https://truyensachay.net

Ngày Gió Nổi Lên

Chương 14

Trước Sau

đầu dòng
""Thiết diện ngọc hổ" là gì vậy?"

Diệp Oanh đắc ý dào dạt nói: "Này, làm ơn đi, đừng nói hai người chưa ai biết đến cái này nha, cũng đâu phải suốt ngày ngồi trong văn phòng không đâu chứ? Biệt hiệu lừng lẫy lớn như vậy mà các anh cũng không biết sao? Sầm tổng từ khi đến tổng bộ đảm nhiệm chức quản lý, đi công tác kiểm tra từng khách sạn cùng lúc huấn luyện công nhân cho tới bây giờ đều không cười, hơn nữa yêu cầu đặc biệt nghiêm ngặt, cho nên công nhân đặt cho anh một biệt hiệu là "Thiết diện hổ", sau đó một cô gái lại cho rằng biệt hiệu này không thích hợp với nét đẹp tuấn mỹ vang dội cổ kim của Sầm tổng, nên bỏ thêm chữ "Ngọc" vào trong đó. Lan truyền dần, liền có mỹ danh "Thiết diện ngọc hổ"." Giọng nói của cô trầm bồng du dương, ý nhị mười phần, rất giống một người đang kể chuyện hồi xưa, khiến người ta ôm bụng cười.

Lục Vân Phong cười đến ngửa tới ngửa lui: "Tốt, tốt, quả nhiên rất đúng."

Sầm Thiếu Hiên không biết nên khóc hay cười: "Này cô nhóc, sao không lo tốt công việc của mình mà lại đi nhiều chuyện như thế chứ?"

Lục Vân Phong đứng dậy: "Được rồi, tôi cùng Tiểu Diệp Tử đi gọi món trước, rồi tới cậu nhé?"

"Được." Sầm Thiếu Hiên cười gật đầu, nhìn bọn họ đi đến quầy thức ăn rất dài đặt sát tường.

Hiển nhiên nhà hàng này có không ít người biết cậu, thỉnh thoảng có ánh mắt kì lạ nhìn về phía cậu, có chút thì thầm to nhỏ với nhau, có người có nét mặt rất kì lạ.

Sầm Thiếu Hiên dường như không quan tâm đến điều đó, rất bình tĩnh. Khuôn mặt của cậu dưới ánh sáng mặt trời hòa cùng ánh sáng của đèn như viên ngọc trong sáng trong suốt, phối hợp khéo léo với áo sơmi cùng quần hàng hiệu, càng tôn lên khí chất trang nhã của cậu, so với trước đây càng thêm cao quý, thực sự là phong thái vô cùng.

Khách trong nhà hàng qua lại không ít người, tất cả mọi người đều không để ý đến ai là ai. Sầm Thiếu Hiên lại càng không để tâm, chỉ là nhìn Lục Vân Phong cùng Diệp Oanh đứng ở trước bếp, nói chuyện với đầu bếp chiên trứng, khóe môi hiện lên nét cười.

Bỗng nhiên, bên người cậu vang lên thanh âm rộng rãi nhiệt tình: "Thiếu Hiên, đã lâu không gặp."

Sắc mặt Sầm Thiếu Hiên hơi đổi, lập tức quay đầu nhìn lại.

Đứng trước mặt cậu là một thanh niên 32 tuổi, nhìn qua rất tiêu sái. Hắn nhìn Sầm Thiếu Hiên, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.

Sầm Thiếu Hiên có chút do dự, liền đứng dậy, khách khí mà nói: "Tôn cục phó, hân hạnh gặp mặt."

Người đàn ông này chính là phó cục trưởng cục hình cảnh kiêm đại đội trưởng đội hình cảnh Đào thành – Tôn Khải, rất có tương lai trên đường làm quan, có người nói rất nhanh sẽ thăng lên cục trưởng, thậm chí có thể đi vào Ủy Ban, đảm nhiệm bí thư ủy ban chính pháp. Từ trước tới nay, dù là truyền thông hay các cấp lãnh đạo, chỉ cần nhắc tới hắn, chỉ có thể nói một câu "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Trước đây, lúc Sầm Thiếu Hiên còn trong đội hình cảnh ở Đào thành, hắn vẫn là đại đội trưởng, là người lãnh đạo trực tiếp của Sầm Thiếu Hiên, cũng là người mà cậu ngưỡng mộ. Có điều người bên ngoài cũng chỉ thấy đến mức đó, quan hệ vụng trộm của bọn họ không người nào biết.

Lúc này, Tôn Khải nở nụ cười nhẹ nhàng đứng trước mặt Sầm Thiếu Hiên, trên mặt thể hiện sự quan tâm cùng thân thiết đúng mức, cười nói: "Hiện tại Thiếu Hiên cũng bắt đầu khách khí với tôi thế rồi sao. Thế nào rồi? Dạo gần đây có khỏe không?"

Sầm Thiếu Hiên gật đầu: "Ừ, cũng có thể coi như thế."

Tôn Khải không đợi cậu mời đã tự nhiên ngồi xuống, thoải mái mà hỏi thăm: "Hiện tại đang làm ở đâu? Điều kiện có tốt không?"

alt
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc