Phụ bạc ai, yêu thương ai, hi sinh ai, hạnh phúc trăm đường vạn lối, nước mắt nụ cười đan cài, hòa trộn, thời gian trôi đi, những món nợ không còn ai nhớ nữa.
Tôi có hai người bạn thời cấp ba, bạn nam tên là La Cách, bạn nữ tên Mạc Phi (*). Họ bắt đầu yêu nhau năm lớp 12, sau đó mỗi người học một trường đại học ở hai thành phố khác nhau.
(*) Trong tiếng Trung Quốc, tên gọi Mạc Phi đồng âm với từ mang nghĩa “chẳng qua”, đây là một cách chơi chữ “đồng âm khác nghĩa” của tác giả.
Chưa hết học kỳ một năm thứ nhất họ đã “giải tán”.
Ngày đó, Mạc Phi chờ La Cách ở bến tàu, nhưng cô ấy chỉ chờ được một mẩu tin nhắn: Tôi không đến đâu, chúng ta chia tay đi!
Năm ngoái, Mạc Phi đến Nam Kinh, chúng tôi ngồi uống trà với nhau. Trước đó đã gọi điện hẹn gặp La Cách lúc ba giờ chiều.
Tôi gặp lại La Cách trong công viên, cậu ta đang hút thuốc, đầu lọc ngập dưới chân.
Vợ chồng La Cách cãi lộn rồi quyết định ly hôn. Hai người hẹn nhau ra công viên nói chuyện. Lúc bỏ đi, cô vợ đem theo cả xe và ví tiền của cậu ta, không một xu dính túi, cậu ta không về nhà được.
Chúng tôi bắt taxi đưa cậu ta về, nhưng làm thế nào cũng không mở được cửa.
Hàng xóm nói, cậu ta vừa ra khỏi nhà thì bà mẹ vợ đã gọi thợ khóa đến thay khóa mới.
Thì ra đã trúng kế “điệu hổ ly sơn”.
Tối hôm đó, chúng tôi đi uống rượu. La Cách bật khóc, bảo tất cả là lỗi của cậu ta, đang yên đang lành lại đi cặp bồ. Nhưng vợ cậu ta cũng không vừa, phát hiện chồng bồ bịch liền nghe lén di động của chồng. Có hôm đang đêm giật mình tỉnh giấc, cậu ta thấy vợ mình cầm con dao thái thịt ngồi ở đầu giường, trừng mắt nhìn chồng.
Chúng tôi nghe chuyện mà không biết phải nói gì, lòng thầm hoảng hốt.
Khoảng mười giờ, vợ cậu ta gọi đến, bảo ly dị thì ly dị, tài sản trong nhà tổng cộng có hai căn hộ, một lớn một bé, một ô tô, sổ tiết kiệm hai trăm ngàn. Căn hộ lớn để lại cho La Cách, còn tất cả tài sản khác sẽ thuộc về cô ấy.
La Cách kể lại cho chúng tôi nội dung cuộc điện thoại. Mạc Phi bảo, nếu là cô ấy, thì trước khi trả lại căn hộ, sẽ cho một mồi lửa đốt sạch, không thì chí ít cũng đập nát tất cả đồ đạc trong nhà, muốn trả cũng chỉ trả cho cái xác nhà.
La Cách lúc này đã biêng biêng, nghe thế đập bàn đứng dậy bảo theo những gì cậu ta hiểu về vợ mình, chắc chắn cô ta sẽ làm như vậy. Thế là cậu ta nài ép chúng tôi đến căn hộ nhỏ của cậu ta, bảo đằng nào ngày mai cũng phải trả lại cho vợ, thế thì đêm nay sẽ đập nát mọi thứ cho hả lòng hả dạ. Nhưng về đến nhà La Cách không nỡ ra tay. Căn hộ này lưu giữ bao nhiêu kỷ niệm của vợ chồng họ. Họ chi tiêu dè sẻn, tiết kiệm từng đồng từng hào, cha mẹ giúp họ trả tiền đặt cọc, còn họ phải cắn răng, nai lưng làm việc trả nợ ngân hàng. La Cách cầm búa trên tay nhưng không sao bổ xuống được. Cậu ta ôm đầu bật khóc.
Mạc Phi mượn rượu hỏi La Cách, năm xưa vì sao đòi chia tay cô ấy. La Cách im lặng một lúc mới đáp, vì khi đó chúng ta không yêu nhau, cái đó không gọi là tình yêu, sau này tôi đã gặp và yêu vợ tôi bây giờ.
Mạc Phi lại hỏi, sao cậu không thử làm lành và bắt đầu lại với vợ? La Cách buồn bã nói, vì cô gái kia đã có bầu bốn tháng. Cậu ta thở dài thườn thượt, than thở, vì sao mãi đến lúc tan nát hết cả, tôi mới biết người mình yêu là ai? Nhưng quá muộn rồi.
Hôm sau, Mạc Phi rời Nam Kinh, tôi cùng La Cách đến gặp để giao chìa khóa cho vợ cậu ta.
Cả hai chúng tôi đều rất đỗi hồi hộp, lo lắng khi mở cửa. Kết quả, căn hộ được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ đâu ra đấy, không có vẻ gì của một vụ phá hoại. Trên bàn có một chiếc hộp bọc da, bên trong là hơn bốn mươi lá thư tình mà La Cách viết cho vợ mình bắt đầu từ năm thứ hai đại học.
Vợ cậu ta gọi điện đến khóc nấc lên:
- Em biết cô ấy có thai rồi. Nếu anh không thể chịu trách nhiệm với tình yêu của mình thì chí ít cũng nên chịu trách nhiệm với đứa trẻ vô tội ấy. Em không hận anh đâu. Anh đi đi.
La cách không nói lời nào nước mắt đầm đìa.
Trong đầu tôi chợt vang lên câu La Cách lẩm bẩm lúc say, lúc cậu ta cầm chiếc búa nhưng không sao bổ xuống căn hộ của mình: Cô gái kia có bầu bốn tháng, vì sao mãi đến lúc tan nát hết cả, tôi mới biết người mình yêu là ai? Nhưng muộn quá rồi.
Nhận được thiệp mời đám cưới của Mạc Phi tôi mới nhớ ra chuyện này. Nghe nói sau khi tái hôn, vợ cũ của La Cách đã sang Canada định cư. Còn cậu ta thì vừa tậu một chiếc xe mới, một chiếc BMW bảy chỗ, và dự định sẽ đưa cả bố mẹ và vợ con du lịch.
Phụ bạc ai, yêu thương ai, hi sinh ai, hạnh phúc trăm đường vạn lối, nước mắt nụ cười đan cài, hòa trộn, thời gian trôi đi, những món nợ không còn ai nhớ nữa.
Tìm kiếm với từ khoá: 18.11.2015, 12:10 Huyennp Lớp phó văn thể mỹ Ngày tham gia: 27.11.2013, 14:17
Bài viết: 136
Được thanks: 108 lần
Điểm: 4.13
Re: [Hiện đại] Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai - Điểm: 11 4.Ý nghĩa của du lịch.
Du lịch, với những món ăn độc đáo và cảnh đẹp thiên nhiên không phải là cuộc chạy trốn, sự tránh né, sự gặt hái, hay sự đánh dấu thành tích, mà là những không gian bất ngờ, những cảnh đẹp vượt ngoài sức tưởng tượng, khiến bạn thay đổi thế giới quan, thay đổi bản thân và nhận ra điều gì mới thật sự quan trọng và có ý nghĩa đối với bạn.
Tôi có người bạn cùng đi du lịch Philippines. Chỉ sau ba ngày cậu ta trở nên rất thân thiết với anh chàng dân bản địa chuyên nướng đồ ngoài bãi biển. Tiếng Anh của cả hai đều thậm tệ, vậy mà chỉ với vốn liếng không quá bốn trăm từ, ngày nào họ cũng trò chuyện hết sức sôi nổi và vui vẻ.
Cậu bạn tôi hỏi anh chàng bản địa: Why are you so black? (Sao anh đen thế?)
Anh chàng bản địa: Why? (Tại sao nào?).
Cậu ta bảo: Because the sun [bad word] you every day, mie hahaha...(Bởi vì ngày nào cậu cũng bị mặt trời hãm hiếp).
Anh chàng người bản địa ném than hồng vào đũng quần cậu bạn tôi.
Tôi phải giới thiệu chi tiết về cậu bạn tôi, vì tiếp theo đây các bạn sẽ phải làm quen với những mẩu đối thoại bằng tiếng Anh mà cậu ta sính dùng.
Cậu ta không cao nên chúng tôi thường gọi là Em Bi. Vợ cậu ta thấy cái tên này nghe rất quê kệch, phải tìm cách “Tây hóa” lên một chút, liền cho thêm hậu tố vào, thế là tên cậu ta trở nên cực kỳ “đẳng cấp”: Em Bi Five (I'm be fine) nghe như tên của một thương hiệu điện thoại di động thông minh chỉ dành cho giới thượng lưu ấy.
Trên chuyến bay quốc tế, có chú nhóc người nước ngoài ngồi ghế bên cứ khóc suốt. Người mẹ tóc vàng làm cách nào cũng không dỗ được con trai. Thế là Em Bi Five đón lấy cậu bé, bắt đầu hát ru:
- Cry...cry...cry...Die! (Cứ khóc hoài khóc hoài sẽ đứt hơi mà chết!).
Người mẹ tóc vàng thất kinh, đánh rơi cả bình sữa.
Máy bay hạ cánh, trong lúc chờ nhân viên kiểm soát cộp dấu thông hành lên visa, Em Bi Five tranh thủ hỏi mấy người xếp hàng phía sau:
- Do you know we can xập xình xập xình? (Nghĩa là: Anh chị có biết đi đâu để kiếm chỗ có nhạc xập xình xập xình không? Ý là quán bar).
Mọi người đoán là gã này hâm rồi, mặc kệ hắn.
Thấy cô gái người Philippines chớp chớp mắt, cậu ta lại hỏi:
- You look do not know xập xình xập xình. Haizz. Do you know...know where cánh gà ngon? Cánh gà ấy? Chicken fly, phạch phạch phạch, like hands phạch phạch phạch ...(Trông cô có vẻ không biết chỗ xập xình xập xình ở đâu. Thế cô có biết chỗ nào có cánh gà ngon không? Giống như cánh tay, đập cánh phạch phạch ấy).
Cô gái người Philippines vẫn cứ chớp chớp mắt không nói câu gì.
Cậu ta cảm thấy nhạt nhẽo, liền rút ra trong túi đồng mười peso, ném lên quầy kiểm soát.
- Surprise! (Ngạc nhiên chưa!)
Ngạc nhiên cái đầu ông ấy! Ông có biết làm như thế sẽ bị đem ra xử bắn không hả?
Lúc trên thuyền cậu ta thì thà thì thụt hỏi người giỏi tiếng Anh nhất trong số chúng tôi, làm cách nào để được chào đón nồng nhiệt ở Philippines? Người bạn kia ngẫm ngợi một lát bảo, cậu nhất định phải học câu này: Keep the change (Không cần thối lại tiền thừa).
Em Bi Five như vớ được của báu, yên tâm thả mình vào giấc ngủ.
Lúc xuống thuyền, cậu ta ưng một chiếc mũ, người bán hàng hét giá 55 peso, cậu ta ra sức mặc cả xuống còn 45 peso. Tiếp theo cậu ta rút trong túi ra hai tờ 20 peso và một đồng 5 peso, tổng cộng là 45 peso, đưa cho người bán hàng, và cất giọng trang trọng: I love you, so, keep the change (Tôi rất mến cô vì vậy không cần thối lại đâu). Bố khỉ!
Đồ khốn, keep cái đầu ông change ấy! Tổng cộng vừa đúng 45 peso, ông nội ơi! You love her thì phải đưa cho her 100 peso chứ.
Buổi tối, chúng tôi dạo trên bãi biển cát trắng, cậu ta bắt đầu giở trò tán tỉnh các cô gái.
Mục tiêu của cậu ta là một cô gái phương Tây.
Cô gái Tây hỏi cậu ta:
- Where are you from? (Anh từ đâu đến?).
Cậu ta tươi cười đắc chí, trỏ tay về phía biển và đáp:
- Go, ahead and turn left. (Cứ đi thẳng về phía trước rồi rẽ trái).
Cô gái Tây trợn mắt:
- Go to hell! (Anh đi chết đi).
Cậu ta hoa chân múa tay, nhảy nhót hát hò ầm ĩ, vui vẻ hết cỡ.
Tôi tóm lấy cậu ta hỏi lớn:
- Có chuyện gì thế?
Cậu ta đắc chí bảo, cô gái Tây vừa bảo tôi: Go to high (Đi vui vẻ nào). Tôi cố gắng kìm chế không cho cậu ta một cái bạt tai.
Em Bi Five quen anh bạn thổ dân như thế này:
Chúng tôi đi dạo loăng quăng trên bến cảng, tình cờ gặp một hàng đồ nướng BBQ, chủ quán để mình trần cơ bắp cuồn cuộn.
Em Bi Five có vẻ rất thích thú, mới hỏi mọi người:
- Cường tráng nói thế nào?
Tôi bảo:
- Chắc là strong.
Cậu ta lao tới, nói với ông chủ quán:
- You are so s..s..s...(Anh thật là...).
Tất cả chúng tôi đều vô cùng hồi hộp.
Cuối cùng cậu ta cũng nhớ ra, sung sướng hét to:
- Stupid! (Ngu xuẩn).
Chúng tôi muốn té ngửa.
Cậu ta lại còn giơ cánh tay của mình lên, kiêu hãnh nói:
- Me too!
Lần này thì đến lượt chủ quán muốn té ngửa.
Lịch trình của ngày hôm sau là ra biển chơi.
Mọi người quyết định chơi trò lướt thuyền chuối, mỗi người 1.000 peso, sau đó sẽ chơi đua xe trên bãi biển, mỗi người 2.000 peso. Chúng tôi muốn mặc cả với người cung cấp dịch vụ, khuyến mại cho chúng tôi chuyến đi du thuyền ngắm cảnh biển trị giá 500 peso.
Dự tính là vậy, nhưng dùng tiếng Anh thương lượng với họ quả không dễ dàng gì. Đến lúc này Em Bi Five xung phong nhận nhiệm vụ cao cả đó.
Cậu ta cầm tiền của cả bọn đi đàm phán, chỉ mười giây sau đã thấy quay lại.
Cậu ta đắc chí bảo, chỉ nói một câu là xong.
Chúng tôi vô cùng kinh ngạc, chỉ một câu thì làm sao mặc cả được. Cậu ta bảo:
- Keep the change.
Keep cái đầu ông ấy, đồ chết bằm!
Ngày thứ ba, người ta dựng sân khấu trên bãi biển, nghe nói có danh ca nào đó của Philippines đến hát. Khán giả nườm nượp kéo về, chúng tôi cũng hào hứng đi góp vui.
Danh ca đưa tay lên, tiếng hò reo rền vang như sấm dậy, danh ca hạ tay xuống, không gian bỗng chốc thinh lặng như tờ.
Danh ca đưa mắt nhìn xuống khán đài. Dù không biết anh ta, Em Bi Five vẫn cổ vũ điên cuồng. Danh ca trỏ cậu ta và hỏi lớn:
- Who are you? (Bạn là ai?).
Em Bi Five đáp lớn:
- You are so ...s...s...s...
Bọn chúng tôi ai nấy mặt đều biến sắc, muốn lao tời bịt miệng cậu ta, nhưng đã quá muộn. Em Bi Five gào lên lần nữa:
- You are stupid!!! (Anh thật đần độn).
Chúng tôi vội vàng rút lui, lẳng lặng chuồn khỏi đám đông lúc này đang im phăng phắc.
Sau lưng chúng tôi, Em Bi Five hưng phấn tột độ, tiếp tục gào thét:
- I'm happy! Go to hell! (Tôi vui quá! Anh đi chết đi!).
Đám đông Philippines vây cậu ta lại.
Ngày rời Philippines, Em Bi Five đột nhiên bảo, nếu muốn chu du thế giới chúng ta phải học lấy ít vốn liếng tiếng Anh.
Tôi thầm nghĩ, đồ chết bằm, vốn của cậu không phải ít mà là quá ít.
Em Bi Five nói, dù tiếng Anh của tôi rất tệ, nhưng tôi vẫn tận dụng triệt để mọi cơ hội để được đi đây đi đó. Bởi vì tôi không muốn tiếp tục cuộc sống buồn chán trước kia nữa.
Em Bi Five nói, các món ăn độc đáo và cảnh đẹp thiên nhiên có thể giúp bạn đẩy lùi mọi nỗi ưu phiền, đau khổ và hoang mang. Chính cậu đã nói với tôi điều này. Tôi gật đầu.
Em Bi Five hào hứng nói, tôi nghĩ thông rồi, du lịch, với những món ăn độc đáo và cảnh đẹp thiên nhiên không phải là cuộc chạy trốn, sự né tránh, sự gặt hái, hay đánh dấu thành tích, mà là những không gian bất ngờ, những cảnh đẹp vượt ngoài sức tưởng tượng, khiến bạn thay đổi thế giới quan, thay đổi bản thân, và nhận ra điều gì mới thật sự quan trọng và có ý nghĩa nhất đối với bạn.
Cho dù vài ngày nữa chúng ta sẽ phải trở về, phải đi làm, phải cãi lộn, phải mệt mỏi, phiền muộn, nhưng chúng ta đã có cái nhìn mới về thế giới. Có thể điều đó không giúp thay đổi được gì, nhưng chí ít, nếu cuộc đời là một cuốn sách, thì cuốn sách về cuộc đời tôi đã có thêm nhiều trang rực rỡ hơn của bạn.