Giai Hân chạy như điên dại về phía phòng mình,cô ta tức giận,hận không thể cắn nuốt con người đã nhục nhã cô ta. Vì cái gì,mà người thất bại lại chính là cô ta.
"Đáng chết"
Giai Hân không ngờ mình lại đâm sầm vào một bức tường thịt đứng chắn trước mặt. Điều đó làm cô ta càng như phát điên. Quên mất dáng vẻ ngọt ngào ngày thường,cô ta mặc nhiên mà rít gào.
"Đáng chết,không có mắt nhìn à,mù à"
Lâm Khiêm hoàn toàn sửng sốt,hắn không ngờ,chị gái hắn có lúc lại thốt ra những lời cay nghiệt như thế. Hắn nhíu chặt mày,nhàn nhạt nói.
"Là em"
Giai Hân im lặng,nàng ta không biết nên làm gì khi bị Lâm Khiêm bắt gặp mình đang chửi rủa. Cô ta càng gấp hơn khi mà nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn.
Nhưng rất nhanh cô ta lấy lại bình tĩnh,nước mắt lại rơi nhanh như mưa trên gương mặt tinh sảo,trên má vẫn còn vết thương ửng đỏ ghê người,chứng tỏ người người ra tay lực đạo không hề nhẹ.
"Khiêm Khiêm,chị đau"
Lâm Khiêm nhíu chặt mày hơn khi nhìn vết thương trên mặt Giai Hân,lòng hắn đau nhói.
"Vì sao?"
Giai Hân ôm chặt lấy hắn,dựa đầu vào lòng ngực vững vàng của hắn.
"Là do lỗi của chị thôi,chị không nên làm rớt đồ của Gia Nguyệt nên..."
Cô ta rất biết điểm nên dừng lại,không nói rõ là do Gia Nguyệt đánh,nhưng hiệu quả còn hơn thế nhiều. Nếu như sau này bị Lâm Khiêm phát hiện ra là nói dối,cô ta có thể chối bay chối biến là không có nói ai làm mình bị thương.
Điều đó không tuyệt sao,những tưởng kế hoạch đã thất bại,nhưng giờ thì tốt rồi,Lâm Khiêm đã quay lại và nhìn thấy vết thương của cô ta. Với tính khí của em ấy,nhất định sẽ không tìm Gia Nguyệt đối chất. Mà sẽ ngấm nhầm chán ghét,nghi ngờ.
Đó mới chính là điều mà cô ta nhấm đến. Từ từ chán ghét,từ từ nghi ngờ rồi kết thúc sẽ là căm hận.
Lâm Khiêm đã có một ngày rất tồi tệ,công việc của hắn đã không đạt như hắn mong đợi. Chỉ thiếu một chút nhưng lại làm hắn thất bại trong nháy mắt.
Nhìn thấy sự thất vọng trong mắt thư ký Du,hắn thật chỉ muốn giết chính mình. Hắn muốn gặp Gia Nguyệt,thật hi vọng sự dịu dàng của nàng sẽ làm khỏa lấp đi lỗ hỏng bên trong hắn. Nhưng tình cảnh này,càng làm hắn thấy phiền lòng thêm.
Hắn không nói gì,chỉ khuyên Giai Hân nên đi sử lý vết thương. Nhìn bóng dáng chị mình đi khuất,hắn vốn muốn đến phòng Gia Nguyệt,nhưng bàn chân lại không bước tiếp. Mệt mỏi,hắn nghĩ mình nên về phòng,tâm trạng hắn lúc này,vẫn không nên gặp nàng.
Nhưng hắn không biết,chính vì cái xoay người tưởng như vô hại kia,đã đặt thêm một tầng đá cho bức tường ngăn cách hắn và Gia Nguyệt.
Hắn không hề biết,cho đến khi mọi chuyện đã sảy ra,hắn hối hận.
Nhưng trên đời này không có ai bán thuốc hối hận.
Trong phòng làm việc,Gia Nguyệt vẫn ngồi xoay lưng về phía cửa ra vào,đôi mắt trong veo sau thâm thẩm nhìn bất định ra vườn nhà tối đen như mực. Không ánh sáng,không ánh trăng,chỉ có một mảnh yên tĩnh chết chóc.
"Lâm thiếu đã về phòng,trước đó có gặp qua Giai Hân tiểu thư."
Lời báo cáo của thuộc hạ vẫn văng vẳng bên tai nàng,giống như một bàn tay ma quái cứ kéo lên những tiếng thê lương ảo não,làm đầu nàng chỉ còn mảnh trống rỗng.
Nàng đã biết trước không phải sao. Lựa chọn của hắn,không phải đã nói lên nhiều điều sao?
Hắn không tin nàng.
Tình yêu hắn dành cho nàng có bao nhiêu sâu,nhưng hình như lòng nàng....thì đã không còn khả năng quay trở lại mất rồi.
Ngày mới lại đến,giống như mặt trời vẫn mọc vào mỗi ngày.
Tâm trạng của nhiều người vào buổi sáng nay không được tốt.
Gia Nguyệt,im lặng ăn sáng,vẫn dáng vẻ thanh nhã hoàn mỹ được giáo dục từ bé. Thanh cao tao nhã,loại khí chất cao quý đó ẩn chứ từ trong xương tủy,mà không ai có thể bắt trước được.
Hình ảnh ấy đối chọi mãnh liệt với dáng vẻ non nớt trẻ con của Giai Hân đang ngồi cách đó một vài dãy ghế. Lâm Khiêm ngồi bên cạnh nàng. Làm nàng ta thấy mừng khôn tả.
Đây là biểu hiện cho điều gì,chính là thể hiện cho việc hắn tin nàng mà không hề tin Gia Nguyệt.
Thật tốt,thật tốt lắm.
"Gia Nguyệt,tối nay có tiệc,có thể đi cùng anh không."
Ngay lúc Gia Hân đang đắm chìm trong vui vẻ của mình,Lâm Khiêm lại lên tiếng,hắn đem đôi mắt mong chờ hướng về Gia Nguyệt.
Hắn không biết sáng nay vì sao,nhưng hắn cảm nhận được sự xa cách giống như vô hình của Gia Nguyệt. Điều đó làm hắn lo lắng,hắn sợ hãi mất đi nàng.
Đêm qua hắn đã tự hỏi bản thân hắn rất nhiều lần,có lẽ là hắn nên đến gặp nàng,nhưng lại sợ tâm tình không vui của hắn khiến nàng lo lắng. Hắn nghĩ hay là thôi đi,sáng mai hắn sẽ tìm nàng,cùng nàng đến trường. Hắn không muốn nàng suy nghĩ nhiều cho hắn.
Gia Nguyệt ngừng lại động tác uống nước. Liếc mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh.
Al rất nhanh trí tiến lên nói nhỏ.
"Tối nay không có lịch trình gì thưa tiểu thư"
Gia Nguyệt mím môi như thể cần suy nghĩ một vấn đề khó giải quyết. Đặt ly nước trái cây còn chưa uống xuống bàn. Nàng lạnh nhạt nói.
"Bận rồi"
Chỉ để lại hai từ đơn giãn đến lạnh lùng, Gia Nguyệt đứng lên. Phân phó cho người gọi xe chuẩn bị,nàng không đợi Lâm Khiêm nói gì. Chỉ đơn giản xoay người bỏ đi trong ánh mắt khó hiểu của Al.
Hắn ném cái nhìn phức tạp về phía Lâm Khiêm rồi vội vàng đi theo Gia Nguyệt.
Lâm Khiêm yên lặng ân xong bữa sáng,nhưng thật ra trong lòng hắn đang như sóng dữ cuộn trào. Nàng từ chối hắn,lạnh lùng như thế,làm hắn hoảng hốt.
Gia Nguyệt ảo não,tâm trạng của nàng luôn dấu kín đến nữa điểm cũng không lọt. Nhưng hôm nay,Al nhận thấy tâm trạng nàng không vui rất rõ ràng.
Đây nên gọi là khi yêu ai cũng là đồ ngốc sao.
Đúng,Gia Nguyệt đang giận dỗi,nàng chán ghét hắn không tin nàng. Chán ghét hắn không đến tìm nàng,nàng thậm trí đã ở thư phòng cả đêm để đợi hắn.
Hắn không đến,thậm trí còn không gọi điện. Một cái tin nhắn sẽ khiến hắn chết sao.
Muốn nàng đi cùng hắn,không có đâu,nàng đâu có dễ dàng đến mức hắn muốn thì đến không muốn thì đi. Nàng không cần.
"Cho anh tức chết đi"
Al ngồi bên cạnh vô tình nghe được câu Gia Nguyệt lẫm bẩm,không kìm chế được mà run rẩy.