“Cởi hết quần áo ra rồi nằm lên trên giường, hai chân giang rộng ra!” Người bác sĩ nữ khoác chiếc áo dài màu trắng đang dặn dò.
Trên chiếc giường màu xanh biển có một người con gái xinh đẹp nhưng nhỏ bé và yếu ớt đang cẳng thẳng nhắm mắt lại, hiện rõ hàng lông mi dài mỏng manh và mềm mại như cánh bướm, tuy không cử động mà cũng đẹp vô cùng, thêm đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên một chút, khóe miệng cong biểu hiện sự đau khổ tuột cùng.
Cảm giác cay đắng tràn ngập ở trong lòng, Tiêu Hà Hà mười bảy tuổi đang chịu khuất nhục mà nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ, lặng lẽ cởi bỏ quần áo rồi nằm lên giường phẩu thuật chờ bác sĩ kiểm tra.
Tiêu Hà Hà dường như cảm thấy được trong ánh mắt của người bác sĩ nữ kia mang đầy ý tứ châm chọc, bà ta nhất định cho rằng cô là người phụ nữ ham mê hư vinh.
Đây là lần đầu tiên, Tiêu Hà Hà cởi hết quần áo trước mặt người khác.
Ánh nắng của mặt trời mạnh mẽ xuyên thấu qua rèm cửa chiếu thẳng vào phòng, sáng chói lọi khiến người khác khó có thể mở mắt ra. Nhưng mà trong lòng của cô lại mang một mảnh âm u, bởi vì cô đã đồng ý công việc mang thai hộ thì nhất định sẽ bị xã hội khinh bỉ.
Cô mới mười bảy tuổi.
Bác sĩ kiểm tra rồi đỡ cô nằm xuống, Tiêu Hà Hà nghe bác sĩ lạnh nhạt nói: “Được rồi, mặc quần áo vào đi!”
Tiêu Hà Hà cầm lấy quần áo rồi mặc vào, thở một hơi thật dài, cửa ải khó khăn như vậy cuối cùng cũng qua, cô có thể lấy được một nửa khoản tiền kia.
Cô có gương mặt trắng ngần, tóc màu đen thẳng mượt buông xuống sau người, chiếc áo sơ mi rộng rãi bao quanh thân thể yếu ớt, ai cũng sẽ dễ dàng thấy được bộ dạng yếu đuối này, một con người không có sự che chở.
Ngoài cửa có một chàng trai mặc bộ quần áo sang trọng đang đứng chờ, nhìn thấy Tiêu Hà Hà được bác sĩ đưa ra, anh liền đưa mắt nhìn Tiêu Hà Hà, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Lý, kết quả kiểm tra như thế nào?”
“Mao đại nhân yên tâm, đúng thật là xử nữ, cũng không có mang bệnh phụ khoa!” Bác sĩ Lý không có kiêng kị mà nói thẳng.
Sắc mặt Tiêu Hà Hà nhất thời hồng một mảnh, không dám nhìn chàng trai trước mắt này, cô chỉ biết chủ nhân của anh là muốn tìm cô để mang thai hộ, đến hình dáng người kia như thế nào, là cao là thấp là béo là gầy, Tiêu Hà Hà cũng không biết, chỉ biết rằng người đó đã đưa ra năm trăm vạn để tìm người sinh hộ. Không hề nghi ngờ gì nữa, đó là một người bí ẩn.
“Tiêu tiểu thư, đi thôi!” sau khi Mao Chi Ngôn cùng bác sĩ Lý nói vài câu liền dẫn theo Tiêu Hà Hà lên một chiếc xe, ngay lập tức chiếc xe tiến thẳng đến biệt thự Thanh Vân Sơn.
“Tiêu tiểu thư, từ hôm nay cô sẽ ở đây để mang thai, đảm bảo đứa trẻ phải thuần khiết, chủ nhân dặn dò cô không được rời khỏi biệt thự một bước mãi cho đến khi thụ thai, chủ nhân sẽ cho cô một số tiền lớn, Tiêu tiểu thư không cần lo lắng bệnh tình của em trai mình vì khoản tiền kia trong ngày hôm nay sẽ được chuyển đến thẻ của cô.”
Tiêu Hà Hà thở ra, “Tôi, tôi cũng không thể gọi điện thoại sao?”
“Đương nhiên!” Mao Chi Ngôn ôn hòa nói.”Tiêu tiểu thư, đây cũng không phải là hạn chế tự do của cô nhưng chủ nhân đưa ra số tiền lớn như vậy, cô đương nhiên cũng nên có trách nhiệm, có phải không!”
“Ừ!” Tiêu Hà Hà không an tâm mà nắm chặt bàn tay.
“Tiêu tiểu thư, trong phòng trên lầu có quần áo, toàn bộ đồ dùng hàng ngày sau này thiếu thứ gì mỗi ngày tôi đều sẽ mang đến, Tiêu tiểu thư, thủ tục luật sư đều đã hoàn thành tốt, chỉ cần cô ký tên là được.”
“A...!” Tiêu Hà Hà sửng sốt, vì em trai cô phải kí.
Lúc đặt bút lên trên giấy, tâm trạng của Tiêu Hà Hà là một mớ hỗn độn không chịu nổi, cô không biết tương lai sẽ về đâu nhưng cô buột phải hạ bút xuống, giống như mang cả cuộc đời của mình hủy đi, nhưng mà cũng không còn biện pháp khác! Em trai cô chờ tiền để phẫu thuật, cô rưng rưng nước mắt mà ký tên, đưa cho Mao Chi Ngôn. “Anh Mao, vậy tối nay người đó, người đó liền muốn tới sao?”
“Đúng, đêm nay chủ nhân sẽ đến.”
“Tiêu tiểu thư, tôi đi về trước, phần hợp đồng này cô nên cất kỹ!” Mao Chi Ngôn xoay người rời khỏi biệt thự.
Biệt thự to như vậy, chỉ còn lại một mình Tiêu Hà Hà. Cô sợ hãi chờ đợi đêm đến, cô không muốn bán chính mình, không, đã bán.
Cô bỗng nhiên có chút căng thẳng, không biết người chủ nhân đó là nhân vật như thế nào?
Mở cửa phòng ngủ trên lầu hai ra, ngay lập tức khiến cô ngạc nhiên, thiết kế đơn giản, tông màu là trắng đen, không khí trang nghiêm, ngay cả ga giường cũng là màu trắng, trắng thuần khiết làm cho người ta cảm thấy thiếu tự tin, Tiêu Hà Hà nghĩ, người đó có phải thích sạch sẽ hay không?
Toàn bộ dụng cụ đều màu trắng như là chuẩn bị riêng cho cô. Chiếc giường ngủ lại to như vậy, mở ngăn tủ ra lại có rất nhiều quần áo mới, đều là những mẫu mã cô chưa từng thấy qua, nhưng vừa thấy biết ngay là hàng hiệu.
Cô đối với những thứ này không có hứng thú, cô chỉ nghĩ về việc nhanh chóng kết thúc hợp đồng này một chút, sớm ngày trở về trường học, tiếp tục với những trang sách vở của cô. Tắm rửa thay quần áo rồi chờ đợi người đó.
Buổi tối 10 giờ, một chiếc Bentley màu đen xuất hiện ở biệt thự.
Tiêu Hà Hà lập tức căng thẳng, đến rồi, người đó đã đến rồi!
Cô hít thở sâu một hơi, đứng gần cửa ở dưới lầu, tiếng giày da bước trên mặt đá cẩm thạch từ xa đang đến gần, đến cửa thì tiếng bước chân đã ngừng lại, rồi một bước tiến đến sát cánh cửa, tim của cô lúc này như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, một cái bóng cao lớn chắn những tia sáng chiếu vào, phía dưới là chiếc quần tây thẳng tắp và đôi giày da bóng loáng. Nhìn lên xem, dáng người thon dài, cân đối, chỉ là trên mặt của người đó có đeo một chiếc mặt nạ hóa trang hình hồ ly.
Trái tim Tiêu Hà Hà nhảy thình thịch, bị choáng một trận, suýt nữa là đứng không vững.
Người đàn ông nhanh chóng đảo tầm mắt qua nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang bất an của Tiêu Hà Hà, anh mở miệng. “Cô là Tiêu Hà Hà?”
Giọng nói rất êm tai, trầm thấp, cuốn hút, mang một chút gợi cảm, cực kỳ thích hợp làm MC, một MC trẻ tuổi.
Tiêu Hà Hà lùi về phía sau một bước, cực kì căng thẳng mà nhỏ giọng nói: “Vâng!”
Nói xong, Tiêu Hà Hà lén ngước mặt nhỏ lên nhìn, lại thấy khóe môi anh đang nhếch lên, bên môi không che dấu chút sự chế giễu.”Cô biết mình nên làm gì?”
Trực giác của Tiêu Hà Hà cho biết, anh là người đàn ông nghiêm khắc, cô nhất thời sợ tới mức không biết nói cái gì cho phải.
“Như thế nào? Cô xấu hổ sao?”Môi mỏng của anh hé mở, bàn tay nhanh chóng mà nhẹ nhàng cảm nhận thân thể cô.”Ngẩng đầu lên!”
Tiêu Hà Hà bị ép ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt anh, căng thẳng nuốt nước bọt.
“Ừ, có thể tạm chấp nhận, đã tắm rồi sao?”
Trống ngực Tiêu Hà Hà đập thình thịch. “Đã tắm sạch!”
“Đi thôi! Đến phòng ngủ!” Giọng nói của người đàn ông vẫn trầm thấp, cuốn hút như cũ, anh khẽ chạm vào tai Tiêu Hà Hà.
“Vâng!” Cô cực kỳ ngoan ngoãn, cô biết cô cần khoản tiền này để cứu mạng em trai mình, nhất định cô phải có được.
“Sợ sao?” Anh lại hỏi, giọng điệu không hề chói tai.
“...” Tiêu Hà Hà không nói gì, cô đúng là rất sợ, nhưng mà cô cũng không dám nói.
Người đàn ông bỗng nhiên xoay người, một giây tiếp theo hai chân cô đã cách mặt đất, thân thể cô rơi vào một vòng tay ấm áp, nồng đậm hơi thở của người đàn ông vây quanh, lần thứ hai cô cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt đỏ như quả đào chín mọng, “Anh, bản thân tôi có thể tự đi!”
Thế nhưng anh lại không nói gì, khóe miệng nhếch lên, ôm lấy cô đi thẳng đến phòng ngủ trên lầu hai.”Tiêu Hà Hà, hôm nay hợp đồng bắt đầu có hiệu lực, cô hối hận sao? Tôi cho cô vài phút để suy nghĩ lại!”