Trongïđầu Lục KinhỉYến bỗng tưởngửtượng ra hìnhỷảnh đó, nhìnủngón tay thon{dài của ThịnhïTiện, đột nhiên[cô thấy hơiứkhát.
Cô chỉ chợtửnghĩ đến chuyệnụđó, muốn quanửtâm anh mộtɨchút thôi.
Chỉ vậyàthôi.
Tại sao bứcḻtranh đó thoángýchốc đã trởựnên không thíchíhợp với thiếuįnhì chứ?
Lục KinhớYến rời mắtļđi, khô khanókêu “ồ“: “Vậyìthì không cầnủđâu, em đangặnghĩ, nếu nhưĭthật sự khôngửcởi được thìĩem sẽ gọiἵTrần Khải tới.”
ThịnhíTiện không nóiỳgì.
Lục Kinh Yếnồcũng im lặng.
Nhưngầkhông khí trongầphòng càng lú***àng trở nênậquỷ dị.
Không biếtặcó phải doíđộng tác đặtùtay lên thắtílưng của ThịnhợTiện làm ảnhãhưởng không, ánhămắt Lục KinhỹYến không khống¸chế được nhìnầvề phía ThịnhjTiện.
Lúc thì nhìn}tay phải củaứThịnh Tiện, lúcẹlại nhìn thắtđlưng của ThịnhįTiện.
Sau nhiều lần,}Thịnh Tiện cũngịphát hiện ra.
Lúcữcô nhìn thêmịlần nữa, ThịnhặTiện không nhịnɨđược bật cười:ị“Vẫn đang suyằnghĩ à?”
“…”
MẹĨkiếp.(Chỗ này cũngịcó thể đểílà Đm nhưngặnó tục thôi)
Giáoἱsư Thịnh biếtởtán tỉnh từịlúc nào thế?
LụcểKinh Yến mởỉmiệng, cô hơiĺkhông muốn thừaấnhận bản thânúvẫn chưa thoátíra khỏi cơnừsóng gió dâyithắt lưng kia,ícô ngừng lạiýhai giây, phátïhiện mình đangìnhìn chằm chằmÏtay phải củaíThịnh Tiện, độtìnhiên lóe lênỏmột tia sáng:ẻ“Đúng là emỉvẫn đang suyỗnghĩ, nhưng emĭđang nghĩ vềẽmột chuyện khác.”