Trương Tử Tinh cự tuyệt đề nghị của Vân Trung Tử, nghiêm mặt nói:"Đạo trưởng xin chớ hiểu nhầm, không phải tiểu vương không bỏ được vinh hoa phú quý, mà là có ẩn tình, tiểu vương hôm nay trong chợ cứu được hai huynh muội kia, nhưng cũng chỉ cứu được hai người. Còn ngàn người, vạn người thậm chí rất nhiều người còn trong cảnh nguy nan, khổ sở vô cùng. Tiểu vương từng phát ra lời nguyện: Nếu may mắn kế thừa ngai báu, sẽ thực thi nhân chánh, cứu vạn dân thoát cảnh lầm than…nên đành phụ lòng yêu của đạo trưởng".
Lời này chính khí lẫm nhiên, cũng có không ít phần thành thật. Vân Trung Tử nghe thấy, không khỏi bồi hồi:"Điện hạ lòng chứa thiên hạ, yêu thương vạn dân, với chí lớn này, bần đạo dù để mất đồ đệ tốt, cũng thấy được an ủi".
Dứt lời, Vân Trung Tử từ giỏ hoa lấy ra một khối ngọc bài hình vuông to bằng bàn tay:"Điện hạ và ta hôm nay gặp mặt, không trở thành sư đồ nhưng cũng là có duyên. Đồ vật này là ta năm xưa đi qua Tây Côn Lôn ngẫu nhiên gặp được, dù không được trường sinh, nhưng có thể tu thân luyện thể. Ta xem điện hạ người mang thần lực, lại chưa quen vận dụng, đặc ý mang sách này tặng ngài, nếu chuyên cần tu tập, sẽ sớm ngày thành tựu".
Trương Tử Tinh giơ tay đón nhận ngọc bài, chỉ thấy mát lạnh vô cùng, cẩn thận nhìn kĩ, trên bề mặt có hai chữ lớn:"Chiến Hồn"!.
Hắn lật sang mặt sau, phát hiện không còn chữ nào khác, không khỏi nghi hoặc, chẳng nhẽ đây là"sách" mà Vân Trung Tử nói sao?
Vân Trung Tử nhìn ra ý hắn, cười nói:"sách này vốn có cấm chế, bần đạo đã sớm phá giải, điện hạ chỉ cần nhờ kĩ pháp quyết bần đạo truyền cho là có thể xem được ảo diệu bên trong".
Vân Trung Tử nói xong, truyền cho hắn một bộ khẩu quyết tĩnh tâm ngưng thần, cũng không tiếp tục ở lại, cáo từ mà đi. Trương Tử Tinh có ý giữ chân gạt thêm vài chỗ tốt, nhưng Vân Trung Tử một mực từ chối, đành tự thân đưa tiễn ra ngoài Thọ Vương Phủ.
Tiễn Vân Trung Tử rời đi, Trương Tử Tinh đang muốn tìm hiểu ảo diệu trong ngọc bài, bỗng thấy hai vị phu nhân Khương thị cùng Dương thị từ đằng xa bước tới. Khương thị là chánh thê của Thọ Vương, tên gọi Khương Văn Sắc, 22 tuổi, xuất thân hiển hách, chính là con gái Nam Bá Hầu Khương Hoàn Sở, tuy đã sinh hai con, song thân hình vẫn thon thả, da thịt như ngọc hết sức mê người. Vị thê tử còn lại, Dương Cửu cũng là nhà gia thế, kém Khương thị ba tuổi, cũng vô cùng xinh đẹp, tính cách hiền hòa. Bạn đang đọc truyện tại