Nói tới đây, lập tức sửa lại: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Bọn họ đều là vệ binh của ta, sao lại là của Thiên Khu quốc được chứ?”
Phượng Thiên Vũ cười lạnh: “Lục ca, xem ra ngươi đã sống an nhàn, sung sướng quá lâu rồi, không lẽ ngươi đã quên mất, nước ta không có loại nỏ Thiên Toàn?”
“Hừ, sao lại không có! Ngươi cho rằng loại nỏ này chỉ có Thiên Khu quốc mới có thể tạo ra sao? Đội vệ binh của ta cũng có thể tạo nên.” Phượng Thiên Diệp thật không nghĩ tới đứng cách xa như vậy mà Phượng Thiên Vũ cũng có thể nhìn ra lai lịch của loại nỏ này, hắn không kịp chuẩn bị tư tưởng, suýt thì bị Phượng Thiên Vũ hỏi đuối lí, không khỏi thẹn quá hoá giận, bắt đầu già mồm cãi lại.
Phượng Thiên Vũ thở dài: “Ai, đáng thương cho những tinh anh của Thiên Khu quốc, giúp người ta việc lớn như vậy, mà người ta ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có, không biết khi nữ vương bệ hạ nghe được những lời này, có hối hận khi đã cho ngươi mượn binh không …….”