Không ở gần nhau nhưng Duyệt Tâm dường như nhìn thấy gò má hơi hồng lên vì vui mừng của Duyệt Thanh.
Cậu vui vẻ nói với Duyệt Tâm bằng giọng nói trong trẻo: “Chị, cuối cùng em cũng có thể đứng dậy được rồi! Mặc dù vẫn chưa đi được nhưng em có thể đứng mà không cần vịn vào bất kỳ đâu nào.”
Duyệt Tâm vui mừng đến mức nước mắt chảy tràn mi, cô cố gắng kìm nén tâm trạng xúc động của mình rồi nói với em trai: “Có vẻ như thuốc lần trước rất tốt. Chị sẽ hỏi bác sĩ xem có cần đi kiểm tra một lần nữa không.”
Nhắc đến việc đi kiểm tra một lần nữa, Duyệt Thanh rất tích cực, cậu chủ động nói: “Lúc nào đi ạ?”
Duyệt Tâm nhẩm tính số tiền mình đã tiết kiệm được, do dự nói: “Để xem đầu tháng sau thế nào?”
Duyệt Thanh bật cười, vô tình hỏi một câu: “Chị, anh rể gần đây có đối xử tốt với chị không?”
Câu nói này khiến Duyệt Tâm sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào. Cô không dám kể với bố mẹ chuyện cô ly hôn với Cố Nam, đương nhiên cũng không nói với Duyệt Thanh. Thật ra, cô không muốn giấu điều gì, chỉ có điều cô không biết nên nói với người nhà như thế nào.
Duyệt Tâm yên lặng khiến Duyệt Thanh hiểu nhầm Cố Nam đối xử không tốt với chị gái. Vì thế, cậu giận dữ nói: “Đợi bao giờ chân em khỏi, đến Bắc Kinh làm việc, nhất định em sẽ tìm chỗ ở gần nhà chị. Lúc đó, anh ấy còn dám bắt nạt chị, em sẽ không bỏ qua.”
Duyệt Tâm cảm động trước lời nói của em trai nên nghẹn lời, gọi tên cậu vài lần, muốn nói với cậu cô đã ly hôn với Cố Nam, nhưng cô không đủ dũng khí để nói ra thành lời.
Đây là lần đầu tiên Duyệt Thanh không dùng xe lăn, cậu chống gậy ra cửa, Duyệt Tâm vẫn đứng đợi cậu ở bến xe.
Trên bậc thềm, hai chị em ôm chầm lấy nhau sau một thời gian dài không gặp, chảy cả nước mắt. Duyệt Tâm cảm thấy mặc dù nhiều năm kiên trì chữa bệnh cho Duyệt Thanh quả thật không dễ dàng nhưng bây giờ cũng có được một vài kết quả tốt đẹp, cô thở phào nhẹ nhõm.
Duyệt Thanh kể cho Duyệt Tâm nghe tình hình ở nhà. Bố mẹ tuổi đã cao, sức khỏe không tốt nên lần này không đi cùng Duyệt Thanh, một mặt là vì nghĩ đến chi phí đi lại, nhưng nguyên nhân chính là vì sức khỏe của hai người không chịu được một quãng đường dài.
Duyệt Thanh là một cậu bé rất biết cách cư xử, cậu vừa an ủi Duyệt Tâm không cần lo lắng cho bố mẹ, vừa lấy từ trong túi đồ ăn do mẹ làm gửi cho Duyệt Tâm rồi nói: “Suốt tối hôm kia mẹ nấu kẹo mạch nha và làm bánh.”
Giữa đông người, Duyệt Tâm không đợi được bẻ hai miếng, một miếng đưa lên miệng, một miếng đưa cho Duyệt Thanh, cô nhìn Duyệt Thanh cười vui vẻ và nói: “Rất ngọt.”
Trong túi vải vẫn còn một chiếc túi nhỏ được khâu bằng chỉ đỏ, Duyệt Tâm chạm tay vào, thấy hơi cứng liền hỏi: “Đây là gì?”
Duyệt Thanh vội vàng ôm chiếc túi vào lòng rồi nói: “Tiền bố mẹ cho em khám bệnh!”
Duyệt Tâm nhớ bố mẹ luôn chịu khổ, giờ tuổi đã cao rồi nhưng vẫn tiết kiệm chi tiêu để dành tiền chữa bệnh cho Duyệt Thanh, trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Ở bến xe không nhìn thấy Cố Nam, ra khỏi bến xe cũng không thấy Cố Nam, Duyệt Thanh hỏi: “Cuối tuần anh rể cũng không nghỉ sao?”
Duyệt Tâm biết có những chuyện sớm muộn gì cũng phải nói nên cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói với Duyệt Thanh: “Chị…Chị và Cố Nam…ly hôn rồi.”
Duyệt Thanh không ngạc nhiên như cô tưởng tượng, cậu chỉ cau mày, bình tĩnh hỏi: “Lúc nào?”
Duyệt Tâm chưa kịp trả lời, xe taxi đã đến. Cô đỡ cánh tay em trai giúp cậu vào trong xe rồi mới ngồi lên ghế phía trước.
Trên đường, Duyệt Thanh yên lặng một cách kỳ lạ, cậu không hỏi bất kỳ tin tức nào liên quan đến Cố Nam nữa.
Dưới sự hướng dẫn của Duyệt Tâm, xe taxi đi vào con ngõ nhỏ.
Duyệt Thanh vẫn nhớ đường, chỉ vào siêu thị nhỏ gần đó nói: “Đây không phải là đường đến nhà chị Vĩ Vĩ sao?”
Duyệt Tâm kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ chị sống cùng Vĩ Vĩ, em cũng sống tạm ở đây.”
Duyệt Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu Vĩ Vĩ không nhắc đến Viên Nhược Hồng, Duyệt Thanh vẫn sẽ luôn nghe lời như vậy.
Vĩ Vĩ ngồi xem ti vi với Duyệt Thanh, nhìn thấy người trên ti vi, bỗng nhiên bật cười, vừa cười vừa nói với Duyệt Thanh: “Diễn viên nam này rất giống một người bạn của chị!”
Duyệt Thanh hỏi: “Giống ai?”
Vĩ Vĩ không suy nghĩ gì liền đáp: “Viên Nhược Hồng! Chính là anh Viên lần trước đến chơi với em.”
Điều này khiến Duyệt Thanh nhớ lại, lần trước đến đây, Viên Nhược Hồng nấu các món ngon cho cậu ăn, giảng cho cậu kiến thức về máy tính, cuối cùng còn tìm cho cậu nhiều tài liệu liên quan đến máy tính. Trong trí nhớ của cậu, Viên Nhược Hồng là một người lịch sự nho nhã và là một người bạn tốt.
Cậu yêu cầu Duyệt Tâm: “Chị có thể mời anh Viên đến ăn cơm không?”
Duyệt Tâm do dự một lát, thở dài rồi gọi điện thoại cho Viên Nhược Hồng, Duyệt Thanh rất ít khi yêu cầu cô điều gì, cô không nỡ từ chối cậu.
Sau khi điện thoại được kết nối, Viên Nhược Hồng đang ở một nơi rất ồn ào, lát sau mới yên tĩnh.
Duyệt Tâm nghe thấy hơi thở nặng nề của anh trong điện thoại, anh hỏi cô với giọng căng thẳng: “Duyệt Tâm, sao thế?”
Duyệt Tâm dịu dàng nói: “Em trai tôi đến Bắc Kinh, muốn mời anh đến ăn cơm tối.”
Viên Nhược Hồng không đồng ý ngay, anh ngập ngừng một lát rồi nói: “Có thể phải muộn hơn, bây giờ…”
Duyệt Tâm sợ làm phiền đến cuộc sống của anh, cô cười nói: “Nếu không tiện thì thôi, Duyệt Thanh cũng chỉ thuận miệng nói thế.”
Viên Nhược Hồng vội vàng nói: “Tiện, tôi sẽ đến!”
Mấy chục cây số đường núi, không phải nói đến là đến ngay được, đặc biệt là vào buổi tối.
Viên Nhược Hồng lái xe, hơi hối hận vì đã nhận lời mời của bạn.
Buổi sáng anh không muốn ra khỏi nhà, giây phút nào anh cũng nhớ tới Duyệt Tâm, muốn gặp cô nhưng không tìm được lý do gì, ngay cả công việc cũng không giúp anh thoát khỏi những suy nghĩ về cô. Vì thế, khi nhận được lời mời của một người bạn lâu không gặp, anh mới đến đó.
Vừa rồi anh đang nói chuyện vui vẻ với bạn bè, suýt chút nữa làm lỡ cuộc điện thoại của Duyệt Tâm, anh nhìn số điện thoại của cô, cảm thấy xúc động và vui mừng, vội vàng chạy ra chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại.
Đợi một tiếng đồng hồ, Duyệt Thanh thất vọng nhìn đồ ăn đã nguội trên bàn, hỏi Duyệt Tâm tới lần thứ N: “Anh Viên sẽ đến chứ?”
Duyệt Tâm gật đầu, khuyên cậu và Vĩ Vĩ: “Hay là chúng ta ăn cơm trước?”
Vĩ Vĩ dường như cũng không muốn ăn, nhìn các món trên bàn rồi nói với hai chị em: “Đợi thêm một lát!”
Kim đồng hồ quay được hơn nửa vòng, Viên Nhược Hồng vẫn chưa đến.
Duyệt Thanh giục Duyệt Tâm gọi điện một lần nữa cho Viên Nhược Hồng, Duyệt Tâm khẳng định: “Không cần, chắc chắn anh ấy sẽ đến.”
Cô có niềm tin như vậy với anh, không biết vì sao.
Lúc Viên Nhược Hồng người đầy bụi bặm xuất hiện ở cửa, Duyệt Thanh đứng dậy đón anh, vui mừng gọi: “Anh Viên!”
Vĩ Vĩ cười cậu: “Với chị Vĩ Vĩ cũng chưa bao giờ thân thiết như vậy!”
Duyệt Thanh đỏ mặt nói: “Anh Viên khác mà!” Về vấn đề khác ở chỗ nào cậu không nói.
Duyệt Tâm lấy thêm đữa, giục mọi người ăn cơm.
Bốn người vui vẻ ngồi ăn cùng nhau.
Viên Nhược Hồng hẹn Duyệt Thanh hôm sau sẽ đưa cậu đi khám bác sĩ, như vậy, Duyệt Tâm sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Anh giúp cô tìm người, xếp hàng, lấy thuốc…, bận không kịp thở.
Duyệt Thanh liên miệng gọi anh Viên rất thân mật, Duyệt Tâm cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tình hình của Duyệt Thanh tốt hơn dự kiến, bác sĩ dặn, chân đã có cảm giác phải thường xuyên vận động. Vì thế, buổi chiều, Viên Nhược Hồng đề nghị đưa Duyệt Thanh đến công viên Ngọc Uyên Đàm vận động.
Duyệt Tâm có vẻ không muốn đi, đề nghị đổi sang địa điểm khác nhưng Duyệt Thanh nhất quyết muốn đến đó. Không còn cách nào khác, Duyệt Tâm chỉ có thể đi theo cậu.
Mùa xuân là mùa hoa anh đào đua nở ở Ngọc Uyên Đàm, du khách đến đây chơi khá đông.
Duyệt Tâm dìu em trai đi được một đoạn, cô thấy mệt nên Viên Nhược Hồng dìu cậu đi tiếp, gặp nơi ít người, họ ngồi xuống nghỉ dưới gốc hoa anh đào.
Cánh hoa anh đào rơi xuống tóc Duyệt Tâm, Duyệt Thanh muốn giúp cô gỡ ra, nhưng nghĩ thế nào cậu lại thôi. Viên Nhược Hồng yên lặng đứng cạnh Duyệt Tâm, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của cô.
Trong gió nhẹ hiu hiu thổi, dường như anh lại nhìn thấy người thiếu nữ xinh đẹp, tóc nhẹ bay, đã từng nói với anh: “Đưa em đi, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoa nở hoa rụng và nước chảy.”
Vẫn là khuôn mặt đó, mặc dù đã có dấu tích của năm tháng, mặc dù đã vương thêm nét đau thương nhưng vẫn xinh đẹp như thế.
Anh cầm tay cô, dịu dàng nói: “Duyệt Tâm, anh yêu em!”
Duyệt Tâm yên lặng hồi lâu trước câu nói của Viên Nhược Hồng.
Trong lòng cô đang nổi sóng, lý trí và tình cảm đan xen lẫn lộn. Sự đau khổ của Cố Nam, nụ cười của Vĩ Vĩ, sự mong đợi của Duyệt Thanh…tất cả hiện lên trong đầu cô, cuối cùng mọi vật trở nên vô cùng tĩnh mịnh.
Viên Nhược Hồng nhìn cô không dám lên tiếng. Anh dùng ngón tay khẽ gỡ cánh hoa trên tóc cô, lo lắng sẽ làm phiền đến dòng suy nghĩ của cô.
Anh không đoán được tình cảm của cô như thế nào, chỉ có thể chờ đợi, cho dù sông cạn đá mòn, anh cũng chỉ có một con đường, anh sẽ kiên trì đến cùng.
Duyệt Tâm hơi cúi đầu, cô không nhìn Viên Nhược Hồng, che giấu niềm vui của mình. Cô không nói gì, thật ra không gì có thể biểu đạt tâm trạng thật sự của cô lúc này.
Đối với Viên Nhược Hồng, tình cảm của Duyệt Tâm luôn rất phức tạp.
Lúc còn trẻ, cô sùng bái anh, thích anh, tình nguyện bất chấp tất cả đi theo anh. Nhưng anh không cần cô nên cô đã quyết định quên anh. Không biết từ lúc nào, cô đem tất cả tình yêu của mình dành cho Cố Nam, nghĩ rằng cô sẽ có được hạnh phúc mà mình hằng mong muốn. Nhưng cô đã nhầm, tình yêu không đơn thuần chỉ có cho đi, mà cần sự gắn bó của hai trái tim.
Sau nhiều năm, cuối cùng Viên Nhược Hồng cũng học được cách trân trọng, học cách biết cho đi trong tình yêu. Còn Cố Nam, vẫn giống như một đứa trẻ, coi tình yêu là vật chiếm hữu, muốn giữ cô bên cạnh anh.
Duyệt Tâm không muốn so sánh hai người với nhau, nhưng vô tình, trong đầu cô hiện lên một sự thật không thể phủ nhận như thế.
Duyệt Thanh nhìn họ với vẻ kỳ lạ rồi hỏi Viên Nhược Hồng: “Anh Viên, anh và chị em nói gì thế?”
Viên Nhược Hồng trêu cậu: “Anh cầu hôn với chị em, cô ấy không đồng ý.” Anh quang minh chính đại nhờ Duyệt Thanh nói hộ tình cảm của mình.
Trước đây, anh làm mọi việc không cần đến sự giúp đỡ của người khác. Nhưng bây giờ, anh không có được Duyệt Tâm nên không thể không từ bỏ sự hãnh diện của mình cầu cứu cậu thanh niên trẻ tuổi không thể đi lại bình thường. Trong mắt Viên Nhược Hồng, Duyệt Thanh rất yếu đuối và bé nhỏ, nhưng anh tin, đối với Duyệt Tâm, cậu ấy có sức ảnh hưởng lớn hơn anh.
Quả nhiên Duyệt Thanh rất hiểu lòng anh, cậu kéo vạt áo Duyệt Tâm, nịnh cô: “Anh Viên là một người tốt!”
Duyệt Tâm liếc nhìn em trai, bật cười: “Trên đời này nhiều người tốt cũng bỏ đi rồi. Em còn nhỏ, có nhiều chuyện em không hiểu.”
Duyệt Thanh không đồng ý, tiếp tục nói: “Anh Viên không như thế, chị, chị đồng ý đi!”
Duyệt Tâm nhìn Viên Nhược Hồng rồi nhìn em trai, bỗng nhiên sắc mặt cô hồng lên như hoa anh đào.
Cô kiên nhẫn dỗ dành Duyệt Thanh: “Chân của em vẫn chưa khỏe hẳn, không được đi nhiều kẻo mệt, đến cầu treo phía trước là được.”
Hiếm khi được ra ngoài đi dạo, Duyệt Thanh làm nũng chị: “Đi thêm một lát nữa, em không mệt.” Nói xong, cậu vẫn tiếp tục chống gậy, làm ra vẻ mình vẫn còn rất khỏe.
Lần này đến Viên Nhược Hồng nói đỡ cho Duyệt Thanh: “Nếu cậu bé vui thì để cậu ấy chơi thêm một chút. Nếu mệt thật, anh sẽ cõng cậu ấy về!”
Một thứ gì đó ấm áp xuất hiện trong lòng Duyệt Tâm, cô dịu dàng cười, nói với Viên Nhược Hồng: “Hai ngày nay chạy đi chạy lại, anh cũng mệt rồi, đừng nuông chiều Duyệt Thanh nữa, sau này còn nhiều cơ hội.”
“Nhưng sau này không biết anh có đi cùng được không?” Viên Nhược Hồng có cơ hội để gợi ý.
Duyệt Tâm cười, nói với anh: “Nếu anh muốn, không phải là không thể.”
Lần này Viên Nhược Hồng hiểu ý của Duyệt Tâm, anh nhẹ nhàng cầm tay cô: “Anh muốn, đương nhiên là muốn!” Đây là một cơ hội hiếm có sao có thể bỏ qua được?
Lúc ba người bước tới gần cầu treo, Duyệt Tâm muốn dừng lại, cô vẫn nhớ những lời thề thốt giữa cô và Cố Nam ở đây.
Lúc đó, cô đã từng nói: “Cảnh lãng mạn ngắm nhìn nước chảy cần có hai người, nếu không có anh, cảnh vật dù đẹp đến mấy cũng không thể viên mãn.” Cố Nam hứa với cô: “Em yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em!”
Nước vẫn chảy, hoa anh đào vẫn nở, nhưng cô và Cố Nam đã mỗi người một ngả.
Có lẽ, hôm nay đi qua đây, cô hiểu rằng không phải cô và Cố Nam đã chia tay mà đó là sự thay đổi của số phận.
Bên cạnh cô, Viên Nhược Hồng đang đỡ Duyệt Thanh chầm chậm bước từng bước. Cố Nam chưa bao giờ làm những việc như thế này. Cô biết, Viên Nhược Hồng toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô, nếu không anh không thể vì yêu cô mà yêu cả người nhà của cô như thế.
Trong lòng cô xen lẫn cảm giác tiếc nuối, mất mát, vui mừng và mãn nguyện.
Chuyện của Duyệt Tâm và Viên Nhược Hồng đã kết thúc trong quá khứ, qua thời gian cuối cùng lại manh nha bắt đầu lại từ đầu.
Không phải cô không cự tuyệt, mặc dù cô giống như ngọn cỏ trong mưa bão nhưng cô vẫn có lòng kiêu ngạo của mình, cô quyết định sẽ không lưu luyến quá khứ, từ chối sự theo đuổi của Viên Nhược Hồng. Không phải cô không từ bỏ được những chuyện đã qua, cũng không cố gắng níu kéo, chỉ muốn cuộc đời trôi qua một cách bình dị, tìm một người bình thường để sống nốt nửa cuộc đời còn lại.
Nhưng Viên Nhược Hồng xuất hiện đúng lúc cô bắt đầu một cuộc sống mới, cho dù cô coi anh như một người xa lạ nhưng con người này khiến cho trái tim cô xao động.
Gặp gỡ, chia ly rồi hội ngộ với Viên Nhược Hồng có lẽ là một kết cục không thể tránh.
Nhìn thấy cô yên lặng trầm tư, Viên Nhược Hồng lại gần cô hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Duyệt Tâm lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời, nói với Viên Nhược Hồng: “Không còn sớm nữa, chúng ta phải về thôi, buổi tối em sẽ nấu canh cá chua cho mọi người ăn.”
Viên Nhược Hồng luôn thán phục tài nghệ nấu nướng của cô, anh hoan nghênh: “Được, bây giờ chúng ta về thôi.”
Trên đường về, đi qua siêu thị, Duyệt Tâm nói: “Em vào đó mua một ít gia vị nấu canh cá, mười phút là OK.”
Nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Duyệt Tâm, bỗng nhiên Viên Nhược Hồng gọi to: “Đợi chút, anh đi cùng em.” Sau đó, anh nhìn Duyệt Thanh ở phía sau với vẻ muốn xin lỗi, viện lý do: “Anh sợ cô ấy không thuộc đường ở đây nên đi nhầm hướng.”
Duyệt Thanh hiểu, gật đầu nói: “Anh đi đi, em ở đây giúp anh trông xe.”
Duyệt Tâm thấy Viên Nhược Hồng chạy lại từ phía sau, đưa giỏ đựng đồ cho anh, cười nói: “Anh giúp em xách nhé!”
Viên Nhược Hồng chưa bao giờ nghĩ hoàn cảnh này cũng có thể giúp họ gần gũi thân thiết hơn, hai người nhìn nhau mỉm cười. Anh một tay xách giỏ, một tay cầm tay cô, bắt đầu đi dạo siêu thị.
Anh cẩn thận quan sát dáng vẻ của Duyệt Tâm lúc mua đồ, cảm thấy rất thú vị.
Mỗi lần mua một thứ gì đó, cô đều so sánh hồi lâu rồi mới xem ngày sản xuất và hạn sử dụng, cô có dáng vẻ của một người phụ nữ làm chủ gia đình điển hình. Anh thích nhìn cô cẩn thận chọn đồ như thế, cô mím môi và rất chăm chú. Thỉnh thoảng cô nhìn anh, anh nhìn cô dịu dàng cười.
Gặp Cố Nam trong siêu thị là điều nằm ngoài sức tưởng tượng.
Anh đang đẩy xe cùng Lưu Bảo ở khu vực đồ uống.
Duyệt Tâm ngạc nhiên vài giây rồi mới nhìn rõ. Họ đang xếp một xe đầy rượu, bia, rượu trắng, rượu vang, các loại bình với nhiều màu sắc và hình dáng.
Viên Nhược Hồng cũng nhìn thấy Cố Nam, anh nắm chặt tay Duyệt Tâm: “Có phải chào hỏi không?”
Duyệt Tâm lắc đầu, kéo anh tránh đi chỗ khác.
Nhưng số trời đã định cuối cùng họ cũng phải gặp nhau.
Viên Nhược Hồng nhìn thấy một bình rượu vang, lúc giơ tay định lấy thì tay Cố Nam cũng đồng thời đưa lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt như tóe lửa.
Duyệt Tâm đứng sau lưng Viên Nhược Hồng không có chỗ tránh mặt đành bước lên phía trước, Lưu Bảo đứng cạnh Cố Nam giận dữ nhìn cô.
Bốn người đứng yên ở đó, không ai muốn lui, cũng không muốn lên tiếng.
Viên Nhược Hồng cầm tay Duyệt Tâm, chi tiết nhỏ này khiến Cố Nam cảm thấy vô cùng nhức mắt, ngay lập tức anh cũng cầm tay Lưu Bảo.
Cuối cùng Duyệt Tâm không chịu đựng được tình huống khó xử này nữa, cô cố gắng nở một nụ cười nói với Cố Nam: “Lâu rồi không gặp, anh khỏe không?”
Cố Nam không ngờ Duyệt Tâm có thể thoải mái chào hỏi anh như thế, anh nhìn Viên Nhược Hồng bên cạnh cô, lạnh lùng hừ một tiếng rồi trả lời Duyệt Tâm: “Không khỏe, không khỏe chút nào.”
Duyệt Tâm cúi đầu lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng kéo tay Viên Nhược Hồng rồi nói: “Chúng ta đi thôi, Duyệt Thanh đang đợi ngoài xe.”
Viên Nhược Hồng nghe theo lời cô,
Nhưng Cố Nam ngăn họ lại, ngang ngược nói: “Duyệt Tâm, em…anh…”
Duyệt Tâm nhìn Lưu Bảo đứng sau lưng Cố Nam, thở dài: “Xin lỗi, em phải về nhà nấu cơm.”
Cố Nam thất bại trước vẻ lạnh lùng của Duyệt Tâm, anh cúi đầu thảm hại, để mặc cho cô và Viên Nhược Hồng bỏ đi trước mặt mình.
Thật ra, ở cửa siêu thị, Cố Nam đã nhìn thấy Duyệt Tâm.
Ánh mắt của anh luôn dõi theo cô từ đầu đến cuối. Anh nhìn thấy cô cười dịu dàng với Viên Nhược Hồng, xinh đẹp như một bông hoa sen trắng, anh cũng nhìn thấy cô thân mật cầm tay Viên Nhược Hồng.
Anh thừa nhận mình đố kỵ muốn chết, anh nghĩ có lúc anh đã chết thật, nếu không anh đã không đưa Lưu Bảo đi chọn nhiều rượu như thế.
Cố Nam không muốn thừa nhận anh làm như thế là vì muốn thu hút sự chú ý của cô. Anh quanh quẩn trước mặt cô vì muốn cô nhìn thấy mình, anh không biết nên chào hỏi cô như thế nào. Vì thế, nhân lúc Viên Nhược Hồng đưa tay lấy chai rượu, anh muốn tìm cơ hội để cô nhìn thấy anh, cho dù chỉ là một cái liếc nhìn mà thôi.
Anh vẫn lạc quan nghĩ Duyệt Tâm vẫn còn một chút tình yêu đối với mình, nếu không cô sẽ không thể thận trọng như thế, cũng không lạnh lùng như thế. Anh đoán, vì trong lòng cô anh vẫn còn vị trí nào đó nên cô mới có thái độ quả quyết như vậy để anh từ bỏ.
Anh cũng nghi ngờ liệu có phải cô ở bên Viên Nhược Hồng chỉ vì muốn anh đố kỵ?
Anh chỉ có thể suy đoán và nghi ngờ, đắm chìm trong cảm giác ân hận và mất mát, anh mãi mãi không còn cơ hội có thể hiểu rõ trái tim của Duyệt Tâm!
Lưu Bảo yên lặng đứng đằng sau anh, chạm vào cánh tay anh và nói: “Cố Nam, anh có cần bình rượu vừa rồi không?”
Cố Nam mới nhớ ra, ngoài Duyệt Tâm, anh còn tranh bình rượu với Viên Nhược Hồng. Anh đưa tay lấy bình rượu màu vàng trong suốt đó, quả nhiên đắt hơn anh nghĩ rất nhiều.