Nếu thực sự có thể, sao tôi muốn làm khó mình? Không có người phụ nữ nào không muốn sống yên ổn, chỉ là có một số người và một số việc chẳng thể nào kiểm soát, tôi chỉ còn cách kiểm soát chính mình.
Tối về “nhà” đã là 8 giờ hơn. Lê bước chân mệt mỏi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm, thay áo ngủ nhưng chẳng còn sức lực, chui vào giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, dường như lại trở về căn phòng của bốn năm về truớc.
Tòa nhà cũ, trong ánh sáng mông lung buổi tối không biết tiếng động từ nhà nào vang lên từng hồi từng hồi. Đúng lúc bữa tối, trong không khí có mùi vị của món rán. Tôi mặc lễ phục tối màu tím, xuyên qua những tòa nhà, nhưng tất cả các phòng đều giống nhau, tôi ngửa đầu lên chỉ nhìn thấy bầu trời màu tro. Nhìn từ xa, tất cả các ngôi nhà đều rất quen, có vài cửa sổ vẫn sáng đèn, lạnh đến thấu xương. Tôi tiếp tục tìm kiếm, đi đến đâu, ở đó đều được chiếc váy dài của tôi ánh lên một lớp màu tím, như mộng ảo. Nhưng tôi cứ tìm, tìm mãi cũng không thể tìm thấy ngôi nhà đó. Hoảng hốt thấy một người, như đã từng quen. Anh cười với tôi, trong đôi mắt sáng như thủy tinh đều là bóng hình của tôi, nhưng quay người lại anh đã đi rồi. Tôi chạy theo nhưng dù có mở miệng thật to cũng không cất nổi một lời.
Nửa tỉnh nửa mơ, ảo ảnh hoàn toàn biến mất, chỉ cảm giác có một người ngồi bên mình, tôi cố gắng gào thét, muốn anh ta đẩy mình, cứu vớt mình ra khỏi trạng thái này nhưng lại không cất nổi tiếng, cảm giác anh đã đi rồi.
Đợi khi thực sự tỉnh dậy, toàn thân đầm đìa mồ hôi.
Tối xỏ dép lê, muốn ra phòng khách rót nước, lại thấy ánh sáng màu đỏ trên sofa phòng khách. Tay anh kẹp một điếu thuốc ngồi yên lặng ở đó. Tôi đứng ở đó một lúc, anh đã ý thức được sự tồn tại của tôi, nhưng không ai lên tiếng trước.
Cuối cùng tôi bật đèn tường bên tay, tất cả trong phòng bị bao phủ bởi ánh đèn mờ ảo.
Thần thái anh mệt mỏi, râu cũng chưa cạo. Đầu lọc và tàn thuốc chất đống, lại đưa thuốc vào miệng, suy ngẫm, rồi lại bỏ ra, dập đi.
Tôi đến phòng bếp rót nước ấm, khi ra, anh đã vào phòng ngủ, dùng tay vịn khoang cửa phòng ngủ nhìn tôi. Khoảng cách gần như vậy, mùi thuốc thoang thoảng.
“Anh hãy đi đi.”
“Em sẽ làm gì?” Anh nói ra câu này không suy nghĩ nhưng thái độ bình thường, khiến tôi bối rối.
Tôi mở to miệng, nghĩ kỹ, thử hỏi: “Anh nghĩ tôi nên làm gì?”
Trong lòng anh đã chắc chắn “quan hệ” giữa tôi và Tưởng Nhược Phàm, nếu vì thế mà cắt đứt hẳn với anh cũng là một việc tốt. Từ nay hai đường thẳng song song chẳng thể nào gặp nhau.
“Lần sảy thai trước bác sỹ nói sau này cần chú ý, nếu lại sảy sẽ rất khó mang thai.” Tôi vẫn cầm cốc nước, cúi đầu nhìn ngón chân.
“Em muốn sinh đứa bé?” Im lặng hồi lâu, giọng anh vỡ ra, “Em không yêu anh ta? Tại sao sinh đứa bé cho anh ta!” Anh cúi đầu, đầu mũi như chạm vào tôi.
Tôi khẽ cười, mặt anh bỗng nhiên biến sắc.
“Anh ta muốn em kết hôn với anh ta?” Anh dùng lực ôm chặt tôi vào lòng. Chặt quá khiến tôi như tắc thở. Trong vòng tay anh, tim tôi đập mạnh, toàn thân mềm nhũn.
“Có lẽ vậy, cũng có thể em sẽ một mình nuôi đứa bé, có thể lại phẫu thuật như trước, em vẫn chưa nghĩ kỹ.” Tôi thầm trách mình, sao mới vài giây ngắn ngủi, khẩu khí đã không còn kiên định?
Anh đưa mặt tôi quay lại, hôn thật mạnh như muốn nuốt chửng tôi. Khi môi chạm vào nhau, cảm nhận được cả mùi vị của máu, không khí trong phổi tôi bị đẩy ra, anh vội vàng như sợ muộn một giây, tất cả đều không kịp.
Khi tôi sắp ngạt thở, anh thả tôi ra, “Cho anh chút thời gian!” Sau đó, anh mở cửa đi ra không nhìn lại.
Sự khởi đầu của một âm mưu
Kiều Lỗi nóng lòng với phương án trong tay tôi. Sự lần lữa tôi khiến Lý Phong liên tục tạo áp lực cho tôi, tôi bình tĩnh ứng phó.
May là Phàn Lệ Hoa mấy năm nay luôn là người phụ trách dự án này. Bà nói với tôi vài ngày trước khi bà về thành phố A, tôi hãy chuẩn bị kỹ đồng thời hội đồng dự án muốn tăng thêm đầu tư trên cơ sở ban đầu. Tôi tính sơ sơ, nếu chỉ cần tôi dựa vào tiền hoa hồng tiêu thụ của dự án này có thể cải thiện được cuộc sống.
Trái tin tôi giống như chiếc xe chạy qua núi, khát vọng về tiền tài dường như bủa vây lấy tôi. Vì nỗi đau không thể kìm nén, và dưới áp lực hiện thực khiến tôi thành ra như vậy.
Tối qua khi anh rời khỏi căn hộ chung cư, chỉ nói với tôi: “Cho anh chút thời gian!”
Anh cần thời gian làm gì, tôi không hiểu, cũng không muốn nghĩ. Nhưng khi về nhà nhìn thấy anh đã ngồi ở đó, đang nhìn tôi.
Anh rất khác hôm qua, trên mặt không còn lạnh lùng, đau đớn, thoải mái như trút được gánh nặng, chỉ là vẫn luôn bá đạo như trước, “Đến đây!”
Đi đến, anh đưa tay ra, một tay kéo tôi đến bên anh, nói bằng giọng rõ ràng, “Anh đã nghĩ một ngày một đêm, dù em sinh hay bỏ đứa trẻ này, anh sẽ không từ bỏ em lần nữa.”
Tôi mở to mắt nhìn anh, giây phút đó không hiểu anh nói gì.
Anh thở sâu, nói chắc chắn với tôi “Mình tái hôn nhé!”
Người đàn ông này điên rồi sao?
Anh ta không quan tâm tôi đã “thân mật đụng chạm” với Tưởng Nhược Phàm, không quan tâm tôi “mang thai đứa con của người khác”? Anh ấy còn muốn tái hôn với tôi? Sao có thể là những lời do Sở Mộng Hàn nói ra chứ?
Con người Sở Mộng Hàm vừa tự tin vừa tự đại, lại cố chấp, yêu ghét rõ ràng, làm việc gì tuyệt đối không lôi thôi rườm rà, sao lại có thể nói với tôi những lời như vậy chứ?
Anh ta buông tay tôi ra, ánh mắt từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ hiu quạnh và kiên định khiến tôi giống như bị trúng độc, tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm tự hỏi của mình: “Sở Mộng Hàn anh có biết bản thân anh dang nói cái gì không?” Một chỗ yếu đuối nhất trong lòng bị lời nói của anh ấy khiến xúc động, có một dòng nước lũ ấm áp đang từng đợt từng đợt muốn phá vỡ cánh cửa trái tim đóng kín, rồi theo dòng máu chảy tới toàn thân.
“Anh đương nhiên biết mình đang nói gì.” Anh ta không quay đầu, tôi chỉ nhìn thấy ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng hình anh ấy đều nhuộm ánh vàng.
“Anh sẽ không để em và Tưởng Nhược Phàm ở bên nhau, em không yêu anh ta, anh ta cũng không thể cho em hạnh phúc!”
Trong lòng tôi thấy hư vô, khẩu khí có chút không bình tĩnh, “Anh thực sự quan tâm đến hạnh phúc của tôi?”
Anh ấy quay đầu, tự cười một cái, “Anh cũng hy vọng anh có thể không quan tâm!”
Hai chúng tôi nhìn nhau như vậy hồi lâu, đối diện với người đàn ông tôi đã từng yêu sâu sắc như vậy hồi lâu, tôi sẵn sàng tin tình cảm lúc này của anh ấy dành cho tôi là thật, song, tôi lại không thể nhận lời anh ấy. Tưởng Nhược Phàm không thể cho tôi hạnh phúc, song anh ấy thì có thể sao? Cho tới ngày hôm nay sao tôi có thể đơn giản và gửi gắm hạnh phúc vào bất cứ một người đàn ông nào chứ?
“Tôi không thể tái hôn với anh!” Thì ra câu nói cự tuyệt lại không thể nói ra một cách nhẹ nhàng, Sở Mộng Hàm nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt dần tái đi.
Không khí nặng nề khiến người ta ngạt thở. Cuối cùng, đúng vào lúc tôi thấy thiếu oxy trầm trọng, tim hầu như không còn đập, anh ấy không nói thêm một câu nào nữa với tôi, từng bước từng bước đi qua tôi.
Tôi biết lần này anh ấy đi, thì không thể quay lại nữa. Song lúc gần tới cửa, anh ấy đột nhiên lại quay đầu hỏi tôi: “Tại sao? Lẽ nào em không cảm thấy chuyện chúng ta chia tay ba năm trước là có chút quái lạ? Lúc đó có thể quy kết là chúng ta còn quá trẻ, thiếu niềm tin, sự bất lực với hiện thực khiến em khuất phục trước cuộc sống khó khăn, song bây giờ thì sao? Chỉ cần em đồng ý, anh có thể khiến em có được tất cả những gì em muốn trong cuộc sống. Người ta nói hôn nhân là biểu hiện thành ý lớn nhất của người đàn ông đối với người phụ nữ, lẽ nào bây giờ trong tình huống này, em còn hoài nghi thành ý cùa anh không đù? Hay là em giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của tôi coi đó là sự trả thù đối với tôi? Nếu là vậy, tôi cảm thấy em đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn và buông thả.”
Tôi há hốc miệng, như cứng họng, cho đến hôm nay anh ấy vẫn cho rằng năm đó chúng tôi sở dĩ đi đến nước ly hôn, là vì tôi ghét nghèo thích giàu? Bây giờ sự nghiệp của anh ấy đã có thành tựu, có thể khiến tôi có được mọi nhu cầu vật chất trong cuộc sống, tôi nên mở rộng cánh cửa trái tim tiếp nhận anh ấy vô điều kiện chứ?
Rốt cục tôi muốn cái gì, anh ấy biết không?
Anh ấy nói tôi không tin anh ta, song anh ta đã từng tin tưởng tôi chưa? Tôi thậm chí đã từng nghĩ, chỉ cần anh ấy có một chút nghi ngờ giữa tôi và Tưởng Nhược Phàm không phải là quan hệ đó, tôi sẽ nói thật sự tình cho anh ấy. Song anh ấy thì sao, từ lúc thấy tôi và Tưởng Nhược Phàm ở bệnh viện cùng nhau, đã tin ngay vào cái “mối quan hệ” đó giữa chúng tôi. Như vậy, hai người hoàn toàn không có cơ sở niềm tin, lại nói chuyện tái hôn gì chứ ở đây?
Đúng là buồn cười.
Hôn nhân không phải là vì động lòng là có thể gắn bó, đã là hai trái tim có thể nào cũng không thể hoàn toàn hòa hợp, thì hà tất còn muốn làm đau khổ nhau không?
“Tôi thừa nhận tôi chính là một người phụ nữ ngu xuẩn và buông thả thì sao nào? Với điều kiện và thành công của anh, việc gì phải khổ vướng víu với người phụ nữ không muốn tiếp nhận tình cảm lại không chịu nổi cô đơn như tôi chứ? Thậm chí quan hệ giữa hôn nhân và thành ý mà anh nói, từ rất nhiều năm trước, tôi đã hiểu sâu sắc rồi”
Ầm một tiếng, cửa bị đóng sầm lại giận dữ, anh ấy lại một lần nữa đi rồi.
Cuối cùng Phàn Lệ Hoa trở lại thành phố A, vị tiền bối nhiều năm trong nghề nghiệp quả nhiên là mạnh mẽ, chiều hôm đó, bà ấy gọi điện cho tôi, để tôi chuẩn bị xong tất cả tài liệu, ngày mai tham gia họp phân tích yêu cầu của công ty chúng tôi. Kiều Lỗi đương nhiên cũng biết tin này đầu tiên.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Lý Phong bưng khay cơm đến ngồi trước mặt tôi.
“Đồng Đồng có biết không, hạng mục này của Trung tâm Thương mại Thanh Hoa vô cùng quan trọng đối với thành tích cả tháng của bộ phận tiêu thụ chúng ta, thậm chí cả công ty, cho nên tháng này, chúng ta phải huy động toàn bộ nhân lực và vật lực để lấy được nó.”
Tôi đặt đũa xuống, không chút sợ hãi nhìn vào mắt anh ta. “Giám đốc Lý, tôi làm được! Vì hạng mục này tôi mới nỗ lực hết mình, tôi tin là mỗi người trong bộ phận tiêu thụ đều có thể nhìn thấy.”
Anh ta cười gật đầu, lại một câu khiến tôi buồn nôn giống như ăn phải ruồi vậy: “Việc triển khai tất cả các công việc đều không thể tách rời sự hợp tác của tập thể, hạng mục Trung tâm Thương mại Thanh Hoa lần này là một cơ hội học tập khó có, cô phải nghe theo sự chỉ huy của Kiều Lỗi.”
“Nếu vừa mới bắt đầu, để bất cứ ai tham gia vào hạng mục này, tôi cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì, song với hành vi của Kiều Lỗi dùng phương thức không vẻ vang gì cướp khách hàng của đồng nghiệp mình, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến không khí đoàn kết. Bây giờ người phụ trách hạng mục bên đối phương đã biết rõ, còn chỉ đích danh cuộc họp yêu cầu ngày mai là do tôi đến tham dự. Anh là lãnh đạo bộ phân tiêu thụ, nếu anh cố chấp muốn để Kiều Lỗi phụ trách thì tôi cũng không thể có ý kiến khác, song tôi nói trước, hội nghị ngày mai tôi tuyệt đối không thể xuất hiện.”
Là có thể nhịn, song thực sự không thể nhịn? Dù cho tính khí tôi có tốt nữa, tôi cũng quyết định không thể nhượng bộ, anh ta dám để Kiều Lỗi đi thì tôi cũng sẽ có cách để Phàn Lệ Hoa không để anh ta vào hội trường.
Lúc chiều tan ca, tôi nhận được điện thoại của Tưởng Nhược Phàm, anh ấy nói Sở Mộng Hàn hẹn gặp anh ta ở quán rượu Vân Mộng gần đường Trường Ninh, anh ấy đã nhận lời rồi.
Tôi áy náy không ngừng, rốt cục tại lúc đầu tôi không đính chính ý nghĩ sai lầm của Sở Mộng Hàn nên mới khiến Tưởng Nhược Phàm vô tội bị kéo vào cuộc. Sở Mộng Hàn rốt cục muốn cái gì, lòng tự tôn của anh ta luôn to lớn và dễ vỡ, cuộc nói chuyện ngày hôm qua của chúng tôi, tôi cho rằng anh ấy đã hoàn toàn mất hết lòng nhẫn nại đối với tôi rồi.
Người trong quán rượu Vân Mộng không nhiều, xung quanh rất tao nhã, không phải là ánh đèn xanh đỏ như tôi tưởng tượng. Trên sân khấu, một cô gái tóc buông dài cầm chiếc đàn ghi ta tự gẩy và hát. Trong tiếng hát chậm rãi, cùng với ánh đèn hoàng vàng, tôi dễ dàng tìm thấy hai người đàn ông tuấn tú đang ngồi mặt đối mặt ở góc khuất.
Đối diện với hướng của tôi là Tưởng Nhược Phàm, cái bóng quay lưng lại với tôi chính là Sở Mộng Hàn. Họ đều không phát hiện tôi đến.
Tôi đi tới, ngồi vào chỗ trống đằng sau họ, vách ngăn cao cao, khiến tôi không nhìn thấy hai người bọn họ, song có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của họ.
“Tưởng Nhược Phàm, anh đã không thể cho Tiêu Đồng Đồng hạnh phúc thì hãy rời xa cô ấy. Nếu tôi còn thấy anh để cô ấy phải chịu tủi nhục ở thành phố T giống như lần trước, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh!” Đây là lời của Sở Mộng Hàn.
“Rất may, tôi lại giống như anh nghĩ, và hy vọng anh biết, cuộc đời này của tôi tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ Đồng Đồng”.
“Vậy anh … chuẩn bị xử lý việc này như thế nào?”
Im lặng đến ba giây, tôi dường như nghe thấy Tưởng Nhược Phàm cười nhẹ một cái, “Thực ra, nếu đúng là luận về thời gian, thì tôi và Đồng Đồng đã ở cùng nhau ba năm rồi, anh không hẳn hiểu Đồng Đồng hơn tôi. Có hứng thú nghe sao mà tôi bị Đồng Đồng hấp dẫn không?”
Sau một hồi im lặng tôi nghe thấy Tưởng Nhược Phàm nói tiếp: “Lúc tôi vừa đến Hiếu Thiên, cô ấy chỉ là một nhân viên. Mỗi ngày đến công ty sớm nhất, buổi tối luôn là người cuối cùng về nhà. Tôi thực sự không nghĩ ra sao một cô nhân viên nhỏ bé, mức lương rất thấp, có việc gì đáng làm mà bận như vậy. Cho đến hôm nay, Đồng Đồng ngồi trước bàn văn phòng, ánh sáng sớm mai từ ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cô ấy, dáng vẻ điềm tĩnh và dịu dàng đó vẫn thường hiện lên trước mắt tôi. Tôi quan sát cô ấy trong bóng tối, trong máy tính cô ấy cái phần mềm vẽ, lúc có thời gian cô ấy đều tự học một mình. Xinh đẹp lại chịu khó, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy.”
Tôi nghe thấy tiếng chiếc ly bị đặt mạnh lên bàn.
Giọng nói Tưởng Nhược Phàm vẫn bình tĩnh như vậy, “Sau này có một lần Tập đoàn Hiếu Thiên tuyển nhà thiết kế, tôi với tư cách là nhân viên ứng tuyển thi vòng hai quan trọng, sau khi kết thúc vòng phỏng vấn cuối cùng, nhìn thấy cô ấy đi vào, thong dong đưa tác phẩm của mình cho tôi. Thái độ nói chuyện của cô ấy rất đúng mực, đối đáp lưu loát. Lúc đó tôi phát hiện cô gái này không chỉ thông minh, tự tin, mà còn giỏi nắm bắt và biết tạo cơ hội.”
“Tôi đưa tác phẩm của cô ấy cho các nhà thiết kế khác đánh giá, cuối cùng đều nhất trí thông qua.”
“Cô ấy rất có năng lực, rất hòa đồng với đồng nghiệp. Ba năm nay, tự nhiên có vô số người theo đuổi, song đều bị cô ấy cự tuyệt không chút do dự, cũng chính là vì vậy mới hoàn toàn lật đổ hình tượng của cô ấy trong lòng tôi.”
“Trước đây, cô ấy bất luận là làm chuyện gì, đều không quá kỳ kèo với người khác, dịu dàng hiền hậu, lấy việc giúp người làm niềm vui, việc người khác không muốn làm, cô ấy đều làm không chút oán thán. Chỉ là về phương diện xử lý tình cảm, lại thẳng thắn dứt khoát, tuyệt đối không lôi thôi rườm rà, đối với những người theo đuổi cô ấy, ngay cả là bạn thông thường cô ấy cũng không muốn. Điểm này khiến tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Tôi cho rằng cô ấy chắc chắn là có người bạn trai vô cùng xuất sắc, song sau này sự thực chứng minh, không phải vậy. Thực ra lúc đó tôi đã yêu cô ấy rồi. Với những vết xe đổ trước, tôi chỉ có thể lực chọn cách bảo vệ cô ấy một cách lặng lẽ với thân phận một người bạn mà thôi. Lúc tôi cố ý lẩn trốn, sau đó rất lâu, tôi và cô ấy cuối cùng đã trở thành bàn bè trong cả công việc và cuộc sống.”
“Vào một đêm mưa gió sấm chớp, đúng lúc tôi có việc công muốn tìm cô ấy, trong điện thoại nghe thấy cô ấy đang khóc. Tôi cho rằng xảy ra chuyện lớn, tôi vội đến, nhìn thấy cả căn nhà đều là nước, một mình cô ấy quỳ trên mặt đất, không ngừng khóc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy vốn kiên cường như thế lại có lúc yếu đuối như vậy.”
“Sau đó, tôi quan sát căn phòng nhỏ nơi cô ấy đang sống một cách tỉ mỉ, cũng giống như một bộ quần áo thường ngày cô ấy mặc, giản dị sạch sẽ, song nhìn khiến người ta đau lòng. Thực ra chỉ cần cô ấy bằng lòng, có lẽ cô ấy không phải sống khó khăn như vậy. Tôi luôn không biết, cô ấy đang giữ vững cái gì, cho đến lần đầu tiên tôi biết tên anh từ miệng mẹ cô ấy. Thì ra không phải là tôi mẫn cảm, mà là thật sự có một người tồn tại sâu sắc trong lòng cô ấy, khiến một cô gái xinh như hoa như cô ấy cứ chờ đợi suốt ba năm trong sự cô đơn.”
“Sau này, không ngờ anh và cô ấy lại có thể ly hôn. Cô ấy dịu dàng như vậy, lương thiện như vậy, tôi chưa từng thấy cô ấy nói chuyện với ai mà nghiêm mặt nặng lời như hôm ở bệnh viện, lần duy nhất lại là đối với anh người khiến cô ấy chờ đợi ba năm. Anh nói đi đây là vì cái gì chứ?”
Tôi im lặng nghe ở bên cạnh, lời nói của Tưởng Nhược Phàm khiến tôi cảm thấy rất ấm áp, tôi thật sự hy vọng anh ấy sớm có thể tìm thấy một người vợ tri ân xứng với anh ấy.
“Anh muốn nói với tôi, anh là một người khiêm tốn?” Giọng nói Sở Mộng Hàn có chút run rẩy.
“Điều này không quan trọng, song anh đúng là rất khiếm khuyết!” Vọng đến tiếng cười của Tượng Nhược Phàm, “Trong mắt anh, Đồng Đồng thực sự là loại đàn bà tùy tiện vậy sao? Nếu Đồng Đồng có thể tiếp nhận tôi nhanh như vậy, cô ấy cũng sẽ không có lòng kiên trì chờ đợi anh ba năm. Cho nên tôi nói, anh đúng là không hiểu cô ấy!”
Trái tim của tôi đập thình thịch, tôi thừa nhận, tôi đúng là đang đợi anh ta, song tôi là đợi xuất hiện trước mặt anh ta với tư thái kiêu ngạo nhất, đợi anh ấy quay về cho tôi một sự dứt điểm. Song trong lời nói của họ, sao lại thành ra tôi vì yêu anh ấy chứ?