Tất cả cảm giác đều rời xa, linh hồn như bị rút khỏi cơ thể, cái gì cũng không thấy rõ…
……………………………………………………………………..
Long Phù Nguyệt bị Hoa Bão Nguyệt lôi kéo chạy gấp một trận, vòng qua hồ sen, đến một góc không có người.
Long Phù Nguyệt cảm thấy kinh ngạc: “Uy, uy Hoa đại ca, huynh sao vậy, sao phải chạy a?”
Hoa Bão Nguyệt không thèm quan tâm đến lời của nàng, một bàn tay nhanh nhẹn mạnh mẽ vung lên trong không trung, một cánh cửa bằng ánh sang bạc bỗng nhiên xuất hiện.
Long Phù Nguyệt trợn to đôi mắt, còn chưa kịp nói gì, đã bị Hoa Bão Nguyệt đẩy vào: “Mau vào đi.”
Long Phù Nguyệt lảo đảo ngã vào trong cửa.
Trước mắt hình như có ánh sáng chớp lóe, nàng lắp bắp kinh hãi, mở trừng hai mắt, bây giờ mới nhìn rõ đây là một căn phòng tinh nhã, bố trí bên trong nhìn có chút quen mắt a.