Tôi rót ly nước cho anh ấy, anh ta không uống, vẫn giữ tư thế như vậy. Tôi đang nghi ngờ anh ta có phải thực sự ngủ thiếp đi không. Lúc cách anh ta rất gần, tôi lặng lẽ nhìn anh ta, anh ta giống như tôi, gầy hơn nhiều so với vài năm trước, trên khuôn mặt khôi ngô, nhiều góc cạnh của người đàn ông trưởng thành. Chiếc cavat thắt lỏng lẻo trên cổ anh ta, cúc cổ áo một cái mở. Rõ ràng hình tượng bất nhã, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó coi. Dù cho là người đàn ông nào chuyên chụp ảnh tạo hình, e rằng cũng không thể đạt được hiệu quả như vậy.
“Mộng Hàn.” Tôi giơ tay đẩy cánh tay anh ta, tư thế như vậy không thoải mái, nếu thật sự ngủ thiếp rồi, nhất định rất khó chịu. Chỉ là một lát sau, cánh tay liền đột nhiên bị anh ta quắp chặt, trọng tâm không vững bị anh ta kéo vào trong lòng.
Mặt chúng tôi áp sát nhau, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn tôi, trong ánh mắt lấp lánh, giống như ngôi sao rực rỡ nhất, sáng cả một vùng, anh ta không hề ngủ. Một giây sau, anh ta cúi đầu áp chặt vào môi tôi, cùng với lời nói làm rung chuyển làn môi, giống như lẩm bẩm vậy, “Anh nhớ em…” Nói xong, anh ta ôm chặt tôi, hôn càng sâu hơn.
Tôi ngẩn người ra kệ cho anh hôn, mấy ngày gần đây có cảm xúc khó hiểu đột nhiên thoải mái, khiến tôi càng không kiểm soát được cảm giác trong lòng, quên đi tất cả để đáp lại anh ta, bất giác dùng tay ôm lấy cổ anh ta…
Mấy ngày nay, mỗi ngày đều ngủ không ngon, áp lực công việc, còn có suy nghĩ về tình cảm, thường xuyên khiến tôi không thể ngủ trước nửa đêm, còn nửa đêm về sáng thì lại tỉnh để chờ trời sáng. Nhưng đến lúc trời sáng thật, thì lại mơ mơ hồ hồ ngủ đi. Sau khi bị đồng hồ báo thức gọi dậy, luôn trong tình trạng cả người tê nhức. Và vẫn phải lao vào công việc, lại là một ngày phấn khích. Cứ lặp đi lặp lại như vậy biến chuyển liên tục ngày càng xấu.
Mỗi ngày trong giấc mơ đều là chỉ tiêu, thành tích, sự đấm đá nhau trong văn phòng… Lại thêm vào cơn ác mộng trời giáng về Vệ Tư Bình, tôi luôn bị giày vò, toàn thân mệt mỏi.
Có lúc cũng có thể mơ thấy cảnh tượng nhiều năm trước cùng sống với Mộng Hàn. Nhưng những điều mơ thấy lại đều là hồi ức đẹp đẽ lãng mạn xưa kia của chúng tôi; những cuộc cãi vã, chiến tranh lạnh, oán hận thậm chí là thù nhau sau đó, lại một lần nữa cũng chưa từng mơ thấy. Niềm vui trong giấc mơ lại thường xuyên nhanh chóng vụt tắt, rất nhiều lần lúc mơ thấy cảnh tượng anh ấy cùng đi với người đàn bà khác, tôi đột nhiên cảm thấy lạnh toát mồ hôi, trong chốc lát tỉnh giấc. Sau đó lại một mình đơn độc ôm gối, nhìn ra màn đêm mờ ảo hiện lên ngoài rèm cửa, tâm trạng hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Đêm qua, trong vòng tay anh ấy tôi lại có một giấc ngủ ngon, lúc sáng dậy lại là anh ấy đánh thức tôi trong giấc mộng. Lúc đó, tôi đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay anh ấy, trong buổi sáng yên tĩnh nghe thấy tiếng thở dồn dập của hai người.
Người đàn ông này đêm qua đã lăn qua lăn lại tôi không biết qua mấy lần sinh tử, sáng sớm hôm nay còn không biết chán mà đột kích bất ngờ. Lúc này tôi bị anh ấy giày vò không còn chút sức lực, không biết có thể bò dậy đi làm không.
“Hôm nay đừng đi làm nữa.” Anh ấy nhắm mắt, lật người lại ôm chặt tôi.
Tôi mơ mơ hồ hồ muốn ngủ, nhưng chuông báo thức cứ hết hồi này hồi nọ kêu.
“Không được, ở công ty còn có rất nhiều việc.” Tôi lại nhắm mắt lại, quyết định cuối cùng là nằm thêm 10 phút.
“Chu Chính là một con người cuồng công việc, cho nên cũng dạy bạn thành như vậy. Đàn ông làm việc là lẽ bất di bất dịch, còn đàn bà hà tất phải khiến bản thân vất vả như vậy? Từ lúc nào em trở nên không có cảm giác an toàn như vậy chứ?” Anh ấy dùng bộ râu mới mọc khẽ ma sát vào lưng và cổ tôi, khiến tôi vừa ngứa vừa đau.
Tôi khẽ rên một tiếng, im lặng không nói. Thực ra tôi muốn nói: Tính cách như vậy có lẽ là trời sinh, cũng có lẽ là do ba năm nay hình thành nên.
Sau khi tắm xong, tôi nhìn Sở Mộng Hàn đang mặc quần dài, mình trần vội vã trong bếp. Ánh nắng mai chiếu lên cơ thể anh ấy, đôi chân dài, cơ thể hoàn mỹ, khiến tôi không thể rời mắt. Mà người đàn ông như vậy, chồng trước của tôi, vào lúc này, đang bận rộn trong căn bếp nhỏ của tôi?
Tôi có chút cảm giác ngạc nhiên. Trước đây trong căn hộ hào hoa kia của anh ấy, tuy anh ấy cũng thường nấu bữa sáng cho hai người, song cảm giác đó lại hoàn toàn không giống.
Có lẽ tôi chưa từng coi chỗ đó là nhà của mình, nhưng lúc này trong căn phòng nhỏ thuộc về tôi, tôi cảm nhận thấy sự thật mà chưa từng có.
Giống như là hạnh phúc, đúng, là hạnh phúc…
Đúng vào lúc thất thần, nhìn thấy anh ấy quay đầu lại, nhìn tôi với cái nhìn ấm áp, tôi mới ý thức mái tóc dài của mình rối bù còn có cả những giọt nước, trên người chỉ quấn có chiếc khăn tắm. Mặt đỏ lên, tôi lao vào phòng ngủ, đóng cửa rầm một tiếng.
Qua cánh cửa vẫn nghe thấy tiếng cười của anh ấy, rất vui vẻ, cho thấy tâm trạng rất tốt của anh ấy lúc này.
Lại một lần nữa tôi đi ra, đã thay xong quần áo, là một chiếc áo sơ mi trắng tay dài và một chiếc quần dài màu xám nhạt, tóc đã sấy khô, xõa xuống vai.
Mới nhìn thấy mình trong gương, qua mấy tháng rèn luyện, đã thêm vài phần khí chất lão luyện của nữ viên chức, thêm phần lão luyện hơn so với trước đây. Dường như Sở Mộng Hàn không thích cái dáng vẻ này của tôi, trong ánh mắt anh ấy chỉ hiện lên một chút tán thưởng mà thôi. Nhìn lên bàn ăn đã bày đầy trứng rán và bánh mì, tôi vẫn tiếp tục với tâm trạng tốt của mình.
“Trong tủ lạnh ngay cả một bình sữa bò cũng không có, đâu giống nhà của một cô gái đảm đang?”
“Ai nói trong nhà con gái thì nhất định phải có sữa bò!” Tôi dùng lát bánh mì cuộn lấy trứng gà, muốn ăn xong với tốc độ nhanh, “Em ở đây không có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, anh có cần về khách sạn thay quần áo?”
Tôi nghĩ anh ấy nhất định còn bận hơn tôi, nhưng lúc này lại bình thản bất động, có chút kỳ quặc.
“Anh dùng của em là được rồi.” Khẩu khí của anh ấy có chút lười biếng. Tôi bị nghẹn bánh mì, ai có thể nghĩ tới con người họ Sở trước kia nghiêm túc lạnh lùng thế, lúc này lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ thế chứ.
Lúc tôi đi, nghĩ một lát, liền móc trong túi ra đưa chìa khóa cho anh ấy, “Anh đi thì khóa cửa chống trộm vào, sau đó đặt ở dưới thềm ngoài cửa là được.”
Nụ cười trên khuôn mặt anh ấy càng hiện rõ, lúc giơ tay lấy chìa khóa, còn kéo tôi vào gần anh ấy.
Yêu lại một lần nữa
Đến công ty, đi thẳng đến tìm Lý Phong.
“Giám đốc Lý, tôi có chút việc muốn thương lượng với anh.” Từ sau việc lần trước, Lý Phong có thái độ rõ ràng không hài lòng với tôi, nhất thời tìm không ra điểm yếu của tôi. Rốt cục làm sales với các công việc khác không giống nhau, tất cả công việc đều có thể lượng hóa, sau khi đánh giá tiêu chuẩn tốt xấu đều là vậy quanh các con số. Tuy chỉ tiêu trước đây của tôi là con số 0, song tháng trước ngoài hạng mục với Công ty Thương mại Thanh Hoa ra, tôi còn ký được một đơn hàng với giá trị hợp đồng xấp xỉ 3 vạn tệ, vài ngày trước đã lấy về chi phiếu trả tiền lần đầu. Và trong các hạng mục trước đây đang thương lượng cũng đã có khách hàng tiềm năng. Chỉ là khách hàng lớn như Công ty Thương mại Thanh Hoa thì không có. Song bất luận thành tích tháng này như thế nào thì cũng không thể quá kém. Cho nên sống nhờ thành tích, hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực và khả năng, tôi cũng không cần nhìn sắc mặt của Lý Phong.
“Chuyện gì?” Anh ta khẩu khí lãnh đạm, kiểu cách nhà quan thấy rõ.
“Giám đốc Lý, vì nguyên nhân cá nhân tôi muốn bỏ công việc sales sau bán hàng của hạng mục với Công ty Thương mại Thanh Hoa, xin anh sắp xếp người khác hộ.”
Nghe thấy câu này của tôi, Lý Phong nâng gọng kính trên sống mũi, mở to mắt nhìn tôi, “Tiêu Đồng Đồng cô có biết mình đang nói gì không?” Anh ta nhất định là cho rằng tôi đang nói mê.
Chu Chính luôn rộng rãi tiền hoa hồng với nhân viên sales. Nếu là những hạng mục sẵn có trước đây vì người phụ trách hạng mục thôi việc thì người tiếp tay chỉ cần có thể lấy về khoản tiền hạng mục, là tương tự có thể hưởng hoa hồng và tiền thưởng cuối năm theo tỷ lệ. Còn tôi không phải thôi việc, điều này vô hình là đã tự vứt bỏ khoản hoa hồng hấp dẫn của mình, tặng tiền thật, vàng thật cho người khác, anh ta đương nhiên không thể tin nổi.
Tôi nhìn vào anh ta gật đầu, thực ra trong lòng cũng rất đau lòng, nhưng thực ra là tôi không muốn có bất cứ sự liên quan nào nữa với Công ty Thương mại Thanh Hoa. Trực giác của tôi luôn rất chuẩn, tôi luôn cảm thấy con người như Vệ Tư Bình tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay. Đương nhiên tôi nghĩ như vậy, không phải là vì cảm thấy mình có sức hấp dẫn, mà chỉ là con người như Vệ Tư Bình, bất luận là Sở Mộng Hàn và ông ta nói gì với nhau, rốt cục cũng đều là làm ông ta mất mặt, đối với ông ta mà nói điều này là một chuyện vô cùng mất mặt.
Ông ta sẽ chịu để yên sao?
Buổi trưa ở sảnh ăn trong tòa nhà, tôi lại nhìn thấy Chu Chính.
Anh ta bưng khay cơm, chủ động ngồi đối diện tôi, sau đó hỏi thẳng tôi, “Hôm nay, cô nói muốn từ bỏ hạng mục với Công ty Thương mại Thanh Hoa với Lý Phong sao?” Tôi gật đầu, xem ra bản thân Lý Phong chưa từng gặp chuyện như vậy, không dám tự quyết, phải đi hỏi Chu Chính. Thần sắc của Chu Chính không có vẻ ngạc nhiên lắm, ngược lại lại có nụ cười nhàn nhạt, “Cô thử tính xem cả hạng mục này cô sẽ nhận được bao nhiêu phần trăm trích lại chưa?”
“Tính qua rồi, mà không chỉ tính qua một lần, toàn bộ tiền thu về trong hai năm, không kể tiền thưởng cuối năm, và trên cơ sở hạng mục không thêm đầu tư, thì sau thuế là khoảng 12 vạn, thêm vào tiền thưởng cuối năm thì càng nhiều. Bây giờ tôi đã nhận được 3 vạn, còn số dư ít nhất cũng còn 9 vạn.” Tôi vừa nói, vừa không nhịn nổi đau lòng.
“Cô phát tài rồi?” Chu Chính rõ ràng là đang trêu tôi.
“Đâu có, vẫn nghèo như vậy!” Tôi căm hận nhét miếng cơm vào miệng.
Anh ta cười nhìn tôi, lại còn nhắc nhở rằng: “Cái cách ăn này của cô rất dễ béo đấy.”
“Tôi không phải là bỏ cuộc, là muốn bỏ ra càng nhiều sức lực làm việc, tôi gặp phải một chút phiền phức từ hạng mục này, có chút mệt mỏi vô cùng.” Một người thông minh như Chu Chính, có lẽ anh ta bây giờ đã đoán được một chút manh mối.
“Vậy cũng không đến nỗi bỏ qua đồng tiền đã nằm trong tay, tôi cảm thấy cô làm như vậy, có chút thiếu suy nghĩ.” Ngữ khí anh ta không rõ, nghe có vẻ không giống lời trong ý, càng giống như là đang thăm dò.
Tôi lắc lắc đầu, rất kiên định nói với anh ta: “Quyền lợi của bản thân là không nên tiếc thứ gì. Trước đây lúc đi học đã từng nghe thấy một câu nói, tôi cũng luôn ghi nhớ: Người không tiếc, thực ra lại không có gì để tiếc, cũng có nghĩa là không có được cái gì, là “không tiếc”. Mọi sự đều là giành được từ trong cái sự “không tiếc” đó, cho nên không tiếc không được, tiếc ít được ít, tiếc nhiều được nhiều. Còn hơn mỗi ngày đều rối như tơ vò vì những đồng tiền này, chi bằng dồn hết sức lực đi khai thác khách hàng mới, tạo nên tài sản mới.”
Tôi tự an ủi mình. Lúc đó đang ở Tập đoàn Hiếu Thiên, cho rằng lương của bộ phận thiết kế đã rất cao rồi, nhưng bây giờ lương một tháng trước của tôi đã bằng bốn tháng lương lúc đó cộng lại. Nếu không thôi việc, căn bản cũng không biết cơ hội bên ngoài thực ra là đâu đâu cũng có. Cho nên hôm nay tôi mới có dũng khí đưa ra quyết tâm này.
Lúc này, Chu Chính nhìn biểu cảm của tôi rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn, dường như vẻ mặt trêu chọc trước đó trong chốc lát hoàn toàn biến mất đi. Im lặng hồi lâu, anh ta mới giống như tự nói với tôi: “Tiêu Đồng Đồng, cô đúng là rất đặc biệt.”
Tôi cúi đầu tự cười.
Lại ngước mặt lên, nịnh nọt nói với anh ấy: “Sếp Chu, phần trăm trích từ hạng mục này tôi không có cách nào lấy nữa, tiền thưởng cuối năm tính thêm một chút nhé.”
Chu Chính ngẩn người một lát, lập tức đổi nét mặt thành một con cáo lão luyện, cũng cười lên, “Cái này còn căn cứ vào chế độ của công ty, tôi cũng không có cách nào.”
Anh chàng này, còn hơn cả cáo! Đúng là nhà tư bản ác độc…
Hân Hân gọi điện đến nói, Uông Tường cuối cùng bỏ công việc trước đây, hiện tại đang làm sales cho công ty ERP có quy mô lớn, nổi tiếng trên thế giới. Và nói với tôi, lúc đó cạnh tranh đặc biệt kịch liệt, Uông Tường của chúng ta vì xuất thân dân kỹ thuật, dựa vào diện mạo xuất chúng, nói năng nho nhã, nên đã đánh bại mấy chục ứng viên, bộc lộ hết tài năng.
Trong khẩu khí của cô gái này đúng là kiêu ngạo và đắc ý, họ rất nhanh sẽ trả được khoản nợ của quê nhà, trong thành phố A có một căn hộ thuộc về bản thân.
Thẩm Hân Hân cũng nói với tôi, điều duy nhất không tốt chính là công việc này cần thường xuyên đi công tác, bởi vì khách hàng trên toàn quốc, thậm chí Đông Nam Á, ở đâu có hạng mục có thể thương lượng thì phải đi đó. Nghe nói sau khi qua đào tạo thì phải đi công tác. Nói đến đây, trong ngữ khí cô ấy lại thấp thoáng lộ vẻ thất vọng.
Tôi rất hiểu, trước đây Uông Tường là đàn ông trong nhà, hai người chàng chàng thiếp thiếp quen rồi, từ khi sống cùng, chưa từng rời xa. Ngay cả Tết, có lúc Uông Tường vào lúc mùng 3 mùng 4 đã ngồi xe hỏa đi đón Thẩm Hân Hân rồi, lúc đi chúc Tết để cô ấy đi cùng về quê. Bây giờ công việc của Uông Tường tuy có tiền đồ, song cách sống trước đây của hai người cũng phải thay đổi theo. Người bám dính như Thẩm Hân Hân, nếu có thể thích ứng mới lạ. May mà bản thân cô ấy nghĩ thông, cô ấy nói: “Việc gì cũng không thể thập toàn thập mỹ, có tiền thì không có thời gian, nhàn rỗi thì không có tiền.”
Cuối cùng, Thẩm Hân Hân nói, lúc Uông Tường nhà họ không ở nhà, sẽ chuyển tới chỗ tôi sống, cô ấy chưa từng sống một mình, ở nhà một mình thì sợ.
Đương nhiên tôi không tiện từ chối, liền đồng ý. Nhưng không biết tại sao, lúc nói câu “không vấn đề gì”, đột nhiên nghĩ đến Sở Mộng Hàn. Qua đêm qua, quan hệ giữa tôi và Mộng Hàn trở nên có sự thay đổi lớn. Có lẽ đến giờ tôi còn không thể đồng ý yêu cầu tái hôn với anh ấy, cũng không bài xích anh ấy như trước đây.
Vừa tan làm, điện thoại đã reo lên, là người họ Sở đó.
“Có thể nghỉ làm đúng giờ không? Anh đến đón em.”
“Sếp Sở có thể nghỉ làm đúng giờ, đương nhiên tôi có thể rồi!” Tôi cười trong điện thoại, trong lòng rất vui.
“Sau nửa tiếng anh đến cổng cơ quan em!” Anh ấy cũng cười.
Con người đúng là rất kỳ lạ, lúc tâm trạng tốt, lời nói cũng trở nên thú vị, lúc quan hệ xấu, thì từng câu nói, cũng có thể cho là châm chọc. Giữa hai người nam và nữ, yêu và hận có lúc kỳ diệu vậy đó, kỳ diệu đến mức lúc bạn sơ ý đã đột nhiên thay đổi.
Lúc ngồi vào xe anh ấy, phát hiện áo sơ mi, áo vét, cà vạt, giày của anh ấy đều đã thay rồi. “Khách sạn anh ở cách chỗ em xa không?” Tôi nhớ chỗ công ty anh ấy cách chỗ tôi ở không gần.
Anh ấy mỉm cười, “Không xa, rất gần.”
Về tới nhà tôi cũng không quá 7 giờ mà thôi. Tôi bận rộn trong bếp, lại không thấy bóng dáng của Mộng Hàn đâu.
“Mộng Hàn…” Tôi đi ra khỏi bếp khẽ gọi, trong phòng khách không có ai, đành vào phòng ngủ tìm. Ai ngờ, vừa mới nhìn, đã thấy họ Sở đó đang ngông nghênh thay đồ trong phòng ngủ của tôi. Vừa mới thấy giày da, vest, lúc này đã thay thành một chiếc áo cổ T màu trắng và chiếc quần dài ở nhà màu vàng, nhìn có vẻ tràn trề sức sống, trẻ hơn rất nhiều.
Từ lần đầu tiên gặp anh ấy sau ba năm, đa số thấy anh ấy đều mặc vest óng nuột, cẩn thận kỹ lưỡng, dù cho là ở trong căn hộ của anh ấy, cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ấy. Hôm nay hình ảnh người đàn ông ở nhà của anh ấy nhìn có vẻ rạng rỡ, lại khiến tôi cảm thấy vừa quen vừa lạ, ở chỗ tôi sao lại có quần áo của anh ấy nhỉ?
Có thể là biểu cảm trên khuôn mặt tôi quá rõ, Mộng Hàn không nhịn nổi vui vẻ cười, “Ừ, anh về mang theo một vài bộ quần áo để ở chỗ em, có sao không?” Nói rồi anh ấy đã đi đến trước mặt tôi.
“Không sao cả!” Lúc này ấm nước trên bếp ga kêu lên, tôi vội chạy vào bếp.
“Anh nói thật lòng!” Con người họ Sở đó đi theo sau tôi, lúc quay lại nhìn anh ấy, trong mắt anh ấy tuy vẫn cười, song lại là một vẻ nghiêm túc, “Em chẳng phải đã nói trong căn hộ của anh không tìm thấy một chút thuộc về em sao? Mặc dù anh đã ghi tên em, em cũng không bằng lòng về đó sống, vậy anh đành thay đổi ý nghĩ sau này cùng sang sống với em.” Cũng chỉ có con người Mộng Hàn này mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ đó một cách nghiêm túc vậy. Đột nhiên nghĩ tới những ngày tháng cùng sống trước khi chúng tôi kết hôn…
Tay đang rót nước nóng run lên, vài giọt nước sôi rớt vào quần áo tôi, bỏng rát có chút đau.
“Cần thận chút.” Mộng Hàn vội vã cầm ấm nước trong tay tôi. Qua đêm qua, quan hệ giữa chúng tôi giống như trong một chốc lát cục băng đã được sưởi ấm lên, nhưng chưa đến mức tan ra hoàn toàn. Còn có nhiều vấn đề giữa hai chúng tôi, chẳng phải sao?
Tôi im lặng dùng cái xẻng đảo rau trong chảo, anh ấy cũng không nói gì, dùng tay dựa vào khung cửa im lặng nhìn tôi, để thời gian từng chút từng chút trôi đi. Tia sáng trong bếp rất tối, ánh đèn hoàng hôn nổi lên từng gợn, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp. Mùi cơm phảng phất xung quanh, giống như là từ đồ ăn, song lại không hoàn toàn như vậy, cảm giác của gia đình khiến người ta ngây ngất.
Không biết từ lúc nào anh ấy đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi từ đằng sau, cúi đầu lên vai tôi, nhẹ giọng nói: “Làm gì vậy?” Ba chữ đơn giản vậy, nghe sao lại buồn triền miên. Bị hơi thở của anh ấy làm ngứa, tôi dùng tay đẩy anh ấy ra, “Anh ra ngoài đợi em, em ra ngay.”
Nhưng anh ấy lại cứ không đi.
Tôi đành phải dỗ anh ấy như dỗ trẻ con, “Nhờ anh đó, đi dọn bát đũa đi, em nấu xong thì có thể ăn cơm rồi.” Trước đây, mỗi lần tôi yếu đuối trước anh ấy, tâm trạng anh ấy liền tốt lên, hầu như không cự tuyệt yêu cầu của tôi, bức tường đồng, trong chốc lát hạ gục. Lúc này đây, cách này vẫn có tác dụng.
Rất nhanh thức ăn đã nấu xong, cơm đã chín, hai món ăn và một món canh, vì bàn ăn nhỏ, tay có thể chạm được, cho nên lúc chúng tôi ngồi đối diện ăn cơm, anh ấy gắp thức ăn cho tôi, anh ấy ăn liền hai bát cơm, cuối cùng mới uống canh.
“Tôi còn cho rằng vài năm nay anh đã quen ăn cơm khách sạn rồi, ăn không quen thức ăn đạm bạc thế này.” Không biết có phải anh ấy có ý tâng bốc không, mà tôi cười châm chọc anh ấy.
“Đây mà gọi là cơm canh đạm bạc sao? Em đúng là trong phúc mà không biết hưởng!” Cuối cùng anh ấy cũng uống hết canh rong biển tôi nấu, không quên giơ một tay lên xoa đầu tôi như là đang dạy con vậy. Một cảm giác chưa từng có đang trào dâng trong lòng tôi, “Mộng Hàn, ba năm rồi, anh sống thế nào?”
Tôi nghĩ với thành quả hiện tại của anh ấy, sớm đã là người nổi bật trong những người cùng tuổi. Nghe nói trường G còn từng mời anh ấy về trường diễn thuyết. Khoảng trống giữa ba năm dường như là khoảng cách mãi mãi giữa chúng tôi, bất giác đã kéo chúng tôi ra càng xa hơn.
Anh ấy đặt chiếc bát trên tay lên bàn, vẻ mặt đột nhiên có chút kỳ lạ.
“Bây giờ mới nhớ đến, quan tâm đến anh rồi?” Trên khóe miệng anh ấy có chút cười gượng, nhưng khẩu khí lại có chút trách móc.
Dường như có thứ gì đó nghẹn ở trong lòng tôi, muốn nói lại không nói ra được.
“Năm đó sau khi anh đề nghị ly hôn, bỏ đi kiên quyết như vậy, lẽ nào hy vọng em gọi điện xin anh sao? Bởi vì em không xin anh, em thực sự đã quyết không quan tâm bản thân mình nữa. Lẽ nào anh thực sự không sợ em cô đơn một mình ở thành phố A, không có việc làm, gặp phải kẻ xấu, hoặc bị bệnh chết ở nơi đây cũng không ai biết? Ly hôn là do anh đề nghị, sao anh có thể chỉ nghĩ đến việc để em chủ động cầu xin anh?” Cho đến hôm nay nghĩ đến những điều này, sống mũi tôi vẫn thấy cay cay. Lẽ nào anh ấy không biết vì tình yêu của chúng tôi, tôi đã chịu bao nhiêu sự trách móc từ mẹ anh ấy? Tuy anh ấy không nói một câu nào không tốt với tôi về mẹ anh ấy, nhưng tôi cho rằng trong đáy lòng anh ấy chắc chắn cũng biết.
“Em mỗi ngày đều trốn ở trong phòng nhỏ, không ăn không uống, không ngủ cứ mở mắt, bao nhiêu ngày cũng không thể tin nổi anh đã thực sự đi rồi. Em cho rằng anh nói ly hôn với em chỉ là lời nói lúc tức, lúc đó anh nói muốn đời đời kiếp kiếp ở cùng em, dù cho là con người trên toàn thiên hạ đều vứt bỏ em, thì anh cũng không thể rời xa em. Anh lại thực sự đi rồi. Hôm đó đột nhiên có người gõ cửa, em cho rằng là anh về, em lao ra như điên vậy, nhưng không ngờ lúc em mở cửa, người em nhìn thấy lại là mẹ anh…”
Trong căn phòng lại rơi vào trong sự im lặng ngượng ngùng. Sở Mộng Hàn im lặng nhìn tôi, giơ tay giúp tôi lau nước mắt trên mặt.
“Tóm lại, là anh không tốt. Hãy quên chuyện đó đi nhé, chúng ta bắt đầu lại. Mẹ em từng gọi điện cho anh, bà ấy nói em đã tìm thấy được đối tượng rất tốt, và mong anh nhanh chóng liên lạc với em để ly hôn. Là anh không tốt, là anh hiểu lầm em, đều là anh sai rồi!”
Sự dịu dàng đột ngột đến của anh ấy, khiến tôi dường như bị rơi vào trong một đám mây mù, mẹ từng gọi điện cho anh ấy sao? Chuyện như vậy lại không ngược với phong cách của bà ấy. Mẹ tôi tuy không biến thái như mẹ anh ta, nhưng cũng luôn không có thiện cảm gì với Mộng Hàn. Bà ấy từng không chỉ một lần nói với tôi, tên họ Sở đó là tên da trắng để ngắm thôi chứ không trọng dụng. Bất luận thế nào, đến giờ tôi vẫn có chút không dám tin, cái người chăm sóc tôi cẩn thận lúc tôi ốm, có thể xoa bụng cho tôi lúc tôi bị đau bụng kinh, con người họ Sở đó tuy có chút gia trưởng, nhưng luôn luôn có tinh thần trách nhiệm, lại có thể ba năm không thăm hỏi gì đến tôi.