Trong khoảng thời gian ngắn, họ chạm mặt nhau ba lần, mỗi lần dường như cô đều trong tình trạng rất thê thảm.
Thần Tinh cúi xuống nhìn Lăng Nguyên, vừa định nói là không làm phiền, Lăng Nguyên đã lên tiếng “Cần giúp đỡ chứ, tay tôi rách cả da rồi, đau quá!” Dứt lời hai mắt Lăng Nguyên đã ầng ậc nước.
“Vậy thì làm phiền rồi, Hoàng Phủ tiên sinh.” Thần Tinh nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Hoàng Phủ Dịch, mỉm cười lên tiếng.
Lăng Nguyên bò thẳng lên xe Hoàng Phủ Dịch, cũng chẳng để ý toàn thân dính đầy bùn đất của mình đã làm bẩn cả tấm đệm xe sạch sẽ của anh.
May mà, biệt thự của Hoàng Phủ Dịch cách đó không xa, chỉ một ngã rẽ là tới.
Thần Tinh đỡ Lăng Nguyên vào trong biệt thự, nơi này rộng lớn, không có người làm, cách trang trí cũng đơn gian theo kiểu châu Âu, chỉ có điểm nhấn duy nhất chính là một bó hồng trắng được đặt lên lò sưởi bằng đá.
Lăng Nguyên ngồi trên sô pha, để Thần Tinh đắp thuốc lên phần tay trầy xước của mình.
Lăng Nguyên đã dừng khóc, mở to đôi mắt nhìn chăm chú Hoàng Phủ Dịch đang ngồi nghiêm chỉnh gần đó, lặng lẽ xem ti vi, hỏi “Anh họ Hoàng Phủ?”
Vừa rồi cô nghe thấy Thần Tinh gọi anh như vậy. Nhưng nguyên nhân phần nhiều khiến cô nhớ rõ như vậy là bởi Hoàng Phủ Dịch trông thực sự rất điển trai, quý phái.
“Đúng.” Hoàng Phủ Dịch gật đầu, nhẹ đáp.
Lăng Nguyên dịch cánh tay huých nhẹ Thần Tinh còn đang vắt khăn mặt hỏi “Chị quen anh ấy sao?”
“Ừm, Hoàng Phủ tiên sinh trước đây đã cứu chị hai lần.”
“Ồ.” Lăng Nguyên rụt cổ lại để Thần Tinh lau mặt cho mình, khuôn mặt nhem nhuốc nhanh chóng được lau sạch sẽ, sau đó cô lại vội vã đưa mắt nhìn lên chiếc ti vi màn hình phẳng.
“Cảm ơn anh nhé, đây là em chồng tôi, tối nay đã thất lễ, mong anh lượng thứ.”
Khi nghe thấy ba chữ ‘em chồng tôi’. Hoàng Phủ Dịch liền ngước mắt nhìn lên, thấy Thần Tinh đang cố vắt chiếc khăn thật kiệt. Khoảnh khắc cô quay mặt lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt Hoàng Phủ Dịch nhìn mình.
Người đàn ông này có đôi mắt dịu dàng, thường khiến cho người đối diện dù đang trong tâm trạng rối bời, căng thẳng tới mức nào cũng có thể từ từ thả lỏng.
Cũng đúng lúc này, di động của Thần Tinh vang lên, cô vội vã bắt máy, giọng nói lạnh như băng của Lăng Điền vang lên.
Cho dù không hề mở loa thế nhưng qua nét mặt của Thần Tinh, Lăng Nguyên có thể đoán ra là ai gọi tới, cô vội đoạt chiếc di động từ tay Thần Tinh, nghẹn ngào như sắp khóc “Anh trai, anh vẫn khỏe chứ?”
Lăng Điền hiển nhiên không thể nhờ rằng Lăng Nguyên lại cướp điện thoại, thế nên mãi một lúc lâu sau vẫn cứ im lặng “…”
“Anh trai, anh thực sự không để tâm đến em nữa hả? Em biết em sai rồi, em sai trầm trọng, thế nhưng, anh đừng bỏ mặc em, em thực sự không biết anh gặp tai nạn, anh vẫn khỏe chứ?”
Lần này, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, trước khi Lăng Nguyên kịp tiếp tục thút thít, giọng lạnh lùng của Lăng Điền cuối cùng đã vang lên “…Chưa chết.”
“Anh trai, em sẽ quay về thăm anh ngay bây giờ. Sau này em sẽ nghe lời anh, anh đừng vì em mà nghĩ quẩn, lái xe linh tinh nhé. Anh ơi, bố mẹ đã không còn, anh chính là người thân duy nhất của em, anh ơi…”
Lăng Nguyên nói liền một mạch, khi sắp bật khóc thành tiếng thì Lăng Điền đã chặn lại “Em vẫn chưa có sức ảnh hưởng đến mức khiến anh mất hết kiểm soát như vậy đâu, mau bảo Thần Tinh nghe máy.”
“Hả?” Lăng Nguyên sụt sịt một hồi, rồi đưa máy chó Thần Tinh.
Thần Tinh nhận máy, giọng nói lạnh giá của Lăng Điền như thể truyền qua điện thoại khiến bàn tay cô sởn gai ốc “Cô đã tới thư phòng lấy chìa khóa chiếc du thuyền?”
Chỉ một câu hỏi đơn giản như uy lực lại rất lớn. Cô đã từng nghĩ ra rất nhiều cách thức để trả lời anh, nhưng tất cả tình huống không hề giống như lúc này “Đúng thế, kẻ bắt cóc đòi bồi thường một chiếc du thuyền mới chịu thả Tiểu Nguyên.”
Cô cố giữ giọng mình thật bình tĩnh, như lúc đáp lại câu này, cô chỉ nhận được một tiếng cười nhạt từ đầu dây bên kia của Lăng Điền.
“Cô cho rằng cô là ai mà có thể tùy tiện động đến đồ của tôi?”
“Tôi biết rõ thân phận của mình, thế nhưng, những thứ đó làm sao quan trọng bằng Tiểu Nguyen được?”
“Thật sao? E rằng thứ cô muốn có được không chỉ đơn giản là vì Tiểu Nguyên. Thần Tinh, cô giống hệt như bố cô thực khiến tôi cảm thấy căm ghét đến tận xương tủy.”
Giọng nói băng giá vô tình ập tới, sắc mặt Thần Tinh trắng nhợt, bên cạnh là Lăng Nguyên chẳng biết phải làm sao cho phải.
“Ngoại trừ tôi ra đừng mong có thể dựa dẫm, trông đợi được vào ai khác, bao gồm của Hoàng Phủ Dịch.” Lăng Điền ở đầu kia điện thoại lại lạnh lùng nói thêm một câu “Cô và Lăng Nguyên lập tức quay về cho tôi.”
Không ngờ anh còn biết được cả việc bây giờ cô đang ở nhà Hoàng Phủ Dịch. Dường như chẳng có chuyện gì qua được mắt anh, chỉ cần là chuyện mà anh muốn biết.
Có điều anh không thể phán đoán mọi chuyện theo suy nghĩ chủ quan của mình. Bao gồm cả việc cho rằng cô và Thần Đỉnh đều có mục đích, thậm chí cô còn có ý đồ đặc biệt với Hoàng Phủ Dịch.
“Chị dâu, có phải anh trai em lại bị trúng gió?” Lăng Nguyên ngúng ngẩy đi tới cạnh bên Thần Tinh.
“Đúng vậy.” Thần Tinh đáp lại một tiếng, đặt chiếc khăn đã vắt kiệt sang một bên, đứng dậy đi về phía Hoàng Phủ Dịch “Hoàng Phủ tiên sinh, cảm ơn anh. Tôi đã lau sạch mặt mũi cho Tiểu Nguyên rồi, cũng không tiện làm phiền anh nữa. Xin phép cáo từ.”
“Được.” Hoàng Phủ Dịch liền mở cửa đi ra ngoài hoa viên, đèn điện bên ngoài sáng bừng khiến con đường phía trước không còn tối tăm.
Thần Tinh bước ra ngoài trước, Lăng Nguyên lặng lẽ theo sau, lúc đi ngang qua chỗ Hoàng Phủ Dịch bỗng cô quay đầu, cười tít mắt “Cảm ơn anh nhé, anh thật nhiệt tình.”
Hoàng Phủ Dịch mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Lăng Nguyên chập choạng bước xuống bậc thềm, gần ra tới cổng còn quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Dịch thêm một lần nữa. Dưới ánh đèn trong vườn, cả người Hoàng Phủ Dịch như phủ một lớp ánh sáng vàng óng, cực kỳ mê hồn.
Từ nhỏ Lăng Nguyên luôn cho rằng, trên thế giới này, ngoại trừ anh trai cô thì chẳng còn ai có thể đẹp hơn. Sau khi trưởng thành, suy nghĩ đó vẫn không hề thay đổi, thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, chẳng biết tại sao trong đầu cô lại liên tưởng tới hai chữ “mê hồn”.
Khuôn mặt bỗng trở nên nóng bỏng, không biết là tại vì sao nữa.
Lăng Nguyên lắc đầu, nhanh chóng đi theo bước chân của Thần Tinh hướng về phía xe của lão Trương.
Thần Tinh càng bước càng chậm, trong đêm tối, cô đột ngột thấy kinh hãi, dự cảm như có chuyện gì không hay sắp xảy ra.
Lăng Nguyên trằn trọc mãi không ngủ được, liền quyết định ngồi dậy, lên mạng. Qua mấy trang báo mạng, cô tìm hiểu thương thế của Lăng Điền xong, tâm tình vì thế cũng thoải mái đôi phần. Nhưng lúc chuyenj sang weibo[1], cô đột nhiên thấy một tin tức cực kỳ nóng hổi.
[1] Weibo là một trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như những gì Twitter đã tạo dựng ở Mỹ.
Nhân vật nam chính khá quen mắt, còn nữ chính cho dù đã che mặt, nhưng qua bộ trang phục bình dị nhạt nhào, cô có thể tinh mắt nhận ra đó chính là chị dâu cô, Thần Tinh.
Lăng Nguyên đưa tay che miệng, mãi một lúc sau mới định thần lại được. Nhưng đến khi định thần lại được, cô chẳng thể chợp mắt.
Lần đầu tiên trong đời, sáng sớm cô đã loạng choạng từ trên lầu đi xuống, Thần Tinh lúc này đã ngồi trong phòng ăn rồi.
Lăng Điền không có mặt, nhưng không khí phòng ăn rất quái dị, dì Tường mặt mày sầm sì, trông dáng vẻ Thần Tinh có thể biết tối qua ngủ không ngon.
Lăng Nguyên rón rén bước vào phòng ăn, ngồi xuống cạnh Thần Tinh “Chào buổi sáng nhé, chị dâu.”
“Chào buổi sáng. Dì Tường, dì dọn đồ ăn sáng lên đi.” Thần Tinh nhẹ mỉm cười.
Lăng Nguyên ghé sát lại Thần Tinh, mỉm cười ám muội nói “Chị dâu, thật nhìn không ra, chị đúng là rất lợi hại.”
Thần Tinh nghe vậy chỉ chìm trong im lặng.
Sức mạnh của weibo thực sự quá lớn, chỉ một tin tức nhỏ nhưng đã bị truyền đi rất nhanh, chỉ cần có weibo hầu như ai ai đều biết.
Chỉ có cô là không biết. Sáng ngày ra dì Tường mang chiếc máy tính bảng đến trước mặt cô. Lúc đấy cô mới biết chuyện tối qua đã trở nên vô cùng rắc rối.
Lăng Nguyên bật cười hỉ hả nói “Có điều, em ủng hộ chị, như vậy, ông anh trai của em mới nhận ra sự quan trọng của chị. Có cạnh tranh mới có động lực, hi hi.”
“Tiểu Nguyen, sự việc không giống như em nói đâu.”
“Này, chị dâu…”
Lúc ấy, dì Tường bê một chiếc khay ra, đặt mạnh xuống trước mặt Thần Tinh “Phu nhân, ông chủ dặn trưa nay cô đáp chuyến bay lúc mười một giờ tới thành phố S.”
Nghe vậy, Thần Tinh không hề bất ngờ.
“Chị dâu đi một mình sao?” Ngược lại, Lăng Nguyên là người cảm thấy ngạc nhiên.
“Đúng thế, nhị tiểu thư, ông chủ cũng dặn cô phải ngoan ngoãn ở nhà cho tới khi nào ông chủ quay về mới thôi.”
Lăng Nguyên nghí ngoáy bàn tay, liếc sang Thần Tinh. Thần Tinh nhẹ mím môi, chuyenj trên thế giới này không phải muốn là có thể tránh được, hơn nữa những phiền toái đó, cô thực chẳng muốn giải thích rõ ràng.
Chuyến bay buổi trưa bị trễ, ngồi trong phòng đợi máy bay tuy được cung cấp bữa trưa, thế nhưng Thần Tinh ăn không thấy ngon miệng. Đến gần mười một giờ, di động của cô đột ngột vang lên, là Vũ Văn Phi gọi tới.
Nhưng cô biết lúc này, mình không nhận cuộc điện thoại này là tốt nhất. Hơn nữa Vũ Văn Phi cũng chỉ gọi duy nhất một lần.
Thực ra, lúc Vũ Văn Phi định gọi một cuộc nữa, Vu Vãn Lai đã bước vào tiệm bánh.
Hôm nay Vu Vãn Lai mặc chiếc áo khoác dạ lông cừu màu lam, khuôn mặt dặm một ít phấn, như vậy trông sẽ không còn nhợt nhạt nữa.
Vũ Văn Phi ngồi ở sau quầy lễ tân, không ngước mắt lên mà trực tiếp nói hẳng “Thật ngại quá, hôm nay tiệm chúng tôi tạm ngừng kinh doanh.”
“Tiểu Phi, là tôi.”
Lúc ấy Vũ Văn Phi mới rời mắt khỏi màn hình di động, nhìn về phía Vu Vãn Lai.
“Là cô?”
“Đúng vậy.” Vu Vãn Lai đi tới, ngồi xuống chiếc ghế đặt trước quầy lễ tân.
Vũ Văn Phi tiếp tục nghí ngoáy chiếc di động, nhưng Vu Vãn Lai không hề tức giận, dịu dàng lên tiếng “Tiểu Phi, cậu đang gọi điện cho Thần tiểu thư sao?”
Vũ Văn Phi nghe vậy, ngước mắt nhìn Vu Vãn Lai đầy lạnh lùng. Vu Vãn Lai vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nói “Tiểu Phi, chuyện trên weibo tôi cũng đã biết, hôm nay tới đây tìm cậu…”
“Tới đây tìm tôi chắc là vì chuyện trên weibo hả?” Vũ Văn Phi đi thẳng vào vấn đề.
“Có thể coi là vậy, mà cũng không phải vậy.” Giọng Vu Vãn Lai rất nhẹ, có thể khiến người đang trong cơn thịnh nộ cũng dần hạ hỏa “Tiểu Phi, cậu là người em à anh trai cậu coi trọng nhất, cho nên tôi nghĩ nếu anh ấy ở cùng với Thần tiểu thư thì cũng bởi vì cậu…”
Vũ Văn Phi cười nhếch mép nói “Vậy sao? Vậy thì tôi thực sự phải cảm ơn sự quan tâm ấy của anh ta, chỉ là tôi không cần. Ngay đến ciệc tôi đi lại gần gũi với ai đôi chút cũng cần anh ta phải can thiệp, anh ta cho rằng mình là ai chứ?”
“Anh ấy chỉ muốn làm một người anh trai tốt, bù đắp những thiếu sót với cậu trước đây thôi!”
“Thiếu sót? Anh ta cảm thấy thiếu sót với tôi hay là với Lạc Lạc?”
“Tiểu Phi, chuyện về Lạc tiểu thư không phải trách nghiệm của anh trai cậu.”
“Đúng thế, rất nhiều chuyện đều không phải trách nhiệm của anh ta, cô sắp lấy anh ta, đương nhiên là phải nói giúp anh ta rồi. Cho dù anh ta có đi cùng người khác, cô cũng chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt coi như không thấy. Đã vậy còn nghĩ tới đây khuyên tôi.” Vũ Văn Phi không kìm được cơn nóng giận, tức khí nói.
Trái lại Vu Vãn Lai lại giống một cơn gió nhẹ, không có bất cứ cảm xúc nào khác “Đúng vậy, tôi tới đây là muốn khuyên cậu, bởi lẽ tôi tin Wilson, cậu cũng nên tin tưởng anh trai mình.”
“Nếu tôi nói, anh ấy rồi sẽ có một ngày quên đi Lạc Lạc, chuyển sang yêu một cô gái gần giống như vậy thì sao?” Vũ Văn Phi nghe Vu Vãn Lai nói vậy liền sắc sảo đáp trả, tức thì khuôn mặt Vu Vãn Lai nhanh chóng biến đổi.
“Vu tiểu thư, nếu không còn chuyện gì, cô có thể về được rồi, chuyện này nếu còn tiếp tục, người chịu tổn thương nhiều nhất chính là Thần Tinh, tôi không hy vọng bất cứ ai gây đau khổ cho cô ấy.”
“Đúng vậy, người chịu tổn thương lớn nhất chính là Thần tiểu thư, nhưng cậu có thể làm được gì chứ?”
Vũ Văn Phi cau chặt đôi mày, đúng thế, anh có thể làm được gì? Thế nhưng, chính câu nói này đã đánh thức anh, tìm Thần Tinh thì có tác dụng gì? Giờ có lẽ chỉ có một người mới có thể dập chuyện này được.
Vũ Văn Phi đứng bật dậy, nhanh chóng bước ra ngoài, thậm chí quên khuấy mất rằng Vu Vãn Lai vẫn còn ở trong tiệm.
Vu Vãn Lai ngồi trong tiệm bánh, miệng mỉm cười tươi tắn, trò chơi này càng lúc càng thêm thú vị. Trò chơi… chỉ cần không thiếu người tham dự thì có thể chơi rất lâu.
Người đi mất, gió thổi qua, chiếc chuông gió treo ngoài tiệm bánh reo lên, phá vỡ không khí tĩnh lặng buổi sáng ngày đông.