Trên thực tế, tôi đã trải qua suốt ba tháng trời trên lưng Xuân Thiên.
Anh đến nhìn thấy tôi là mắng, mắng xong lại khóc, anh nói: Em đã thấy em ngốc chưa.
Nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết đưa một người con gái bị băng bó một chân về Bắc Kinh khó khăn tới nhường nào, vừa cõng vừa ôm, còn không ngừng tìm người giúp đỡ, sự đau đớn khiến mặt tôi sưng lên, anh phải liên tục dùng nước lạnh chườm mặt cho tôi.
Tóc tai rối bời, trái tim càng rối hơn, sắc mặt tôi nhìn rất khó coi, anh ôm chân tôi, sau đó nói: Anh chợp mắt một lát, nếu có chuyện gì em chỉ cần khẽ cử động là anh biết.
Tôi cúi đầu nhìn người con trai si tình ấy, đột nhiên nước mắt lại tuôn rơi.
Con người thường là như vậy, không biết trân trọng những người ở bên mình, đến khi người ấy đi mất thì lại hối hận. Nếu như không có Thẩm Gia Bạch, thì tất cả sẽ hoàn mỹ biết bao, tôi sẽ yêu người con trai vô tư suốt ngày hi hi ha ha này, nhưng lúc này, toàn bộ nhiệt huyết trong trái tim tôi chỉ dành cho một người.
Đến Bắc Kinh, tôi trở thành gánh nặng cho Xuân Thiên!
Anh phải mua cơm cho tôi, phải phục vụ tôi hết cái này tới cái khác, phải đi mượn vở của bạn giúp tôi.
Nếu như có tiết học quan trọng, anh còn phải cõng tôi lên giảng đường, tất cả mọi người đều nghĩ Xuân Thiên là bạn trai tôi, còn anh vừa cõng tôi vừa hát: Anh trai nhớ em gái nhớ đến gầy cả người, uống cả bát dầu mè cũng không biết ngấy, núi non điệp điệp trùng trùng vẫn chê thấp, má áp má anh vẫn nhớ em… Tôi mắng anh: Đừng có tinh quái, anh đừng nghĩ anh giúp em thì em sẽ phải thế này thế kia đáp lại, nói cho anh biết, chúng ta vẫn chỉ là quan hệ bạn học thôi.
Anh nói: Em đừng tưởng mình là dân nghệ sĩ, ngày ngày leo lên tàu hỏa lao về phía tình yêu, em chỉ là một kẻ ngốc, tim không có mắt mà thôi. Em đừng nghĩ nhiều, anh không định đục nước béo cò đâu.
Anh mới nghĩ nhiều ấy.
Haizz, cô nhóc này.
Cũng không biết tại sao, trước mặt người khác tôi là một thục nữ, nhưng trước mặt anh tôi lại như con ngốc, thậm chí, anh còn biết yếu điểm của tôi.
Chương Tiểu Bồ chạy đến thăm tôi, kinh ngạc hỏi: Ngã ở đâu thế này?
Xuân Thiên sợ tôi ngại, nên che giấu giúp tôi: Cô ấy nghịch ngợm, đi xem anh đá bóng, lúc nhảy từ khán đài xuống bị trẹo mắt cá chân. Em xem, người này si tình biết bao nhiêu, anh biết cô ấy si mê anh, nhưng cũng không cần phải si mê đến mức ấy chứ.
Xì, tôi nói: Đúng là vô duyên! Với anh chàng này, thật hết cách, đúng là thật hết cách.
Chương Tiểu Bồ nói với Xuân Thiên: Nhìn xem, đáng thương biết bao. Xuân Thiên, cơ hội cho anh thể hiện đến rồi đấy, thể hiện cho tốt vào nhé, nhân cơ hội này khiến Tịch Hạ phải hồi tâm chuyển ý!
Nhất định rồi! Anh không muốn làm nhân viên thời vụ nữa, anh muốn trở thành nhân viên chính thức suốt cuộc đời của cô ấy!
Anh không thấy chán sao! Tôi nổi giận, chỉ hận một nỗi chân không thể khỏi nhanh hơn, con người này, thật giống như bã kẹo cao su, đã dính rồi thì không sao cậy ra được.
Tôi không ngờ là Thẩm Gia Bạch lại đến.
Chương Tiểu Bồ nói với anh, tôi bị sái chân, anh đã mua một túi hoa quả, sau đó cùng Chương Tiểu Bồ đến thăm tôi.
Khi anh vừa lách người đi vào, tôi sững lại.
Anh gầy hơn, đen hơn.
Chắc là vì phải chạy đi chạy lại nhiều lần. Đặt hoa quả lên bàn, anh hỏi: Đã khỏe chưa?
Ba từ này, khiến người ta chua xót đến thế, nếu anh là người yêu của tôi, nếu anh yêu tôi, tôi sẽ thế nào? Tôi sẽ lao vào lòng anh mà khóc, tủi thân nói: Đều tại anh cả, tại anh cả!
Nhưng lúc này, tôi đang đứng cách anh một mét, bình thản trả lời: Không sao, em khỏe nhiều rồi!
Anh làm sao mà biết được, tôi vì đuổi theo anh nên mới nhảy xuống ga tàu.
Còn bây giờ, tôi và anh lẳng lặng đối diện với nhau, tay Chương Tiểu Bồ vòng ôm eo anh, họ đứng trước mặt tôi thân mật, tình cảm.
Sao tôi có thể nhẫn tâm chia cách họ?! Anh yêu cô ấy như thế, còn cô ấy nhìn anh đầy say mê, khi Xuân Thiên chạy vào, ba chúng tôi đang ngượng ngùng chẳng biết nói gì.
Đi, đi, tôi mời mọi người đi ăn cá hấp, để mừng chân của Tịch Hạ đã dần phục hồi.
Đương nhiên, khi đi xuống lầu lại là Xuân Thiên cõng tôi.
Sao em nặng thế, người ta ốm thì thường gầy đi, còn em lại như béo lên!
Tôi béo lên!
Bởi vì anh thường mang đến cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon, bởi vì nhà anh ở Bắc Kinh, anh còn nhờ mẹ nấu canh cho tôi ăn, tôi ăn không biết bao nhiêu là canh cá và canh xương.
Khi ở trên lưng anh, Xuân Thiên nói: Mẹ anh nói, số canh này không thể ăn không được, phải trở thành con dâu nhà mình mới được.
Xì, linh tinh.
Cùng gọi xe đến Phí Đằng Ngư Hương ăn cá hấp, anh gọi một con cá mè hoa, ít nhất cũng phải năm cân, lại gọi thêm vài món đặc trưng khác, sau đó Xuân Thiên nâng cốc nói: Nào, một là chúc cho chân Tịch Hạ mau khỏi, hai là tiếp đón Thẩm Gia Bạch, còn ba là, sau này hãy nghiêm túc một chút, đừng có đang yên đang lành đi gây chuyện nữa.
Tôi nghe là hiểu ý anh, ý của anh là: Đừng có chạy đến Thượng Hải nữa!
Tối hôm đó bốn người chúng tôi uống hết mấy chục chai Heineken, ai cũng uống rất nhiều. Chương Tiểu Bồ gục đầu lên vai Thẩm Gia Bạch nhõng nhẽo, hỏi anh thích cô ấy từ bao giờ, Thẩm Gia Bạch nói: Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, lần đầu tiên nhận được thư của em!
Mặt tôi lập tức đỏ ửng lên, tim đập thình thịch.
Chương Tiểu Bồ vội vàng nói lảng sang chuyện khác: Đi, cùng đi hát karaoke, em mời.
Mình không đi đâu, tôi nói khẽ, chân mình đau, muốn về nghỉ.
Thôi được, vậy thì chúng ta đi thôi. Cô ấy quay đầu lại hỏi Xuân Thiên, anh đi không?
Xuân Thiên đáp, còn phải hỏi? Anh đương nhiên cũng không đi, anh phải chăm sóc cho công chúa nhà anh.
Em không phải là công chúa của anh.
Tôi đột nhiên thấy bực tức, Chương Tiểu Bồ lúc nào cũng thích thể hiện cho tôi thấy cô ấy và Thẩm Gia Bạch yêu nhau thế nào, chưa bao giờ để ý tới cảm giác của tôi, mà mỗi lần cô ấy thể hiện tình cảm thì nó như mũi kim chích vào tim tôi đau nhói, mặt trời lên rồi, nàng tiên cá lại biến thành bọt biển.
Tất cả sao mà giống một câu chuyện cổ tích như thế.
Nàng tiên cá biến thành bọt biển.
Thế là, chân tôi bị đau.
Sau đó, tôi có thể tập tễnh đi lại được. Nếu tôi trở thành người tàn tật thì làm thế nào?
Xuân Thiên cười hi hi nói: Thành người tàn tật, thế cũng tốt, như thế sẽ chẳng có ai thích em nữa, cả thiên hạ, chỉ có mình anh thích em. Anh còn muốn em trở thành một cô gái mù, điếc và xấu xí nữa cơ, còn muốn, đột nhiên em trở thành bà lão nữa!
Thế là cái đạo lí gì? Tôi hét lên: Anh đáng ghét chết đi được, anh là đồ xấu xa, sao anh có thể mong em trở thành một cô gái vừa mù vừa điếc, vừa xấu xí chứ! Anh có tim không hả?
Anh nhìn tôi, đột nhiên nói hết sức nghiêm túc: Chỉ vì anh muốn không có anh chàng nào để mắt tới em nữa.
Đừng đừng đừng, tôi nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh nói, anh cứ ngày ngày đùa cợt với em đi, đừng có nghiêm túc quá, anh mà trở nên nghiêm túc, em lại thấy sợ.
Nhìn vào mắt Xuân Thiên, tôi muốn lẩn tránh.
Đôi mắt ấy thật quá chân thành, bên trong nó chất chứa quá nhiều tình cảm! Đúng thế, tôi biết tình yêu của anh, cũng giống như tôi biết tình yêu của mình, tôi thích Thẩm Gia Bạch, chỉ liếc nhìn anh một cái thôi cũng rung động rồi.
Tình yêu trên thế giới này chắc cũng đều như thế, từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Gia Bạch, tôi đã biết anh chính là tình yêu hủy diệt của tôi.
Thượng Hải, cuối cùng tôi cũng không đến đấy nữa, sau lần bị sái chân, tôi đã hiểu, Thượng Hải cũng là nơi hủy diệt tôi.
Đi đi về về, tôi đã đến Thượng Hải như vậy trong suốt hai năm, cuối cùng tôi cũng nhận ra, Thượng Hải chỉ là tòa thành hoang với tôi. Tòa thành tình yêu của riêng mình tôi, không liên quan gì tới Thẩm Gia Bạch.
Bởi vì, lần nào tôi và anh cũng đi ngang qua nhau.
Xuân Thiên nói đúng, tôi là một đứa con gái ngốc nghếch, anh thường xuyên mắng tôi ngốc, thỉnh thoảng còn gọi tôi là ngốc ngốc.
Nhưng anh còn ngốc hơn tôi, biết rằng tôi sẽ không thể yêu anh, nhưng anh vẫn ở bên tôi! Tôi nói: Anh ngày ngày cứ như con ruồi vậy, vo ve cạnh em.
Con ruồi? Em đừng nghĩ anh tốt đẹp như thế, anh là Tiểu Cường.
Tôi bị anh chọc cười, Tiểu Cường, anh là con gián sao?
Ah, anh là gián, thích đào tình yêu ở góc tường.
Nếu là ruồi, thì anh cũng phải là năm trăm con ruồi. Lúc nào cũng vây quanh em vo ve.
Đấy, đấy chính là Xuân Thiên, bao nhiêu phiền phức cũng được anh làm cho trở nên nhẹ nhàng.
Vì thế, đa phần thời gian tôi cùng anh đi dạo quanh Bắc Kinh, Bắc Kinh cổ kính, anh đưa tôi đi thăm Cố Cung, Tư Mã Đài, Trường Thành, đưa tôi đến những con hẻm nhỏ ở Bắc kinh, đưa tôi tới nơi ở của Mã Liên Lương ăn thịt chó. Chúng tôi đạp xe đi vòng quanh Bắc Kinh, không nói chuyện tình yêu, chỉ ăn những món quà dân gian, không nói tới chuyện cũ, hàng ngày chỉ đạp xe trong không khí cổ kính của Bắc Kinh.
Thậm chí, anh còn đưa tôi về nhà mình.
Anh nói, mẹ anh muốn mời tôi ăn bánh chẻo.
Không đi đâu. Tôi đáp: Em lấy tư cách gì chứ?
Không phải một mình em, anh mời thêm vài người bạn nữa.
Còn có ai?
Còn có Tôn Lệ, Mã Đằng Đằng, Trần Tiểu Nghệ… anh ấy đọc tên rất nhiều mỹ nữ. Em đừng có tưởng bở nghĩ rằng anh đưa con dâu về gặp mặt mẹ chồng, không có ý đấy đâu, chỉ là một nhóm bạn tới thăm tứ hợp viện cổ kính của Bắc Kinh thôi.
Được, tôi nói, em đi.
Đi rồi mới biết bị anh chàng này lừa.
Làm gì có ai khác, chỉ có một mình tôi!
Mẹ anh là một người phụ nữ vừa trẻ trung vừa xinh, rất trang nhã, tôi khép nép ngồi trên ghế sofa, thậm chí không dám tự tiện đi thăm tứ hợp viện xinh đẹp kia.
Xuân Thiên nói: Trước kia nơi này là do một thân vương để lại. Thôi được rồi, xem đi, cây hòe ở đây đã mấy trăm năm tuổi rồi đấy. Nhìn khu viện cũ kỹ này, tôi cứ có cảm giác mấy trăm năm trước mình đã sống ở đây.
Trực giác cho tôi biết, mẹ của Xuân Thiên tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường, bởi vì người ở trong viện này chắc chắn phải có gia thế đặc biệt.
Nhưng gia giáo của gia đình không cho phép tôi tùy tiện hỏi, bởi vì làm vậy là thất lễ.
Mặc dù không biết nặn vỏ nhưng tôi vẫn xuống bếp giúp. Bánh chẻo do tôi gói nhìn rất xấu, nhưng mẹ anh lại khen: Được, đẹp lắm, lần đầu làm mà làm được thế này, giỏi hơn bác rồi.
Thật đúng là một người phụ nữ tốt.
Tôi nhìn bà, cảm giác như đã quen biết từ lâu, chẳng trách Xuân Thiên có khiếu hài hước bẩm sinh, tính tình vui vẻ thoải mái, được sinh ra trong một gia đình vui vẻ như thế này, nhất định sẽ trở thành người như anh.
Nghĩ đến gia đình mình, nghĩ đến bố và người phụ nữ có tên Vân Cẩm kia, tôi lập tức trầm ngâm trở lại. Mỗi lần mẹ gọi điện cho tôi đều thở dài, mẹ nói, chân mẹ lúc nào cũng rất lạnh, tôi biết, là bởi vì mẹ không chịu đi ra nắng, lúc nào cũng trốn trong phòng tăm tối thậm chí lúc nào cũng chỉ khoác chiếc khăn quàng đó, cho dù là ai sống cuộc sống như thế, cũng sẽ trở thành một con rắn ngủ đông.
Sau khi ăn xong bánh chẻo ở nhà Xuân Thiên không lâu, tôi lại nhận được điện thoại từ một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó, chính là Vân Cẩm.
Vân Cẩm nói: Cô là Tịch Hạ, mau về nhà đi.
Sao? Tôi lạnh lùng hỏi: Chị có tư cách gì mà gọi điện cho tôi?
Cô mau về nhà đi, mẹ cô định tự sát.
Hả?
Tôi hốt hoảng, tay chân run lẩy bẩy, cái gì? Người tình của bố tôi đang nói gì thế?
Cô ta lại nặng nề giáng xuống một câu: Bố cô cũng định tự sát.
Hả?
Cú điện thoại đầu tiên, tôi lại gọi cho Xuân Thiên, Xuân Thiên, nhờ anh mua giúp em một tấm vé, em phải về quê, càng nhanh càng tốt.
Tôi gọi điện về nhà, rất lâu mới có người nghe máy.
Mẹ, tôi gào lên.
Tịch Hạ, mẹ nghẹn ngào nói, con mau về đi.
Rút cục là đã xảy ra chuyện gì? Mẹ mau nói cho con biết đi.
Một câu không thể nói hết được, dù sao thì mẹ cũng không muốn sống nữa.
Bảo bố con nghe điện đi!
Bố con không chịu nghe, con mau về đi.
Tôi lại gọi điện cho anh trai, anh chàng đến xuất ngoại cũng không thèm đi này, sao anh ở nhà lại xảy ra nhiều chuyện như thế?
Gọi điện thoại cho anh, nhưng anh tôi tắt máy.
Xin nghỉ phép, tôi lập tức bay về thành phố bên bờ biển, khi tôi vừa đẩy cửa bước vào, mẹ lao ra ôm chầm lấy tôi: Tịch Hạ, nhà ta thật bất hạnh, anh trai con lại yêu Vân Cẩm rồi!
Hả?!
Anh trai tôi yêu Vân Cẩm thật sao, sao mối nhân duyên này lại đáng xấu hổ như thế, nhưng họ yêu nhau, từ trong mắt của họ, tôi có thể nhìn thấy Vân Cẩm rất yêu anh.
Vốn là, anh định báo thù, để làm cho người con gái này yêu anh, sau đó sẽ vứt bỏ cô ta, nhưng, anh không sao thoát ra được.
Anh trai tôi đã cùng cô ta chạy trốn rồi, bỏ nhà ra đi đến Lệ Giang.
Tôi phải vòng vèo mất mấy ngày mới tìm thấy họ. Khi ánh mắt đầu tiên của tôi nhìn thấy anh, tôi biết, anh tôi nghiêm túc, anh đã thật sự yêu người con gái có tên Vân Cẩm kia.
Anh, tôi gọi.
Tịch Hạ.
Anh trai tôi lúc này gầy và đen, nhưng ánh mắt tràn ngập tình yêu.
Tôi cứ nghĩ khi gặp anh tôi sẽ mắng anh một trận, tôi cứ nghĩ tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một người anh trai như thế nữa, sao anh tôi có thể gây ra một chuyện tày đình thế này.
Nhưng, khi anh gọi tôi, Tịch Hạ, khi anh đưa tay ra sờ vào người tôi, tôi bật khóc.
Tôi và anh trai đi lang thang khắp nơi trên đường phố Lệ Giang, đến trước một quán ăn, gọi hai bát mỳ, ánh mắt mơ màng, anh nói với tôi, Tịch Hạ, khi một người đàn ông yêu một người đàn bà, anh ta có cảm giác như bị nghẹt thở, em có biết cảm giác bị chết đuối khi bơi dưới nước không?
Em biết em biết.
Tôi quá biết, tôi đã bị ngạt từ lâu, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy Thẩm Gia Bạch, tôi đã có cảm giác đó, không thể hít thở, tắc nghẹn.
Tình yêu tại sao lại cách chúng tôi xa như thế. Với điều kiện của anh trai tôi, có bao nhiêu người con gái để anh lựa chọn, tại sao lại chỉ yêu cô ta? Tôi cứ nghĩ mình có thể đưa anh quay về, nhưng anh nói: Anh không thể từ bỏ Vân Cẩm, anh thà từ bỏ gia đình.
Khi ở cùng với Vân Cẩm, cô ta hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, người phụ nữ đó, sinh ra đã là yêu tinh, có một thứ khí chất hiếm thấy, cô ta như có từ trường, cho dù ngồi đó, nhưng cũng tỏa ra ma lực hấp dẫn chết người.
Này, Tịch Hạ, hút một điếu đi.
Người phụ nữ hai mươi bảy tuổi - Vân Cẩm, bộ dạng khi hút thuốc nhìn rất phong cách, người phụ nữ lớn hơn anh trai tôi ba tuổi này, cô ta đã dùng cách gì để mê hoặc anh ấy?
Mới đầu, tôi muốn lợi dụng tiền của bố cô, tôi biết ông ấy thích tôi, vì vậy mở triển lãm tranh, mở phòng tranh đều là do ông ấy bỏ tiền, nhưng khi tôi nhìn thấy anh trai cô có một khí chất rất đặc biệt, giống Châu Kiệt Luân, lạnh lùng và ủy mị, khiến người ta không thể không yêu.
Khi nói những lời này, cô ta quay ra nhìn anh tôi đang tỉa chậu hoa bên cửa sổ, lẽ nào, họ định ở lại Lệ Giang suốt đời hay sao?
Tôi biết tôi không có khả năng níu kéo điều gì, tất cả những việc muốn làm khi đến đây đều không thực hiện được, tôi nghĩ tôi có thể đưa anh tôi quay về, tôi nghĩ tôi sẽ cho Vân Cẩm cái bạt tai, nhưng tôi, lực bất tòng tâm.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, đôi khi, con người sẽ bất lực trước một vài chuyện nào đó.
Ví dụ như tình yêu.
Ai cũng nghĩ rằng có thể bắt được tình yêu, nhưng nhìn lại từ đầu thì chỉ như một làn khói.
Sau khi về nhà, ngày nào tôi cũng đến với bố, tôi hi vọng tình thân có thể giúp nỗi đau trong lòng bố lắng dịu hơn, còn mẹ ngày nào cũng hát kịch cho bố nghe, vẫn là Bạch xà truyện: Duyên tại Hồng Lâu xuân vô hạn, làm sao biết được lương duyên lại thành nghiệt duyên…
Đây chính là sự thất vọng của gia đình, bố không còn tâm trí đâu mà quản lí công ty nữa, tình hình kinh doanh của công ty bình thường, trước kia đã từng phát đạt tới mức chuẩn bị lên sàn rồi, nhưng giờ thì chỉ ở tình trạng duy trì thôi.
Chỉ vì một người đàn bà.
Vân Cẩm, Vân Cẩm, người phụ nữ khiến tôi yêu hận lẫn lộn đó.
Chương Tiểu Bồ gọi điện, cô ấy nói tôi mau quay về trường ngay, một là sắp thi, hai là giữa cô ấy và Thẩm Gia Bạch có chuyện, cô ấy nói: Cậu mau quay về đi, mình sắp chết rồi.
Lúc này chẳng có người phụ nữ nào đau khổ hơn Chương Tiểu Bồ nữa.
Cô lại thất tình rồi.
Đây là lần thứ hai, cô được nếm mùi vị của sự thất tình. Thẩm Gia Bạch đã mấy ngày hôm nay không thèm đoái hoài gì tới cô. Tất cả đều tại cô, ai bảo cô không giữ thể diện cho anh trong bữa tiệc ấy!
Nhưng trong lòng cô chỉ có anh mà!
Mặc dù cô lúc nào cũng tham lam, ích kỉ, gia trưởng… nhưng lần này, cô nghiêm túc thật sự, người con gái một khi yêu nghiêm túc thì sẽ trở nên ngốc nghếch, cô thậm chí còn cảm thấy hơi sợ Thẩm Gia Bạch, sợ anh giận, sợ anh không cần cô nữa.
Giờ cô ấy lại sợ một người đàn ông không cần mình nữa.
Là thứ logic quỷ quái gì thế này?
Nghĩ Chương Tiểu Bồ cô là ai chứ?
Cô là người con gái quen được đám con trai chiều chuộng thành hư rồi.
Từ nhỏ, bọn con trai đã coi cô là công chúa, coi cô là nụ hoa, cô bảo họ đi về hướng đông, họ sẽ đi về hướng đông, cô bảo họ đi về hướng tây, họ sẽ đi về hướng tây! Cô đã quen với việc giận dỗi rồi ra sức chỉ huy họ, quen với sự khoái chí khi được làm hoàng hậu!
Nhưng, khi gặp Thẩm Gia Bạch, đã không giống thế nữa, tất cả không giống thế nữa.
Cô tình nguyện thay đổi.
Ví dụ, Thẩm Gia Bạch thích cô mặc trang phục có màu sắc nhã nhặn, không thích cô trang điểm rực rỡ, thế là những bộ quần áo màu mè cô đều bỏ xó không mặc nữa.
Cô chỉ mặc váy trắng, bởi vì Thẩm Gia Bạch nói, váy trắng đẹp vô cùng, cô mặc lên nhìn giống Jane March đóng vai Dura strong The Lovers(1).
(1). Bộ phim được dựng từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Marguerite Duras.
Cô là Jane March sao?
Cô không biết.
Cô chỉ biết cô đã thay đổi rồi, trở nên phục tùng hơn, thậm chí còn học làm một vài món nữ công gia chánh, ví dụ như, đan mấy cái gối đệm, cô còn học nấu mỳ ở nhà, bởi vì Thẩm Gia Bạch nói, trên đời này chẳng có thứ gì ngon hơn mỳ cả.
Khi mới học nấu ăn, cô thường nấu mỳ quá nhũn, mỳ đặc quánh với nhau thành một đám, sau đó, dần dần thì sợi nào ra sợi ấy rồi, một lần Thẩm Gia Bạch tới tìm cô, đúng lúc bố mẹ không có nhà, cô nói: Anh yêu, em nấu mỳ cho anh ăn nhé!
Không có gì phải nghi ngờ, Thẩm Gia Bạch khen cô nức nở, còn nói, sau này vợ anh nhất định sẽ là cô, bởi vì đây là bát mỳ ngon nhất trên đời này.
Họ vừa ăn vừa bón mỳ cho nhau, sợi mỳ dài, khi ăn sẽ phát ra tiếng, Chương Tiểu Bồ đỏ mặt, cô rất ít khi đỏ mặt, nhưng lần này, cô đã đỏ mặt thật!
Là ai đã từng nói, khi bạn ở trước mặt một người đàn ông, bạn đỏ mặt khi đứng trước anh ấy, vậy thì chắc chắn là bạn đã yêu anh ấy thật rồi!
Thượng Đế làm chứng, Chương Tiểu Bồ đã thật sự, thật sự yêu Thẩm Gia Bạch rồi!