Lục Kinh Yến mới liếc thoáng qua bình luận, máu trong người cô đã bắt đầu sôi trào, thậm chí còn muốn lập một cái nick phụ để combat với cư dân mạng 300 cái bình luận. Cô tức giận bỏ điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu, ép mình phải lý trí hơn, không cần chấp nhặt với đám người đó.
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Kinh Yến mở điện thoại ra, vào WeChat của Thịnh Tiện.
Cô ấn màn hình hai cái, bỗng nhớ ra công việc của Thịnh Tiện không liên quan đến giới này giống cô, có lẽ đến giờ anh vẫn còn chưa biết chuyện.
Nhưng cô sợ bạn của anh sẽ nói cho anh biết chuyện này.
Lục Kinh Yến do dự một lát, sau đó gửi cho anh một icon dễ thương.
Dường như lúc này Thịnh Tiện không bận gì cả, trả lời tin nhắn rất nhanh: “Sao thế?”
Lục Kinh Yến: “Không có gì.”
Cách một chiếc điện thoại, Lục Kinh Yến không rõ tình huống bên Thịnh Tiện thế nào, cô suy nghĩ một lát, hỏi: “Anh đang bận à?”
Thịnh Tiện: “Không.”
Thịnh Tiện: “Ở nhà.”
Lục Kinh Yến không trả lời lại mà gọi thẳng video cho anh.
Thịnh Tiện vừa tắm xong, thấy cuộc gọi video đến, anh định ấn từ chối rồi nhắn cho cô “Chờ anh một chút.”
Nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay anh sắp chạm vào cái nút màu đỏ, trong đầu chợt nhớ tới sáng nay ở nhà Trang Thần, anh ta hỏi anh ——”Hay là cậu lẳng lơ một chút?”
“Tớ cảm thấy con gái thời nay đều thích kiểu đàn ông như vậy.”
Thịnh Tiện suy nghĩ hai giây, đầu ngón tay di chuyển sang nút màu xanh lá bên cạnh.
Video được kết nối, Lục Kinh Yến vốn đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, muốn nắm bắt được chút thông tin nào đó từ vẻ mặt của Thịnh Tiện.
Kết quả đập vào mắt là hình ảnh Thịnh Tiện đứng trong phòng tắm, nửa thân trên để trần, tay phải đang cầm khăn cúi đầu lau tóc.
Nhìn hình ảnh trên màn hình, Lục Kinh Yến nhất thời nghệch ra: “…”
Hai giây sau, Lục Kinh Yến chớp mắt, lấy lại tinh thần.
Trong video, Thịnh Tiện không nhìn vào màn hình, dường như anh không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Ánh mắt của Lục Kinh Yến lướt trên màn hình lặng lẽ nhìn xuống dưới, sau đó mới suy nghĩ xem có nên nhắc nhở anh một tiếng không.
Lúc này, tóc Thịnh Tiện đã khô một nữa, anh ném khăn sang một bên, ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn vào màn hình điện thoại, rõ ràng anh hơi sửng sốt.
Giờ đây Lục Kinh Yến không cần tốt bụng lên tiếng nhắc nhở nữa rồi, cách màn hình điện thoại, ánh mắt cô và Thịnh Tiện chạm nhau.
Thịnh Tiện im lặng hai giây, anh gượng gạo hắng giọng: “Anh không nhìn kỹ, tưởng em gọi thường.”
“…”
“Chờ anh chút, anh đi mặc quần áo.” Vừa nói, Thịnh Tiện vừa khom người nhặt áo sơ mi lên, anh quay lưng lại, xỏ tay vào áo, sau đó bắt đầu cài cúc áo từ trên xuống.
Lục Kinh Yến bất động nhìn màn hình điện thoại, mấy giây sau mới lên tiếng: “… À.”
Ngón tay Thịnh Tiện rất đẹp, động tác cài cúc áo không nhanh cũng chẳng chậm, ánh mắt Lục Kinh Yến không kìm được dán chặt lên ngón tay anh.
Nếu không phải người gọi video là cô, hơn nữa còn gọi bất thình lình như thế thì cô sẽ hoài nghi Thịnh Tiện cố ý quyến rũ cô.
Thịnh Tiện không nhanh không chậm cài đến cúc áo thứ ba mới ngước mặt nhìn vào điện thoại: “Tìm anh có chuyện gì à?”
Bị cắt ngang như vậy, Lục Kinh Yến đã hoàn toàn quên mất lý do mình vừa mới nghĩ ra.
Mặc dù Thịnh Tiện không giục cô, nhưng cô rất sốt ruột, dưới tình thế cấp bách, đầu óc khó tránh khỏi bị chập mạch: “Có tám múi thật kìa.”
“Hả?” Động tác vuốt tóc của Thịnh Tiện ngừng lại một chút, hai giây sau anh mới kịp hiểu ra câu cô vừa nói có ý gì, từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô.
Khoảnh khắc thốt ra câu kia, Lục Kinh Yến mới kịp phản ứng lại, cô nuốt rút lại lời nói nhưng chỉ có thể miễn cưỡng rút lại hai chữ “cơ bụng”.
Nhưng dù thiếu mất hai chữ này thì ý nghĩa của câu vẫn chẳng ảnh hưởng gì.
Lục Kinh Yến mặt không cảm xúc cùng Thịnh Tiện nhìn nhau một hồi, sau đó cô mở miệng trước, bình tĩnh bỏ qua đề tài này: “Tối mai anh có việc gì không?”
“Không có việc gì cả, sao thế?”
“Em muốn ăn mì.”
Thịnh Tiện sửng sốt một chút, hai giây sau, anh bật cười: “Được, ngày mai anh qua đón em nhé?”
“Không cần đâu, em lái xe.”
“Được, vậy ngày mai anh sẽ tan làm sớm một chút.”
“Không cần sớm lắm đâu, có khi ngày mai em còn phải tăng ca nữa.”
Thịnh Tiện cười khẽ: “Được.”
Lục Kinh Yến cảm thấy dường như Thịnh Tiện vẫn chưa biết mấy chuyện ngổn ngang trên mạng, cô im lặng một chút, không biết phải nói gì nữa: “Vậy em cúp máy đây.”
Thịnh Tiện khẽ “ừm”, trước khi Lục Kinh Yến kết thúc cuộc gọi, anh bỗng nhiên kêu cô: “Cá nhỏ.”
Lục Kinh Yến dừng tay lên, nhìn về phía Thịnh Tiện trong điện thoại: “Dạ?”
Cách màn hình điện thoại, Thịnh Tiện nhìn cô làm đen kịt.
Lục Kinh Yến bị anh nhìn vậy, cô hơi khó hiểu, tim đập rộn lên, định hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì để thay đổi bầu không khí.
Trong video, anh nói với giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi: “Tai em đỏ kia.”
Lời đã đến khóe miệng nhưng Lục Kinh Yến nhất thời không thốt ra nổi, cô há miệng nhìn Thịnh Tiện trong video, hai giây sau, cô vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Lục Kinh Yến ném điện thoại sang bên cạnh, nhanh chóng chui vào chăn.
Nghĩ đến hình ảnh Thịnh Tiện bình tĩnh cài cúc áo, ngón chân cô hơi co quắp lại.
Lại nghĩ tới lúc Thịnh Tiện cởi trần, cô rúc luôn đầu vào chăn.
Gần nửa tiếng sau Lục Kinh Yến mới nhô đầu ra khỏi chăn, cô ghim chuyện ở trên mạng kia, không nhịn được lại mở hotsearch ra xem.
Thịnh Tiện vẫn còn đang bị chửi, Lục Kinh Yến chỉ liếc qua rồi ấn thoát.
Mặc dù có lẽ bây giờ Thịnh Tiện vẫn chưa biết chuyện này nhưng cô vẫn thấy đau lòng cho anh.
Cô thật sự muốn an ủi anh một chút.
Nhưng làm thế nào mà vừa không để anh biết chuyện trên mạng, vừa có thể an ủi anh đây?
Lục Kinh Yến suy nghĩ một lát, mở WeChat ra, nhấp vào cuộc trò chuyện với Thịnh Tiện.
Cô bấm đúp vào avatar của Thịnh Tiện, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ nhỏ: Tôi đã chọc Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện không trả lời, Lục Kinh Yến lại chọc tiếp, sau khi chọc mấy lần, màn hình xuất hiện tin nhắn mới.
Thịnh Tiện: “?”
Lục Kinh Yến không để ý tới anh, tiếp tục chọc.
Có lẽ cô chọc nhiều lần quá, cuối cùng Thịnh Tiện cũng hiểu ý của cô, thế là chọc lại cô.
…
Sau khi chọc Lục Kinh Yến, Thịnh Tiện thấy một dòng chữ nhỏ trên màn hình: Tôi đã chọc Lục Kinh Yến, cô ấy gọi tôi là anh trai.
Một giây sau, dưới dòng chữ nhỏ màu xám có một tin nhắn mới.
Lục Kinh Yến: “Anh trai, chúc anh ngủ ngon.”
Thịnh Tiện nhìn chằm chằm màn hình, rõ ràng hơi sửng sốt, hai giây sau, anh cười khẽ.
Thịnh Tiện: “Ngủ ngon nhé, cá nhỏ.”
Thịnh Tiện: “Nhớ đắp chăn kín.”
Lục Kinh Yến trả lời bằng một nhãn dán thỏ trắng dễ thương.
Không hiểu sao Thịnh Tiện lại bật cười, anh đưa tay chạm vào đầu thỏ trắng, như thế xuyên qua thỏ trắng nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Sau khi thoát khỏi WeChat của Lục Kinh Yến, Thịnh Tiện mở WeChat của Trang Thần ra.
Thịnh Tiện: “Tôi chợt hiện ra cậu rất hiểu con gái đấy.”
Trang Thần: “?”
Trang Thần: “Cái gì mà tôi rất hiểu con gái cơ?”
Trang Thần: “Ấy? Bên chỗ Sợi Tóc có tình huống mới à? Sao cậu làm được thế?”
Thịnh Tiện không nhanh không chậm trả lời Trang Thần: “Làm theo cậu nói, lẳng lơ một tí.”
Trang Thần: “Sau đó thì sao?”
Thịnh Tiện nhớ lại hai chữ “anh trai” Lục Kinh Yến vừa gửi, thu lại nụ cười trên môi, dùng một tay gõ điện thoại.
“Sau đó…”
Thịnh Tiện cố ý hít sâu một hơi, sau đó mới gửi nốt nửa câu sau đi: