Chiếc phi cơ mang số hiệu MH720 đang trên đường từ Chicago đến thành phố A,cắt ngang nền trời nhiều mây xám xịt. Thời tiết xấu khiến chiếc phi cơ không ngừng rung lắc,làm cho nhiều người không dấu nỗi lo lắng trong ánh mắt.
Bên trong phi cơ,trong khoang hạng sang dành cho doanh nhân. Chỉ có hai ghế là có người ngồi. Một trong số đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp với dáng người khiến người ta mê mẩn.
Nàng ta ngồi gác chéo chân,khiến cái váy màu đỏ ôm sát người bị kéo lên quá nữa đùi,càng tôn lên vòng một dễ khiến người ta phạm tội. Cô ta đong đưa chân,cố tình lại như vô ý chạm vào chân người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
"Richard,em rất cô đơn"
Mỹ nữ lên tiếng,giọng nói kiều mị,đôi mắt câu hồn,bờ môi no đủ cố tình lại gặm nhẹ vào vành tai của người bên cạnh. Rất hấp dẫn,nếu là một gã đàn ông khác,chắc đã sớm quỳ gối trước cô ta.
Chỉ là người ngồi cạnh,không thèm để tâm đến cô ta,hất nhẹ tay,người đó lạnh nhạt nói.
"Linh...cô nên biến giới hạn của mình."
Bĩu môi tỏ ra mất hứng,mỹ nữ ngồi trở lại trên ghế,cắn nhẹ môi nói.
"Toàn lạnh lùng,chắc chắn sẽ chẳng có cô gái nào khiến cho anh dịu dàng nỗi nhỉ,hứ"
Câu nói vô tâm nhưng người nghe lại có ý,bàn tay đang lật những trang tài liệu dày đặc tiếng Anh thoáng ngừng lại.
Hắn thất thần...dịu dàng của hắn,đã từng chỉ dành cho người con gái đó...
... ...... ...... ...... ...... ........
Bước chân xuống khỏi phi cơ,nhiều người thở phào nhẹ nhõm,chuyến bay quá dài,quá mệt mỏi. Hắn nhìn dòng người hối hả đi về phía cửa ra,ai cũng mong sớm trở về nhà.
Nhưng còn hắn.....
"Richard,sao còn chưa đi."
"Cô đến khách sạn trước đi,sáng mai chúng ta sẽ gặp ở công ty."
Linh lúc lắc đầu,làm mái tóc xoăn bồng bềnh như mây lay động,thu hút không ý ánh nhìn thèm thuồn của bọn đàn ông.
"Người ta muốn đi với anh cơ,vì cái gì em không thể đến nhà anh mà phải ở khách sạn chứ."
Hắn nhíu chặt mày,lạnh lùng nói.
"Hãy thu hồi trò chơi của cô đi Linh,chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác,hi vọng tôi không phải nhắc cô điều đó."
Linh giật mình,cô ta vội bầy ra dáng vẻ nghiêm túc trăm năm khó gặp.
"Vâng,thưa Lâm Tổng"
Không muốn đôi co cùng cô ta,hắn lạnh lùng đi về phía cửa,dáng người cao lớn,phong thái ung dung nhưng đậm chất lạnh lùng thần bí,khiến vô số cô gái phải đỏ mắt khi nhìn hắn đi ngang qua.
... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Tài xế taxi quan sát vị khách mình chở qua gương chiếu hậu,ông ho khan vài tiếng rồi bắt chuyện cùng với vị khách của mình.
"Cậu là từ nước ngoài mới về lại đây sao?"
Hắn ngẩng đầu,cong môi cười.
"Sao anh lại cho là như vậy?"
Tài xế cười hiền hậu,ông nói.
"Tôi lái xe đã hơn ba chục năm,loại khách nào mà chưa trở qua,nhìn một cái là tôi biết ngay."
Hắn cười,rồi nhìn ra ngoài cửa xe,hình ảnh bên ngoài như những gam màu hỗn loạn chạy quá mắt hắn.
Phải, hắn đã trở về.
Từ nơi đất khách giá lạnh.
Suốt mười năm ròng rả.
Đã có lúc hắn gần như phát điên...nhưng hắn đợi được.
Đợi cho đến lúc hắn có thể quay trở về...
Bây giờ thì...chẳng còn ai...chẳng còn thứ gì...ngăn nỗi hắn.
"Gia Nguyệt"
Hắn lẩm nhẩm tên người kia,trong đôi mắt đang hờ hững của hắn,ánh lên tia lạnh lẽo và âm u.
Lại thêm vài kẻ cho rằng,chẳng qua đây là diễn cho người ta xem. Ai lại đi chào mừng kẻ không cùng máu mủ,lại ngang nhiên nhúng tay vào tài sản kết xù của mình cơ chứ.
Nhưng,nói thì nói,ai cũng không mong muốn chính mình bỏ lỡ trò hay.
Thế nên mới nói,tối nay,Lâm gia phi thường náo nhiệt a.
Trong phòng tiệc lớn,đông đúc vào náo nhiệt. Vô số những quý bà và quý cô thanh lich đang duyên dáng chuyện trò,hoặc cười,hoặc nói,im lặng hay ồn ào. Họ giống như vô số hoa trong vườn đang cố khoe hết sắc lẫn hương của mình.
Các quý ông trong những bộ vest mắc tiền,đang đứng hay ngồi,nâng ly chúc tụng nhau hoặc pha trò giữa đám đông,nhưng mắt lại chưa từng rời khỏi những khoảng da thịt nõn nà,do cố ý hay vô tình lộ ra của các quý cô được coi là thanh lịch.
Trong góc phòng,một đôi nam nữ ngồi tách biệt với mọi người. Nam nhân tuấn mỹ làm người ta đỏ mắt,lại rất nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài,trơn mềm của cô gái đang ngồi yên lặng trong lòng anh.
Cô gái có đôi mắt to tròn,trong sáng,làn da trắng như loại men sứ thượng hạn. Nhưng cô lại yên lặng,giống như một con búp bê được bày trong tủ kính.
"Mệt sao,An An"
Thiên Tường hỏi,anh nâng gương mặt vô hồn của An An lên,yêu thương hôn lên khóe môi non mềm của nàng.
An An nhíu nhíu mày,không nhìn hắn,chỉ nhìn chăm chăm về phía trước. Thiên Tường thở dài.
Sau khi tỉnh lại từ sáu năm trước,An An chỉ ngây ngốc như thế,không khóc không cười...như con búp bê sứ....
Đột nhiên có tiếng ồn ào,Thiên Tường nhíu mày,liếc mắt nhìn ra phía cửa.
Mọi người đang hào hứng trông ngóng nhân vật chính đêm nay,sắp không đợi được. Thì từ bên ngoài tiến vào,một người đàn ông cao lớn,lạnh lùng,thâm trầm.
Đôi mắt anh ta liếc về phía mọi người đang đứng,cong khóe môi ngạo mạn. Hắn cười,nhàn nhã đút một tay vào túi quần đi vào phòng tiệc lớn.
Hắn đứng đó,giữa đám người,nhưng lại nổi bật lên như một ông hoàng. Hắn cao lớn mạnh mẽ...và cũng là..lạnh giá hơn năm xưa.
Tất cả thay đổi,hắn cũng thay đổi....
"Lâu rồi không gặp,Lâm Khiêm."
Khi mọi người còn đang ngơ ngẩn và si dại nhìn hắn,Thiên Tường đã đưa An An đến chào hỏi. Đôi mắt lạnh lùng thoáng mềm mại,hắn cười,bắt tay với Thiên Tường.
"Lâu không gặp,cô ấy thế nào rồi."
Thiên Tường nhếch môi,vuốt mái tóc An An.
"Cũng thế thôi,nhưng may là cô ấy đã tỉnh lại...không phải sao?"
Lâm Khiêm,cười,đôi mắt lại âm u.
Đúng,đó là may mắn của Thiên Tường...còn hắn..hắn có thể may mắn như thế sao.?
Hắn nhìn xung quanh,nhưng những người hắn thấy,không phải là ..... Hắn cười u ám.
Thiên Tường đỡ An An ngồi xuống,lạnh nhạt nói mà không nhìn hắn.
"Cô ấy ở trên lầu. Đến đó đi."
Lâm Khiêm nắm chặt tay,hắn nhàn nhạt nhìn Thiên Tường chăm lo cho An An như thể đã làm ngàn vạn lần...thời gian quả thật khiến mọi thứ thay đổi đến đáng sợ.
Trong cái nhìn soi mói và vô số lời xì xầm,hắn đi lên lầu,mỗi một bước,tim hắn lại đập nhanh một nhịp.
Thật lạ,những ngày tháng ở bên kia,đối mặt với sống chết,cũng không khiến hắn liếc nhìn. Vậy mà...nắm chặt tay,hắn lạnh lùng ổn định lại trái tim của hắn. Lớp sương giá lại phủ đầy quanh hắn,như một bức tường vô hình.Bảo hộ hắn,không để cho trái tim ngổn ngang vết sẹo lại hứng chịu thêm bi thương.
Đẩy cánh cửa ra,hắn khó hiểu nhìn bóng tối của căn phòng. Trong phòng yên lặng giống như không có người.
Nhíu mày,hắn định rời đi,thì nghe giọng nói vang lên,làm rung động tận tâm hồn vồn khô cằn buốt giá của hắn.
"Chào mừng trở về Lâm gia,Lâm Khiêm thiếu gia."
Đèn bật lên,ánh sáng phát tán ra xung quanh,hắn nheo mắt làm quen với ánh sáng. Đến khi nhìn rỏ người trước mắt,hắn nhận ra...mình chưa khi nào quên....
Gia Nguyệt đứng giữa phòng,xinh đẹp trong bộ váy dài màu trắng tinh khiết. Kiểu dáng mang hơi hướng giống sườn xám ngày xưa càng làm tôn lên dáng người mảnh mai của nàng.
Nàng đứng đó,nở nụ cười với hắn,nụ cười rực rỡ đến chói mắt.
Phải...nàng đang cười với hắn.
Mà hắn,chỉ có thể ngu ngốc mà tham lam ngắm nhìn nàng.
Hắn si ngốc nhìn nàng. Nàng vẫn đẹp như trước,nhưng không có vẻ thanh cao và diễm lệ như trông trí nhớ của hắn.
Nó ngọt ngào....đến làm người ta hoa mắt.
Có lẽ nụ cười của nàng quá đẹp khiến hắn có chút thất thần,mà nàng thì vẫn yên lặng đợi hắn.
Hắn thu lại tầm mắt,bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng,hắn cười. Nụ cười không lên đến tầm mắt đang nhìn nàng.
"Lâu quá không gặp...đại tiểu thư"
Hắn nhìn chằm chằm nàng,hi vọng nhìn thấy chút gì đó khác biệt trong nụ cười hoàn hảo kia,nhưng hắn thất vọng. Nàng chị nghiêng nhẹ đầu,giống như chào đáp lại hắn. Nàng nhấn nút trên điện thoại,lập tức có tiếng trả lời vang lên.
"Vâng,đại tiểu thư."
"Nói với Al,tối nay tôi không xuống dưới. Mang cho tôi bánh ngọt và sữa nhé."
Giọng nói đáp trả lại lời nàng,rồi im lặng. Không khí trong phòng như bị thu hẹp lại,khiến người ta có chút khó thở.
"Đừng đứng đó nữa,mời ngồi,Lâm thiếu."
Nàng nói,cánh tay đeo găng vung lên,còn nàng lại nhàn nhã ngồi trở lại ghế bành xoay êm ái.
Nàng ngồi gác chéo chân,trong chiếc váy dài qua gót chân màu trắng,nhìn nàng như một vị nữ hoàng trên ngôi cao. Hắn cười u ám.
Lâm thiếu...danh xưng này mới mỉa mai làm sao.
Hắn ngồi xuống,đối diện với nàng,nhìn nàng nâng ly vang đỏ lên, động tác tao nhã thành thục đến mê người. Đôi môi non mềm của nàng chạm khẽ vào miệng li,vẫn giữa nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Hắn không khỏi nắm tay lại,bàn tay hơi run làm lộ sự nôn nóng trong lòng hắn hiện tại. Hắn đã nghĩ nàng hẳn là sẽ không nhẹ nhàng đối diện với hắn như thế này,hắn đã nghĩ nàng sẽ làm nhiều hơn thế để trả đũa hắn nhục nhã hắn,thậm trí có thể đòi lại những vết thương năm xưa nàng hứng chịu.
Chứ không giống như thế này.
Nàng chào đón hắn,cười với hắn.
Nhưng lại xa lạ giống như giữa nàng và hắn không có chuyện gì.
Chỉ là những con người xa lạ nhìn thấy nhau....
Hắn không thích điều này,hắn không cần....
"Đừng cười như thế...cô...không hợp với kiểu cười ngọt ngào này."
Nàng dừng động tác uống rượu,nghiên đầu nhìn hắn,giống như hứng thú lại giống như trào phúng hắn. Nàng nói,giọng nói nhẹ nhàng lại lạnh nhạt. Tựa như muốn người ta đứng ngoài bức tường phân cách do nàng dựng lên.
"Sao vậy,Lâm thiếu không hài lòng về tôi sao?
Hẳn là ngoài kia,vô số người muốn nghe câu này của Lâm thiếu đấy."
Hắn cong khóe môi,lười biếng duỗi thắt lưng,những ngón tay thon dài gõ nhẹ nhàng theo một gia điệu trên mặt bàn làm từ gỗ sồi đắt tiền.
"Họ thì có liên quan gì đến tôi đây...nhưng đại tiểu thư thì có vẻ rất quan tâm đến họ đấy."
Nếu Lâm thiếu đã không muốn,hay là tôi đuổi bọn họ đi...thế nào?"
Giọng điệu tựa hồ như muốn dỗ dành đứa trẻ không chịu lớn,khiến hắn nhíu mày,nhưng rất nhanh hắn lại bật cười. Nghiên về phía nàng.
Mặt hai người tựa hồ như chạm vào nhau,hắn cảm nhận hơi thở như lan của nàng đang phả lên mặt hắn.
Nàng không tránh né hắn,thậm trí còn nhìn thẳng vào đôi mắt hắn,hắn cười,nhưng nụ cười còn chưa lên tới mắt.
"Họ muốn xem trò hay...còn Đại tiểu thư....cô muốn nhìn thấy cái gì đây?"
Nàng và hắn,hai đôi mắt nhìn xoáy vào nhau.Hai gương mặt gần như sắp chạm tới,vậy mà tựa hồ lại cách xa nhau cả vòng trái đất.
Khuôn mặt này,hơi thở này...đã từng thuộc về hắn,không ngừng tìm đến hắn vào mỗi đêm cô đơn. Ngay cã khi đứng trước sống chết ở nơi đất khách,hắn lại chỉ nhớ đến nét cười nơi khóe môi này.
Môi nàng...có còn ngọt ngào như xưa?
Bàn tay hắn chạm vào má nàng,có chút lạnh,ngón cái xoa nhẹ gò má gầy gò. Da nàng rất mịn,tựa như làn da em bé. Môi nàng rất đẹp,đỏ ửng tự nhiên,sạch sẽ và tinh khiết.
"Lâm thiếu đây là định hôn tôi sao?"
Nàng nhàn nhạt nói,đôi mắt nhìn thẳng hắn,nụ cười vẫn hoàn hảo,nhưng chỉ có nàng biết.
Mỗi một tế bào trên người đang kêu gào rên siết.
Hắn nhìn nàng...bất chợt phá lên cười lớn.... cười đến run cả người.
Nàng nheo mắt nhìn hắn,trên gò má như còn lưu lại cảm giác khi hắn chạm vào.
"Rất tự tin,đại tiểu thư,nhưng cô và tôi đều hiểu rỏ mà...không phải sao?"
Nàng im lặng,gương mặt hơi cúi khiến hắn nhìn không thấu được nàng. Hắn vung tay lên nhàn nhạt nói.
"Đi thôi...đã muốn chào đón tôi thì hẳn là đại tiểu thư phải đích thân ra trận rồi,không phải sao."
Nàng nhìn hắn,rồi lại nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt nàng. Môi hơi mỉm cười....