Tần Vũ Lâu vừa ra khỏi cửa, liền lao ngay đến phòng ngủ của Phi Lục, vừa vào cửa lập tức nói: "Nhanh mang nước, dược đến cho ta lau vết thương."
"AAAAAAAA ----" Phi Lục hét chói tai một hồi: "Tiểu thư, mặt người --- mặt người ---"
"Đừng nói nữa, nhanh xử lý vết thương cho ta."
Phi Lục nhanh chóng lấy kim sáng dược bôi lên vết thương của Tần Vũ Lâu, nhìn vết thương trên mặt tiểu thư, khóc nức nở nói: "Hay để y quan trong phủ đến trị cho người, em sợ xử lý không tốt, sẽ để lại sẹo."
"Không được, lỡ như trong dược bọn hắn lại trộn lẫn những thứ bẩn thỉu không rõ nguồn gốc, đừng nói trị vết thương, chỉ sợ đến lúc đó cả khuôn mặt ta đều nát hết." Tần Vũ Lâu nhớ tới biểu lộ đắc ý vừa rồi của Độc Cô Lam Tranh, cười lạnh nói: "Chỉ bằng vài chiêu cỏn con đó mà muốn đuổi ta đi đơn giản như vậy. Đã đến nước này, ta sẽ chơi đùa cùng các ngươi."
Phi Lục nghe tiểu thư nói vậy, đã biết rõ nàng có ý muốn tranh đấu đến cùng, vội hỏi: "Tiểu thư, người có chủ ý gì?"
"Đưa tai lại đây."
Phi Lục cúi người đi qua. Tần Vũ Lâu ôm nàng nói nhỏ vào tai một hồi, sau đó nói: "Hãy nhớ cho kỹ, ngày mai sẽ làm."
"Nô tỳ đã biết."
Màn đêm buông xuống, Tần Vũ Lâu ở lại tiểu viện của thị nữ Phi Lục.
Ngày hôm sau, tuy không có người dám nói thẳng, nhưng hạ nhân trong Phủ Huệ vương cũng biết vị tân vương phi này bị bỏ rơi rồi, đừng nói là Vương gia sủng ái nàng, căn bản còn không ở cùng phòng với nàng. Vương phi chỉ có thể ở cùng với nha hoàn hồi môn, ai cũng đoán ngày phế phi chắc cũng không còn xa.
Nhưng vị Vương phi này, rõ ràng là không hiểu chuyện, sáng sớm, trên nét mặt còn lộ rõ sự tổn thương, liền gọi Vương Toản, tổng quản Phủ Huệ vương đến. Vương Toản năm nay đã hơn năm mươi tuổi, thấy Tần Vũ Lâu, tươi cười hỏi: "Vương phi cho gọi lão nô có chuyện gì?" Trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút lo lắng, lẽ nào nàng đã biết ngày hôm qua là hắn đưa ra chủ ý cho Vương gia, làm con khỉ cào mặt nàng?
"Vương quản gia tự xưng lão nô, thật sự là quá khiêm tốn rồi. Ta nghe nói sau khi Phủ Huệ vương xây được 5 năm thì ông đã ở đây rồi, từ sau khi được phái tới từ Tông Nhân phủ, luôn luôn cống hiến sức lực cho Vương phủ, tuy là lão, nhưng cũng không phải là nô, mà coi như cũng là một nửa chủ tử rồi."
Vương Toản cúi đầu thấp hơn, nhưng thái độ lại kiêu ngạo hơn rất nhiều: "Sao Vương phi lại nói thế, người mới chính là nữ chủ nhân của nơi này ạ."
Tần Vũ Lâu cười nói: "Nếu quản gia đã nói vậy, ta cũng sẽ không ngại, thực hiện một chút quyền lợi của nữ chủ nhân thôi. Đem sổ sách ghi chép chi tiêu trong phủ tới đây cho ta xem một chút."
Vương Toản xảo quyệt, vừa nghe nàng muốn kiếm tra sổ sách, vội hỏi: "Trong phủ này hàng năm đều thu mấy vạn lượng bạc, tuy rằng mỗi lần thu chi đều ghi lại, nhưng sổ sách đều rất nhiều, sợ rằng Vương phi xem một năm rưỡi cũng không xong."
"Không phiền Vương quản gia lo lắng. À? Phải chăng ông làm giả sổ sách? Ha ha, ta nói đùa thôi, không có ý mạo phạm, ông đừng để bụng."
Vương toản nghĩ thầm, cho ngươi xem thì cho ngươi xem, cho ngươi mệt chết cũng không xem xong.
"Ta sẽ cho hạ nhân đem sổ sách đến tiểu viện ngài đang ở."
"Ha ha, quản gia thật sự là rất quan tâm đến chủ tử, đêm qua bản phi ở nơi nào, ông cũng biết." Tần Vũ Lâu cười, vẻ mặt sáng lạn: "Nhưng mà, hôm nay ta muốn trở về phòng ngủ của Vương gia, báo trước cho ông biết để ông đỡ lo lắng."
Muốn nói móc lão nương à, tuy ngươi nhiều tuổi nhưng vẫn còn non tay lắm.
Khuôn mặt già nua của Vương Toản đỏ lên: "Sao Vương phi lại nói thế, nô tài chỉ là buột miệng mà nói thôi."
"Bản phi cũng chỉ là thuận miệng thì nói thôi. Mọi người đều không có ý gì cả, ha ha."
Tần Vũ Lâu mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng nhìn đến đống sổ sách cao lút đầu, vẫn không khỏi sửng sốt.
Xem hết chỗ này, thực sự là phí không ít thời gian.
Ừm… ba ngày? Không, vẫn là cố gắng sửa sang trong hai ngày thì hơn.