Edit: violeter Beta: bjn0 Gió êm sóng lặng một thời gian, hoàng hậu đột nhiên có lời truyền tới, nói là để làm hài hoà hậu cung, mời các vị nương nương tụ hội, hơn nữa còn chỉ đích danh Tiêu Quý phi phải tham gia.(vio: ngửi thấy mùi âm mưu.)
Vô duyên vô cớ tụ hội cái gì? Rốt cuộc có nên đi hay không? Nếu không đi, lời ra tiếng vào, dù sao đối phương cũng là hoàng hậu, bản thân mình chắc chắn sẽ bị nói là được sủng sinh kiêu, nếu không tốt còn có thể bị dính phiền phức lớn. Đi thôi, không nghi ngờ gì là phải đi đến Hồng Môn Yến. Cân nhắc mãi, Vũ Tình cuối cùng quyết định: Đi! Binh đến tướng chặn, nước dâng đắp đất, nàng cũng không tin các nàng kia lại có thể ăn thịt mình.
Hoàng hậu muốn làm yến tại đình Dương Tạ, lúc Tiêu Vũ Tình tới nơi, chúng phi đã tề tụ đầy đủ, người người trang điểm xinh đẹp, chẳng hề kém phần những đoá hoa phía trước đình, trong đó có Dung quý phi với màu áo xanh thanh nhã, Mộng phi thanh lệ thoát tục, còn có Thành quý nhân quyến rũ động lòng người. Mọi người thấy Vũ Tình đã đến, ngoại trừ hoàng hậu cùng Dung quý phi, những người khác đều đứng lên hành lễ:“Tham kiến hoàng quý phi.”
Vũ Tình tới nơi này cũng được một thời gian, tuy rằng rất khinh thường việc những người cổ đại này cứ bái đến bái đi, nhưng chỉ có thể nhập gia tùy tục. Nàng học tập các phi tử khác, hơi hơi nhún người:“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu đã sớm nghe nói Tiêu Vũ Tình ngay cả hoàng đế cũng không chịu quỳ, không nghĩ tới hôm nay lại nghe lời như vậy, nàng cảm thấy rất có mặt mũi, ôn hoà mỉm cười:“Bình thân.”
Vũ Tình chân đã sớm mỏi, chỉ ước gì nàng nói những lời này, hoắc mắt một chút đứng lên, nói:“Vậy đa tạ hoàng hậu .” (Tuỳ Phong:‘Tật xấu này của ngươi khi nào mới sửa được?’ Vũ Tình:‘Bổn tiểu thư không định sửa.’ Tuỳ Phong bất đắc dĩ lắc đầu: ‘Tính tình này của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ làm cho ngươi gặp phải đại phiền toái.’ Vũ Tình làm nũng giật nhẹ góc áo Tuỳ Phong:‘Ngươi thương ta như vậy, nhẫn tâm làm cho ta chịu khổ sao?’) đứng lên mới phát hiện nơi này không để lại chỗ ngồi nào cho nàng, xem ra là có ý định làm khó nàng đây.
Thành quý nhân cười quyến rũ nói:“Ngày thường tỷ muội chúng ta vẫn tụ hội, đã quên mất là Tiêu phi mới tới, chưa chừa lại vị trí cho nàng, vậy phải giải quyết sao bây giờ?” Vũ Tình không phải ngu ngốc, tự mình có thể nghe hiểu được ý tại ngôn ngoại của nàng, đó là trong cung này các nàng là tiền bối, mặc dù là tân sủng cũng phải kiêng dè các nàng. Thứ nhất là có thể rung núi doạ hổ, thứ hai cũng muốn diệt bớt uy phong của Vũ Tình.
“Tiểu muội ta mới đến, kinh nghiệm tất nhiên không thể sánh bằng các vị tỷ tỷ đã ở đây nhiều năm, về sau mong các vị tỷ tỷ chỉ dẫn nhiều hơn.” Thiên kim đại tiểu thư Vũ Tình chưa từng phải chịu tức giận thế này, phản công nói.
Một số người vào cung đã lâu nhưng vẫn không được sủng ái nghe xong liền biến sắc, nữ nhân sợ nhất chính là già, nhất là trong hậu cung mỹ nữ như mây này, càng già đồng nghĩa với việc cơ hội được sủng hạnh càng ít.
Dung quý phi ý cười mang dao nói: “Muội muội cứ nói đùa, nay ngươi là bảo bối trong tâm can của Hoàng Thượng, sau này tỷ tỷ chúng ta sợ còn cần nhờ ngươi ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài lời.”
Vũ Tình còn chưa mở miệng, Thành quý nhân đã ngắt lời nói:“Không phải sao? Nghe nói Hoàng Thượng mỗi đêm đều đến ở lại Vũ Hiên các, Hoàng quý phi có phải nên san sẻ một chút cho chúng tỷ muội không?”
“Được rồi.” Hoàng hậu không kiên nhẫn nói. Đây vốn là chuyện vợ chồng riêng tư kín đáo, sao có thể ở trước mặt mọi người mà nói, Thành quý nhân cũng quá không hiểu chuyện. Những lời này đồng thời cũng chạm đến nỗi đau trong lòng hoàng hậu, đối với Vũ Tình lại thêm ghen ghét vài phần, nhưng có lẽ phần nhiều là hâm mộ.
“Người đâu, lấy chỗ cho hoàng quý phi.” Một câu của Mộng phi hạ xuống nhưng không ai dám phản đối, tiểu thái giám lập tức mang ghế dựa đến, trên mặt hoàng hậu cũng chỉ mang một chút trách móc nhìn nàng một cái. Trước khi Vũ Tình tới, Mộng phi vẫn là người được sủng ái nhất, mọi người đều biết, nàng có một địa vị không phải bình thường trong lòng Hoàng Thượng , cho dù là hoàng hậu cũng không dám dễ dàng đắc tội nàng.
Trong ngự thư phòng một mảnh yên tĩnh, tràn ngập không khí xấu hổ, hoàng đế ho nhẹ vài tiếng:“Việc kia…… Tam đệ, theo hồi báo của thám tử, Tứ đệ chẩn tai rất hiệu quả, thuỷ tai ở Hằng Châu đã giải quyết xong.’’
“Vậy sao?” Cẩn Hiên thản nhiên trả lời, không có lấy một chút tình cảm.
Hoàng đế chỉ coi như hắn là trời sinh đã lạnh lùng, tiếp tục nói:“Chờ hắn trở về, trẫm định mở tiệc chiêu đãi quần thần, khen ngợi công lao của hắn.”
“Được.” Vẫn lạnh lùng như vậy, như thể là đang nói chuyện với người xa lạ, rất khó có thể nghĩ rằng bọn họ là huynh đệ ruột thịt.
“Nếu Hoàng Thượng không còn gì khác phân phó, xin thứ cho thần cáo lui trước.” Nói xong xoay người thậm chí còn muốn chạy đi.
“Đứng lại, ngươi……” Chính Hiên lớn tiếng quát hắn.
“Hoàng Thượng còn gì phân phó.” Cẩn Hiên lại nhẹ nhàng xoay người, thản nhiên nói.
“Cẩn đệ, ngươi thật sự muốn vì Tiêu Vũ Tình mà phản bội không nhận huynh đệ.” Chính Hiên bất đắc dĩ nói.
“Là Hoàng Thượng không để ý đến tình cảm huynh đệ trước.”
“Ngươi hiện tại một tiếng hoàng huynh cũng không chịu gọi sao?” Dù sao cũng là tự hắn gây ra, hắn làm sao có thể không đau khổ.
Cẩn Hiên cũng có chút dao động:“Hoàng huynh không nên đoạt thứ mà người khác yêu.” Từ nhỏ đến lớn hắn không tranh không thưởng, cái gì đều có thể nhường cho ca ca, nhưng Vũ Tình là người lần đầu tiên làm hắn nổi lên dục vọng muốn sở hữu.
“Vũ Tình cũng là người trẫm yêu.” Chính Hiên không chút do dự tuyên thệ.
“Ngươi xác định ngươi yêu nàng? Ngươi thật sự quên được Tư Đồ cô nương?”
“Cẩn vương!” Chính Hiên giận dữ, bình tĩnh nói. Một bóng hình chậm rãi hiện lên trong đầu, càng ngày càng rõ ràng: Ở hội hoa đăng nàng ngoái đầu lại nhìn rồi cười, trong biển hoa, hắn hào sảng múa kiếm, nàng thâm tình nhìn hắn, vì hắn hát lên khúc nhạc động lòng người. Nàng thích hội họa, hắn vì nàng làm thơ. Hắn nói:‘Nếu một ngày ta là hoàng đế, ngươi sẽ là hoàng hậu của ta.’ nàng nghe xong liền hạnh phúc rúc vào trong lòng hắn…… Máu nhuộm đỏ cả tuyết trắng, kiếm đâm xuyên qua ngực nàng, nàng vươn ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mà xoa mặt hắn, lẩm bẩm nói:“Duyên này đã hết nhưng tình yêu này bất diệt! Ta thật muốn cùng ngươi nắm tay, cùng nhau sống đến khi đầu bạc, đáng tiếc…… Đáng tiếc ta không thể ở lại…… cùng ngươi, chỉ mong…… Chỉ mong kiếp sau…… Ngươi không phải thái tử…… Chúng ta sẽ lại……” cánh tay vô lực buông xuống, đôi mắt sáng đã không còn mở ra……
Âu Dương Cẩn Hiên biết làm hắn nhớ lại sẽ gợi lên nỗi đau trong lòng hắn, nhưng vì Vũ Tình hắn buộc phải như vậy:“Vũ Tình là một nữ tử có cái tôi rất lớn, nàng muốn yêu là duy nhất, là tuyệt đối, nếu ngươi không thể cho nàng, vậy xin hoàng huynh hãy thả nàng.”
Có lẽ Cẩn vương nói đúng, bên tai Chính Hiên lại nghe thấy những lời Vũ Tình đã từng nói qua: Hôn nhân là chuyện thần thánh của hai người, ta sẽ không cùng người khác chia sẻ một chồng. Mà ta cũng tuyệt đối không làm người thứ ba!
Đang trong lúc trầm tư, Lý công công tiến vào:“Hoàng Thượng, Ninh nhi cầu kiến.”
“Cho vào.” Ninh nhi là cung nữ bên người Mộng phi. Không phải là Mộng phi bị làm sao chứ?
Một cung nữ thanh tú lại lộ ra vài phần thông minh vội vàng đi tới:“Bái kiến Hoàng Thượng, Vương gia.”
“Ninh nhi, có chuyện gì vậy?”
“Là Mộng phi nương nương giao phó Ninh nhi thông báo cho Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương ở đình Dương Tạ mở tiệc chiêu đãi hoàng quý phi, nương nương lo lắng hoàng hậu nương nương sẽ…… sẽ gây bất lợi cho hoàng quý phi, mời Hoàng Thượng qua đó chủ trì.”
Hoàng đế mặt lộ vẻ giận dữ, đã sớm nghe nói hoàng hậu tâm tính ác độc, quả nhiên. Ngay cả ái phi của hắn cũng dám động vào. Lập tức đi đến đình Dương Tạ. Chỉ còn lại Cẩn Hiên một bên vẻ mặt lo lắng.
Trong đình Dương Tạ, chúng phi sau khi cơm no rượu say, Thành quý nhân bèn đề nghị:“Khó được hôm nào cao hứng như hôm nay, thần thiếp có một đề nghị, chúng ta biểu diễn một vài tiết mục được không?” Rốt cục cũng vào việc chính rồi, Vũ Tình cười cười, để xem các ngươi định chơi trò gì.(vio: sao ta thấy VT cũng nham hiểm quá à? =.=’)
Hoàng hậu gật gật đầu:“Chuẩn tấu.” Quay đầu lại nói với Vũ Tình:“Bản cung đã sớm nghe nói Tiêu phi là kinh thành đệ nhất tài nữ, Hoàng Thượng cũng thường xuyên nói với bản cung, Tiêu phi tài trí vô song, tài nghệ siêu quần, mời Tiêu phi biểu diễn được chứ?”
Đây chính là trò mà các ngươi muốn làm sao? Ha ha, ngươi nói biểu diễn thì biểu diễn, Vũ Tình cố tình không đồng ý với nàng:“Hoàng Thượng nói quá, tiểu muội ta tài sơ học thiển, sao dám ở trước mặt các vị tỷ tỷ múa rìu qua mắt thợ.” Xem ra hoàng hậu không làm khó ta thì sẽ không chịu để yên .
“Hoàng quý phi sợ rằng không dám?” Lời nói bén nhọn như vậy vừa nghe đã biết là của Thành quý nhân. Hai người kẻ tung người hứng, sợ là đã sớm có âm mưu.
Tiêu Vũ Tình chịu không nổi nhất chính là phép khích tướng, đang muốn đứng lên, Mộng phi lại giữ chặt góc áo của nàng, ghé vào lỗ tai nói: “Hoàng quý phi không thể, họ rõ ràng đang nhắm vào ngươi.”
Nghĩ đến Mộng phi mới vừa rồi giải vây cho mình, bây giờ lại hảo tâm nhắc nhở nàng, Vũ Tình cảm kích nhìn về phía nàng, mỉm cười đầy thiện ý.
Mộng phi giật mình, lập tức cười yếu ớt đáp lại, nàng đứng lên, nói:“Các vị không nên làm khó Tiêu phi , không bằng để thần thiếp thay Tiêu phi múa một điệu cho các vị thưởng thức?”
Mộng phi đã nói như vậy, ai còn dám nói câu không được. Thành quý nhân rất thích nịnh bợ Mộng phi, hiện tại đúng là cơ hội tốt:“Mộng phi tỷ tỷ có thể thể hiện một chút, tất nhiên là vinh hạnh của ta.” Kĩ thuật múa của Mộng phi có thể nói là tuyệt vời, ngay cả Hoàng Thượng cũng khen không dứt miệng, mọi người ở đây cũng đều muốn được xem qua.
Trong đình chỉ còn lại có Vũ Tình cùng Dung quý phi hoạt động không tiện. Nhìn cái bụng đã nhô lên rõ ràng của Dung quý phi, Vũ Tình trong lòng có chút chua xót. Nàng Tiêu Vũ tình lại lưu lạc đến cùng chung một chồng với nữ nhân khác.
“Mấy tháng rồi?” Ghen là ghen, lòng hiếu kỳ thì vẫn có.
“Ngươi muốn làm gì?” Dung quý phi vẻ mặt đề phòng nhìn nàng, cứ như người khác muốn làm hại đứa bé trong bụng nàng vậy.
“Không muốn nói thì thôi, vậy ta sẽ chỉ hỏi con của ngươi mấy tháng rồi thôi.” Người ta cũng không phải sài lang hổ báo, làm gì e sợ, lo lắng như vậy, thực đả kích lòng tự trọng của người ta nha. (Phong Thanh:‘Ngươi yếu ớt như vậy sao?’ Vũ Tình:‘Hư, trước mặt người ngoài không cần tùy tiện vạch ra khuyết điểm của ta.’ Tuỳ Phong:‘Vậy đây có được coi là ưu điểm không?’)
Dung quý phi nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, mang theo vài phần kiêu ngạo:“Bảy tháng .”
“Mọi người đều nói ‘Mang thai mười tháng’ vậy chắc là không đến ba tháng nữa sẽ sinh .” Vũ Tình tò mò vươn tay muốn sờ sờ bụng của nàng. Nhưng khi đầu ngón tay còn chưa kịp đụng tới, Dung quý phi đột nhiên hét thảm một tiếng, sau đó liền ngã xuống đất, ôm bụng thống khổ rên rỉ……