https://truyensachay.net

Này Chớ Làm Loạn

Chương 9 - Lạc vào hang hùm

Trước Sau

đầu dòng
Trần Nhược Vũ nhìn đồng hồ, nói là cô còn phải đi liên hệ với khách hàng, nhiệm vụ tháng này rất nặng, cô phải cố gắng hết sức. Cao Ngữ Lam thấy Trần Nhược Vũ tràn đầy tinh thần hăng hái, cô không biết nói gì hơn ngoài việc động viên bạn.

Trần Nhược Vũ nắm tay Cao Ngữ Lam lắc lắc: “Đợi tháng này tớ hoàn thành nhiệm vụ, tớ sẽ mời cậu ăn cơm”. Nói xong, cô vẫy tay chào Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam mỉm cười nói lời tạm biệt với người bạn cũ. Cô dõi theo bóng hình Trần Nhược Vũ cho đến khi bạn đi khuất. Sau đó, cô lại như quả bóng xì hơi.

Cao Ngữ Lam tiếp tục ngồi im lặng ở chỗ cũ. Đầu óc cô trống rỗng, không một chút tinh thần. Đột nhiên có tiếng “ding”, Cao Ngữ Lam định thần trở lại, ngẩng đầu thấy bà chủ quán đi đôi găng tay khá dày mở lò nướng, lôi từ bên trong ra hai bánh ga tô tròn, mùi kem sữa thơm lừng lan tỏa khắp quán.

Lúc này Cao Ngữ Lam mới chợt nhớ ra, cô đã ngồi ở quán một lúc lâu nhưng vẫn chưa gọi đồ uống. Bây giờ mà phủi mông ra về thì không phải đạo lắm, Cao Ngữ Lam cầm thực đơn nghiên cứu một hồi. Trong lúc Cao Ngữ Lam còn chưa biết gọi món gì, cửa quán đột ngột mở ra và một người đàn ông đi vào.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai, trông có vẻ tinh anh. Anh ta diện đồ may rất khéo, nhìn qua cũng biết là hàng hiệu. Anh ta có vẻ mặt nghiêm nghị khác thường. Sau khi vào bên trong, anh ta không thèm nhìn Cao Ngữ Lam mà đi thẳng về phía bà chủ quán.

Cao Ngữ Lam hiếu kỳ ngẩng mặt nhìn, bà chủ quán và người đàn ông vừa xuất hiện đúng là một cặp nam thanh nữ tú, gần đây cô hay được chứng kiến cảnh bắt mắt như thế này.

Có điều, đôi nam nữ trước mặt có vẻ không hữu hảo cho lắm. Bà chủ quán ném đôi găng tay lên bàn, nói lớn tiếng: “Tôi đã bảo nơi này không hoan nghênh anh”.

Người đàn ông đẹp trai cau mày: “Chúng ta cần nói chuyện”.

“Anh đã mất tư cách nói chuyện với tôi từ lâu rồi”. Bà chủ quán không khách sáo.

“Tôi đã quay đầu rồi”. Người đàn ông đẹp trai dường như đang cố gắng kiềm chế.

“Tôi cũng chả thèm”. Đáng tiếc bà chủ quán không cảm kích.

Cao Ngữ Lam cầm tờ thực đơn che nửa mặt, trong lòng tự kiểm điểm không nên làm vậy nhưng cô vẫn không thể kiềm chế việc say mê theo dõi.

Người đàn ông đẹp trai và bà chủ quán đôi co thêm vài câu, Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó bất thường. Đây không phải một đôi tình nhân hay vợ chồng cãi cọ mà trên thực tế là một tên cặn bã ức hiếp người đàn bà yếu đuối, bởi cô nghe hắn nói: “Rốt cuộc cô muốn tôi làm thế nào? Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn. Tôi không hy vọng tôi với cô tranh giành con gái ở chốn công đường, cô đừng có ép tôi”.

“Ép anh? Là anh ép tôi mới đúng”. Bà chủ quán cất cao giọng: “Nếu anh cướp con gái của tôi, tôi sẽ sống chết với anh”.

“Đừng có ấu trĩ như vậy, chỉ cô và con gái chịu quay về... ”

Người đàn ông đẹp trai còn chưa nói hết câu, bà chủ quán mắng xối xả: “Anh cứ việc nằm mơ đi. Còn bây giờ anh cuốn xéo cho tôi. Tôi còn phải tiếp khách hàng, còn phải làm ăn nữa”.

“Làm ăn? Quán của cô một ngày chỉ có một hai người khách, thế mà cũng gọi là làm ăn?” Người đàn ông đẹp trai cất giọng đầy châm biếm. Đồng thời, hắn nhìn một lượt quanh quán. Hắn vừa quay đầu bắt gặp đúng ánh mắt của Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam vô ý thức so vai rụt cổ, nhưng người đàn ông đẹp trai nói đầy ác ý: “Ở đây không bán hàng, mau cuốn xéo đi”.

Bà chủ quán đứng bên cạnh định mở miệng mắng người đàn ông, tên khốn này dám đuổi khách của cô. Ở bên này, Cao Ngữ Lam cũng rất tức giận. Cô vẫn cầm tờ thực đơn giơ lên cao hơn một chút: “Anh không phải là chủ quán, dựa vào gì dám đuổi khách?”

Người đàn ông đẹp trai sa sầm mặt: “Chỗ này tôi bao trọn gói”.

Cao Ngữ Lam nhìn bà chủ quán: “Tôi đến trước mà”.

Con nhãi ranh dám tranh với mình? Người đàn ông đẹp trai rút ví tiền, vất một xấp tiền lên bàn. Hắn không lên tiếng nhưng ý tứ rất rõ ràng. Ta đây có tiền, ta bao trọn cả quán này, người không liên quan mau cút đi cho ta.

Trong lòng Cao Ngữ Lam thật ra cũng rất sợ hãi. Hắn ta hùng hùng hổ hổ như vậy, liệu có phải là xã hội đen? Bên ngoài liệu có đàn em của hắn? Nếu không, hắn có phải là người thích động chân động tay với phụ nữ?

Cao Ngữ Lam lại đưa mắt về phía bà chủ quán, bà chủ quán có vẻ là người hiền lành yếu ớt. Nếu cô đi mất, bà chủ quán chỉ còn một mình liệu có bị ức hiếp? Cao Ngữ Lam bắt gặp đúng ánh mắt của bà chủ quán, cô cảm thấy bà chủ quán đang cầu cứu cô.

Cao Ngữ Lam nghĩ ngợi một hồi, cô chậm rãi rút ví tiền từ trong túi xách, rồi chậm rãi rút thẻ tín dụng từ trong ví tiền đặt nhẹ nhàng lên bàn.

Người đàn ông đẹp trai tức giận, anh ta đi về phía Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam giật bắn mình, lên tiếng thanh minh: “Chúng tôi đã hẹn nhau tổ chức buổi tụ họp ở đây. Bạn tôi sẽ đến ngay bây giờ”.

Bà chủ quán nhanh chóng cầm tập tiền dúi vào tay người đàn ông: “Anh mau cút đi, đừng dùng mấy đồng tiền thối tha làm bẩn chỗ của tôi”.

Người đàn ông đẹp trai nhìn chằm chằm vào Cao Ngữ Lam. Cô trốn ở đằng sau tờ thực đơn, chỉ lộ mỗi đôi mắt, cố gắng nhìn lại anh ta.

Đúng lúc này có một người khách vào quán mua bánh ga tô. Người đàn ông đẹp trai mím môi, quay người bỏ đi mất.



Hắn vừa khuất dạng, Cao Ngữ Lam thở hắt ra, vỗ ngực tự sướng: “Dũng cảm quá, dũng cảm quá”.

Cô ngồi xuống ghế điều hòa hơi thở. Người khách mua bánh gato vừa rời khỏi quán, bà chủ quán liền đi về phía Cao Ngữ Lam, đặt một cái đĩa xuống trước mặt cô. Cao Ngữ Lam cúi đầu nhìn, cô kinh ngạc khi nhìn thấy một chiếc bánh kem thơm phức. Bà chủ quán nói: “Chị mời”.

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cô bất giác cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến chuyện ngồi không ở đây bao lâu. Cao Ngữ Lam vội nói: “Vậy em gọi một uống một cốc trà sữa trân trâu”.

Bà chủ quán mỉm cười: “Em có thích trà Phổ Nhĩ không? Ăn bánh gato kem uống trà Phổ Nhĩ là thích hợp nhất”.

“Vâng, chị pha cho em một ấm trà Phổ Nhĩ”.

Bà chủ quán gật đầu, quay người đi ra quầy pha trà. Cô vừa pha trà vừa lên tiếng: “Vừa rồi cảm ơn em”.

“Không có gì đâu ạ”

“Để em chứng kiến cảnh đó, chị thật ngại quá”.

“Không có gì đâu ạ”.

Cao Ngữ Lam không biết nên trả lời ra sao. Bà chủ quán chuyển sang đề tài khác: “Người rời khỏi đây lúc nãy là bạn em?”

“Vâng ạ, là bạn học thời cấp ba”.

“Cô ấy đang bán bảo hiểm à?” Quán nước không lớn lại rất yên tĩnh, nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ đã bị bà chủ quán nghe thấy hết.

“Vâng ạ, bạn em đang bán bảo hiểm”. Cao Ngữ Lam vô ý thức ngồi thẳng lưng, trả lời rõ ràng rành mạch, ngữ khí như muốn bảo vệ bạn mình. Bán bảo hiểm thì sao chứ, cũng là nghề nghiệp chính đáng, có phải đi ăn cướp đâu.

Bà chủ quán dường như bị giật mình bởi ngữ khí của Cao Ngữ Lam. Bà chủ quán quay đầu nhìn cô, không nhịn được cười.

Cao Ngữ Lam cắn môi, nhận thức ra bản thân phản ứng hơi thái quá. Cô mỉm cười ngượng ngập: “Cô ấy là bạn thân của em thời cấp ba. Bọn em lâu rồi mới gặp nhau, bây giờ làm việc kiếm tiền cũng không phải dễ dàng”.

Bà chủ quán lên tiếng: “Công việc không dễ dàng, nhưng đi giới thiệu sản phẩm với người bạn thất nghiệp thì chẳng ra sao cả”.

Cao Ngữ Lam mắt nhìn thẳng: “Sản phẩm của cô ấy rất tốt, cô ấy chỉ là không biết em thất nghiệp. Thật ra cô ấy cũng có ý tốt... ”

Bà chủ quán vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, bê cả bộ đồ uống trà tới chỗ Cao Ngữ Lam. Sau đó, bà chủ quán lấy thêm một phần bánh gato, ngồi đối diện Cao Ngữ Lam như muốn vừa uống trà vừa cùng trò chuyện với cô.

Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi bất ngờ, ngây người nhìn bà chủ quán ở phía đối diện. Thấy vẻ mặt của cô, bà chủ quán lại không nhịn được cười: “Em thú vị thật đấy”.

Cao Ngữ Lam cau mày, cô thú vị ở điểm nào chứ?

Bà chủ quán đưa mắt xuống tấm thẻ tín dụng ở trên bàn. Cao Ngữ Lam lúc này mới chợt nhớ ra, cô đỏ mặt cất tấm thẻ vào ví tiền.

“Tính cách anh ta tệ lắm. Vừa rồi em không sợ anh ta đánh em sao?” Bà chủ quán hỏi.

“Em sợ chứ”. Cao Ngữ Lam trả lời thật thà.

Cao Ngữ Lam lại mỉm cười: “Em thú vị quá”.

Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, xin chị đừng nhấn mạnh từ này có được không?

Bà chủ quán nói: “Anh ta là cha ruột của con gái chị. Lúc còn trẻ chị rất yêu anh ta, chị tưởng anh ta sẽ là chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời chị. Nhưng sau khi chị có thai, anh ta nói anh ta yêu một người đàn bà khác, chỉ là người đàn bà đó lại thích một người khác không thích anh ta nên anh ta bị tổn thương. Đúng lúc chị tỏ ra có tình cảm với anh ta nên anh ta mới đến với chị để giải sầu. Anh ta nói anh ta không yêu chị nên sẽ không cưới chị”.

Bà chủ quán bình thản kể chuyện rồi uống một ngụm trà. Cao Ngữ Lam trợn mắt mắng một câu: “Đồ khốn khiếp”. Cô không nhịn được hỏi tiếp: “Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó? Sau đó tất nhiên anh ta không cưới chị. Chị sinh con một mình và tự nuôi dưỡng, còn anh cưới người đàn bà anh ta thích”.

“Chị bỏ qua cho tên khốn đó sao? Chị phải nói cho người đàn bà đó biết bộ mặt thật của anh ta, không thể để người đàn bà đó bị lừa”.

“Lúc đó chị thật ngốc nghếch, chị còn nghĩ đến một cách trả thù anh ta là chị sẽ chết cùng đứa con trong bụng, để anh ta hối hận cả đời”.

Cao Ngữ Lam há hốc mồm. Bà chủ quán lại mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt của cô: “Chuyện đã qua rồi. Chị không chết, em trai chị đã cứu chị. Cậu ấy mắng chị một trận nên thân, mấy năm sau vẫn còn cau có với chị”.



“Sao em chị lại làm thế? Chị đã thảm như vậy rồi, em chị nên đối xử tốt với chị mới phải chứ”.

“Không, cậu ấy đối xử rất tốt với chị. Cậu ấy chỉ là giận quá. Cậu ấy bình thường lúc nào cũng tươi cười nhưng khi tức giận vô cùng đáng sợ. Sau khi cứu chị, ngày nào cậu ấy cũng không rời mắt khỏi chị, sợ chị làm chuyện dại dột. Sau đó khi con gái chị ra đời, chị không có công ăn việc làm, cuộc sống rất vô vị, thế là cậu ấy mở quán này cho chị. Chị có thể vừa chăm sóc con gái, vừa làm công việc chị thích như đọc sách, uống trà... Bây giờ chị sống rất tốt”.

“Người đàn ông kia thì sao? Lẽ nào chị không cho anh ta một bài học?”

“Cho anh ta một bài học? Em trai chị đi tìm anh ta, phát hiện người đàn bà anh ta cưới về vẫn không quên được người tình cũ. Thế là em trai chị lại đi tìm người đàn ông kia. Sự việc cụ thể chị cũng không rõ lắm, chỉ biết là cuối cùng người đàn bà đó bỏ rơi tên đàn ông khốn khiếp, đi theo người tình cũ của cô ta”.

“Tốt quá, cách này rất hay, có thể khiến tên đàn ông khốn khiếp nếm mùi bị bỏ rơi”.

“Không sai”. Bà chủ quán tỏ ra rất hả dạ: “Chị nói cho em biết, em trai chị rất tuyệt. Sau khi tên đàn ông khốn khiếp đó bị bỏ rơi, em trai chị đưa chị và con gái đến gặp anh ta. Em trai chị nói với tên đàn ông khốn khiếp, anh ta đối xử với chị như thế nào thì bị quả báo y như vậy. Còn nữa, chị và con gái bây giờ sống rất tốt, dù anh hối hận cũng không bao có được bọn chị. Sau đó em trai chị cho tên khốn đó một trận. Em trai chị nói: ”Anh có biết tại sao trước đây tôi không đánh anh? Đó là vì tôi không cho anh cơ hội giả bộ đáng thương. Bây giờ anh bị đá rồi, tôi đánh anh cũng chẳng có ai thương hại anh. Em trai chị nói xong rồi đưa hai mẹ con chị ra về. Vẻ mặt của tên đàn ông khốn khiếp lúc đó, đến bây giờ nghĩ lại chị vẫn thấy quá đã".

Cao Ngữ Lam vỗ đùi đánh đét: “Tốt quá, em cũng muốn có một người em trai như vậy! Nhưng em bị phụ nữ hãm hại, không biết em trai chị có dám ra tay đánh phụ nữ không?”

Bà chủ quán bị cô chọc cười ha hả: “Em vui thật đấy. Chị chưa từng kể chuyện này với ai bao giờ. Hôm nay không hiểu vì sao nói hết với em, trong lòng chị cảm thấy rất dễ chịu”.

Cao Ngữ Lam gật đầu nói nhỏ: “Em cũng nói cho chị biết chuyện em chưa từng tâm sự với ai bao giờ”.

Bà chủ quán nhíu mày, hiếu kỳ ghé sát đầu lại gần: “Chuyện gì vậy em?”

“Trước đây em bị bạn hãm hại, nói em bắt cá hai tay. Sau đó, người bạn hãm hại em đến với bạn trai em, hai người còn sống chung với nhau nữa. Em tức quá liền đi mua hộp đinh mũ. Miệng em không đấu lại bọn họ nên em tìm cơ hội đến nhà họ, dải đinh xuống ghế so­fa của họ. Thật ra, em cũng không ăn chay đâu”.

Cao Ngữ Lam nói một cách nghiêm túc, giọng điệu thì thầm ra vẻ rất thần bí. Tuy thủ đoạn trả thù của cô giống như trò đùa ác ý của trẻ con nhưng cô kể cứ như cô làm một việc đại sự. Cao Ngữ Lam còn nhấn mạnh cô không ăn chay, khiến bà chủ quán bật cười ha hả.

“Thú vị quá đi!”.

Hai người phụ nữ em một câu chị một câu, trò chuyện rất tâm đầu ý hợp.

“Em tên là Cao Ngữ Lam, sống ở khu vực gần đây. Chị tên là gì ạ?”

“Chị tên là Doãn Ninh. Lúc nào rảnh em hãy đến đây chơi, đọc sách và uống trà. Bình thường quán chị cũng ít khách lắm, ở đây rất yên tĩnh”.

“Thế thì tốt quá, hôm nay em ở lại đây được không ạ? Có một tên vô lại mò đến nhà em, em muốn tránh mặt hắn mà không có nơi nào để đi”. Cao Ngữ Lam đang hưng phấn, không chú ý đến tên bà chủ quán.

“Được thôi. Nhưng tý nữa chị phải ra ngoài một lúc, em cứ ngồi chơi ở đây được không? Chắc chị đi cũng không lâu lắm”. Doãn Ninh rót thêm trà cho Cao Ngữ Lam: “Con gái chị nghịch ngợm quá, hôm qua đòi đi ăn Mc Don­ald, chị không đồng ý con bé lén bỏ trốn ra ngoài, trên đường lừa một cô gái, bắt cô gái đó mua Mc Don­ald cho con bé. Em trai chị bảo, hôm nay đưa hai mẹ con chị đến tận nhà cô gái đó xin lỗi”.

Mc Don­ald?

Lừa một cô gái mua Mc Don­ald?

Cao Ngữ Lam hóa đá trong giây lát. Một lúc sau cô mới lắp bắp: “Chị... chị họ Doãn?”. Hôm qua cô mới thề, trên đường nếu gặp chó mèo trẻ em cần giúp đỡ nhất phải hỏi rõ có quan hệ với họ Doãn hay không? Hôm nay cô lại tự mình xông vào địa bàn của họ Doãn.

Cô không gặp phải chuyện bi thảm như vậy đấy chứ?

“Đúng rồi, chị tên là Doãn Ninh. Sao thế em?”. Biểu hiện của Cao Ngữ Lam khiến Doãn Ninh cảm thấy kỳ lạ.

Cao Ngữ Lam há hốc mồm, không thốt nên lời. Đúng lúc này, cửa quán mở ra, một con chó nhỏ lông màu nâu, hai tai dựng đứng, đôi mắt tròn bi ve, vừa liếm mép vừa chạy về phía bọn họ với tốc độ nhanh nhất.

Nhìn thấy chú chó, nỗi tuyệt vọng trong lòng Cao Ngữ Lam dâng lên nửa phần.

Từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói ngọt ngào của một bé gái: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Man đầu hư quá. Nó cướp mất khúc lạp xưởng của con rồi chén hết”.

Nghe giọng nói quen thuộc này, nỗi tuyệt vọng trong lòng Cao Ngữ Lam dâng lên ba phần tư.

Tiếp đó là tiếng chuông cửa “ding dang”, một giọng nói đàn ông đầy từ tính truyền đến: “Đó là do cháu ngốc quá”.

Cao Ngữ Lam nằm gục xuống bàn, hai tay ôm mặt.

Ông trời ơi, tôi đắc tội với ông phải không, phải không?
alt
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc