Cầu vượt này như một cầu vồng, kéo dài qua màn đêm, một đầu thì nằm ở vùng ngoại ô, hai bên không có kiến trúc nào, Lục Vân Phong chạy rất nhanh, đến khi tiếng súng vang lên thì anh đã tiến thẳng vào nội thành, hai bên đều là những bức tường cách âm cao ngất, như bao bọc lại cây cầu, dường như chỉ còn có thể nhìn thấy những ánh sao thưa thớt trên đầu.
Khí lạnh xông thẳng vào trong xe, khiến trong lòng Lục Vân Phong chấn động. Anh không nghĩ đối phương lại dám nổ súng trong thành phố, xem ra bọn chúng quyết tâm không giết anh thề không bỏ qua.
Anh nhấn mạnh chân ga, tay cầm lái xoay mạnh, điều khiển chiếc xe không ngừng uốn quanh, luồn lách để tránh luồn đạn từ phía sau bay tới, trong lúc đó vẫn vừa lái xe vừa nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn nút gọi cho Sầm Thiếu Hiên, sau đó bỏ điện thoại vào túi, lấy tai nghe vô tuyến ra mang vào lỗ tai.
Sầm Thiếu Hiên chưa về nhà, đang ở văn phòng ăn mì ăn liền, thấy màn hình điện thoại di động hiện số điện thoại, nhìn thấy liền mỉm cười, đưa tay tiếp nhận: "Alô, Vân Phong..."
Lập tức cậu nghe được tiếng súng vang vọng, Lục Vân Phong cười nói: "Thiếu Hiên, Đào thành chỗ em thật là ngạo mạn nha, dám có người ngay trong thành phố nổ súng giết người, lợi hại."
Sầm Thiếu Hiên nhất thời nóng nảy: "Bớt nói nhảm đi, chuyện gì vậy? Anh đang ở đâu?"
Lục Vân Phong thoải mái mà cười: "Anh đang trên cầu vượt, từ Tây sang Đông."
"Được, anh cố chống một chút, em lập tức gọi người qua hỗ trợ cho anh." Sầm Thiếu Hiên liền lấy điện thoại gọi tới trung tâm chỉ huy mộtmột0, yêu cầu bọn họ gọi cho toàn bộ cảnh sát có mặt gần chỗ cầu vượt, lập tức chạy tới cầu vượt, chặn hai đầu, bắt kẻ nổ súng.
Rất nhanh, hai đầu cầu vượt lập tức vang lên tiếng còi cảnh sát, sau đó không ít cảnh sát từ hai đầu Đông Tây chạy lên cầu vượt.
Lục Vân Phong mỉm cười, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua chiếc xe vẫn đang đuổi sát xe mình.
Xe chở hàng đụng xe anh đã giảm tốc độ, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau rồi dần không thấy nữa. Chỉ còn lại mỗi chiếc xe việt dã vẫn đang chạy đuổi theo xe anh, người trong xe lộ người ra, cầm súng lục và súng tự động điên cuồng bắn về phía anh.
Lục Vân Phong chỉ cảm thấy đạn dày đặc bay qua người anh, nhưng không sợ sệt, chỉ cúi người thấp xuống, nỗ lực tránh đạn.
Rất nhanh, phía trước có một chiếc xe cảnh sát đi ngược chiều xe anh chạy lại, sau đó xoay xe đậu ngang đường. Cảnh sát trên xe nhảy xuống, lấy súng lục hướng về bọn họ.
Lục Vân Phong chỉ phải phanh xe lại, trong lòng thầm mắng.
Xe cảnh sát phía trước quá ngu đi, đáng lẽ phải để cho anh chạy qua rồi mới chặn người đuổi phía sau lại chứ, giờ tự dưng cản cả xe anh luôn.
Nhưng xe phía sau lại không hề giảm tốc độ, đâm thẳng vào xe anh.
Anh xoay mạnh tay lái. Dù đã tránh lực đạo thẳng diện, nhưng đuôi xe vẫn bị đụng mạnh lệch qua một bên. Tuy rằng anh đã phanh xe lại, nhưng lực đụng vẫn khiến cho xe anh bị xoay tròn, đụng mạnh vào tường cách âm bên cạnh.
Tất cả phát sinh trong tíc tắc. Chỉ nghe một tiếng “Ầm” lớn, xe anh đâm mạnh vào rào chắn bảo vệ ngay bên đường, tường cách âm đổ nát, túi an toàn trong xe bung ra. Lục Vân Phong bị một cú thiên toàn địa chuyển, cảm thấy tầm nhìn trước mắt có chút mờ ảo rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Xe đụng xe anh đã ngừng lại, người trên xe leo xuống. Cảnh sát của xe cảnh sát bên cạnh cũng chạy tới bên này. Bọn họ ba chân bốn cẳng mở tung cửa xe, đem Lục Vân Phong hôn mê lôi xuống, đem về phía xe cảnh sát. Dùng băng keo trói tay chân anh, bịt miệng anh lại, sau đó nhét vào trong rương lớn.
Trên xe đuổi theo Lục Vân Phong có 3 người, lúc này cũng thay đồng phục cảnh sát.
Sau đó, có một chiếc xe cảnh sát từ hướng kia chạy tới, cảnh sát xuống xe chạy tới chỗ bọn họ, lập tức hỏi: "Sao rồi?"