi hoặc, còn gương mặt Nựu Nựu rất đáng thương. Lần này, đến lượt Doãn Tắc dậm chân dưới gầm bàn.

“Chỉ có vậy thôi à?” Doãn Tắc hỏi.

“Còn thế nào nữa”. Cao Ngữ Lam hỏi lại.

“Tôi không hỏi cô, tôi hỏi con bé”. Doãn Tắc hất cằm về phía Nựu Nựu.

Nựu Nựu trả lời: “Chị tưởng em không tìm được đường về nhà, nhưng thật ra em có thể tự về. Em không nên nói dối chị, em xin lỗi chị”. Người bạn nhỏ bày bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng.

Cao Ngữ Lam vội lên tiếng: “Nựu Nựu biết lỗi là được rồi. Tôi không trách con bé”.

Hai người phụ nữ một lớn một nhỏ ôm nhau tình cảm, Doãn Tắc đột nhiên cảm thấy buồn cười. Anh ta gõ lên đầu Nựu Nựu, mắng một câu: “Con bé này lắm trò thật, cậu sẽ về mách mẹ cháu”.

“Cậu ơi, đừng mà. Cậu, Nựu Nựu yêu cậu nhất. Cậu đẹp trai nhất trên đời, người đẹp trai sao có thể làm chuyện tàn nhẫn?” Nghe Doãn Tắc kêu mách mẹ, Nựu Nựu vội buông Cao Ngữ Lam, nhào vào lòng Doãn Tắc ôm chặt.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Cao Ngữ Lam định mở miệng nói đỡ Nựu Nựu. Nhưng Doãn Tắc lên tiếng: “Sau khi ăn trưa ở quán, tiểu quỷ này lại đòi ăn Mc Don­ald. Chúng tôi không đồng ý nên con bé tức giận lén bỏ ra ngoài. Quán nhà cách đây chưa đầy 300 mét, con bé lạc đường mới là lạ. Con bé bỏ nhà ra đi, chỉ vì mục đích muốn ăn Mc Don­ald mà thôi”.

Cao Ngữ Lam gật đầu, “ừm” một tiếng. Cô thầm nghĩ trong lòng, trẻ con bỏ nhà ra đi chỉ vì muốn ăn Mc Don­ald quả thật là chuyện không nên, cần phải báo cho bố mẹ biết.

Doãn Tắc mỉm cười khi thấy vẻ mặt của cô: “Cô vẫn chưa hiểu sao?”

“Tôi rõ rồi. Trẻ con thích sao làm vậy không tốt đâu. Nựu Nựu! sau này em không thể vì ăn Mc Don­ald rời khỏi người lớn. Làm vậy nguy hiểm lắm đấy”. Cao Ngữ Lam có lòng tốt lên tiếng dạy bảo Nựu Nựu thay Doãn Tắc.

Doãn Tắc liền bật cười ha hả: “Cô đúng là thú vị thật”.

Cao Ngữ Lam sa sầm mặt. Anh ta lại nói cô thú vị rồi, rốt cuộc cô thú vị ở điểm nào? Người đàn ông này mồm miệng không đỡ nổi, lại còn bày trò trêu chọc cô trước mặt con trẻ.

Nựu Nựu lên tiếng: “Cậu ơi, cháu thích chị lắm”.

Nghe Nựu Nựu nói vậy, Cao Ngữ Lam lộ vẻ đắc ý. Người bạn nhỏ quả là giữ thể diện cho cô. Doãn Tắc cười ngoác miệng: “Con bé giống Man đầu, cô đắc ý gì chứ?”

Cao Ngữ Lam tắt ngấm nụ cười trên môi. Doãn Tắc lại hỏii: “Tại sao cô mua Mc Don­ald cho con bé?”

Cao Ngữ Lam vô ý thức trả lời: “Không có gì. Tôi chỉ mua mấy miếng cánh gà và khoai tây chiên... ”. Nói đến đây, Cao Ngữ Lam đột nhiên tỉnh ngộ, cô cúi đầu nhìn Nựu Nựu.

Nựu Nựu nở nụ cười tươi, cất giọng vui vẻ: “Cảm ơn chị đã mời em ăn”.

Cao Ngữ Lam ngây người. Trong đầu cô tái hiện cảnh Nựu Nựu giả vờ bị thất lạc người lớn ở ngoài đường, cảnh con bé nói “mẹ bảo em đi quán Mc Don­ald gần nhất đợi mẹ đến đón”, cảnh con bé cầm tay cô nhờ vả “chị cùng em tới quán Mc Don­ald đợi mẹ nhé”, cảnh con bé nhìn các bạn khác ăn đồ trông rất tội nghiệp, cảnh cô mềm lòng rút ví tiền mời con bé đánh chén một bữa, cô còn phải dỗ dành con bé giúp cô chén cánh gà khoai tây chiên vì sợ lòng tự trọng của của con bé bị tổn thương...



Bây giờ... con bé đó cười như một tiểu hồ ly.

Cao Ngữ Lam hóa đá mất một lúc. Cô đã bị lừa? Nghĩ đến truyện bị một búp bê nhỏ chơi một vố đau, Cao Ngữ Lam gần như phát điên.

Doãn Tắc còn sợ Cao Ngữ Lam không đủ bị đả kích, anh ta ghé sát vào tai cô nói thầm thì: “Tiểu quỷ này lừa cô rồi. Cô đã bị lừa rồi còn xót thương con bé? Nhưng cô cũng không cần tự ti quá, IQ của cô hoàn toàn bình thường vì cô không phải là người đầu tiên bị con bé lừa. Cô cứ nghĩ thoáng ra là được, tôi sẽ dạy dỗ con bé”.

Dạy dỗ con bé? Ai sẽ dạy bảo anh ta?

Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc. Nhìn vẻ cười cợt của anh ta, cô thật sự muốn úp thùng rác lên đầu anh ta. Người này đáng ghét thật, đáng ghét thật.

Nựu Nựu ở bên dưới kéo áo Doãn Tắc: “Cậu ơi, cậu nói thầm điều gì với chị đấy? Nựu Nựu cũng muốn nghe”.

Hai người lớn cùng cúi đầu nhìn Nựu Nựu. Cô bé có đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, ánh lên vẻ vô tội. Ánh mắt của Nựu Nựu khiến Cao Ngữ Lam nhớ đến con chó Man đầu.

Cái nhà này, vật nuôi thì chén sạch ba cái bánh bao duy nhất của cô, người lớn đóng giả tàn phế lấy cô làm trò vui, trẻ nhỏ giả bộ đáng thương lừa cô mua đồ ăn...

Gia đình này rốt cuộc là loại người gì?

Cao Ngữ Lam túm chặt tay Doãn Tắc, nói rất thành khẩn: “Anh Doãn, tôi nhờ anh một chuyện”.

Doãn Tắc bày bộ mặt nghiêm túc: “Chuyện gì?”

“Cả nhà anh từ người lớn, trẻ nhỏ đến động vật... mỗi khi gặp tôi xin hãy tránh xa tôi một chút”. Cô mới là người thuần khiết, lương thiện mềm yếu, hãy chừa cho cô một con đường sống đi!

Doãn Tắc cố gắng kìm chế nụ cười. Anh ta nói khẽ: “Để tôi đưa tiểu quỷ này về trước đã. Chuyện cô nhờ tương đối phức tạp và cao thâm, để lúc khác chúng ta bàn sau”.

Cao Ngữ Lam còn định nói điều gì, Doãn Tắc đã bế Nựu Nựu lên: “Nựu Nựu, chào tạm biệt cô đi”.

“Em chào chị”. Nựu Nựu tươi cười vẫy tay chào Cao Ngữ Lam.

Trước mặt con bé, Cao Ngữ Lam đành nuốt những lời muốn nói vào trong bụng. Cô đứng im dõi theo bóng hình một lớn một nhỏ đi ra ngoài. Cao Ngữ Lam còn nghe thấy tiếng Nựu Nựu ở ngoài cửa: “Cậu ơi, phải gọi chị ấy là chị, không được gọi theo hướng già đi, cậu chẳng hiểu sự đời gì cả... ”.

Cao Ngữ Lam ngồi nghệt trên ghế hồi lâu. Đến trẻ nhỏ cũng đặc biệt như vậy, xem ra gia đình Doãn Tắc không phải hạng tầm thường. Cô nên tránh xa bọn họ mới được.

Cao Ngữ Lam tự thề với bản thân, sau này nếu đi đường gặp chó mèo trẻ nhỏ cần giúp đỡ, cô phải hỏi rõ xem có phải mang họ Doãn, hoặc là họ hàng bạn bè có ai mang họ Doãn hay không?

Cao Ngữ Lam rời khỏi quán Mc Don­ald. Vừa về đến nhà, di động của cô rung nhẹ. Cao Ngữ Lam lấy di động ra xem, đó là một tin nhắn. Tuy là số điện thoại lạ nhưng vừa đọc nội dung, Cao Ngữ Lam biết ngay người gửi tin nhắn là ai.

Tin nhắn viết: “Cô cướp chó nhà tôi, nhặt cháu gái tôi, còn sử dụng bạo lực với tôi, rồi cô muốn cắt đứt quan hệ với tôi? Hẹn gặp lại ở nhà cô vào ngày mai!”.

Cao Ngữ Lam ngẩn tò te.

Không phải đấy chứ? Cô xui đến thế là cùng hay sao?
alt
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc