Thủy Diệu m lộ vẻ sầu thảm cười: "Nô tỳ từ nhỏ liền bị bán nhập thanh lâu, sớm không biết người thân ở đâu. Xét nhà diệt tộc sao, nô tỳ đã sớm đã+ không sợ. Nhưng nô tỳ cũng không muốn cứ không minh bạch như vậy, cứ làm người chịu tội thay cho người khác như vậy, Diệu m vốn đối với Vương gia đã chết tâm, trong kinh thành ở Hối Kí tú phường làm thêu công, nửa tháng trước Vân phi nương nương bỗng nhiên đến tìm hiểu, người đem nô tỳ về ở bên trong Thượng Y Phường này làm một tú nương."
Vân phi giận dữ: "Tiện tỳ, Bổn cung là nhìn ngươi đáng thương mới có tâm tốt thu lưu ngươi vào cung, không nghĩ tới ngươi là lòng lang dạ sói lấy oán trả ơn , cư nhiên vu hãm Bổn cung đây!"
Thủy Diệu m lộ vẻ sầu thảm cười: "Nô tỳ cũng vẫn cho là nương nương là Bồ Tát tới, vẫn mang ơn, thật không nghĩ đến nương nương đối đãi tốt với nô tỳ đều là có mục đích khác, hôm qua nương nương phái người mang đến cho no tỳ một phần mật hàm, bảo nô tỳ phải làm như thế, còn nói hành động lần này cho Thái Tử phi hạ bớt oai phong, để cho Thái Thư phi biết uy nghiêm của hoàng gia, để cho nàng biết trời cao đất rộng, không ngăn trở ngăn đón thái tử nạp thiếp nữa, còn nói thái tử sớm muộn gì phải làm hoàng đế , không có khả năng trong cung chỉ riêng một phi tử, đương nhiên ân mưa móc đồng hưởng, cho nhiều phi tần, mới có thể vì hoàng gia khai chi tán diệp, còn nói nếu thành công sau này sẽ cho nô tỳ làm một phi tần. . . . . . ."
Những lời này nàng vừa nói xong, sắc mặt Long Phù Nguyệt khẽ biến thành tái nhợt đi. Nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái, trong lòng ngầm cười khổ: "Đại Vũ Mao đối với ta đương nhiên là toàn tâm toàn ý , nhưng người chung quanh hắn hiển nhiên không nghĩ như vậy, hắn bây giờ chỉ là một thái tử, chờ hắn làm hoàng đế, chỉ sợ về sau sẽ có càng nhiều chuyện như vậy xảy ra, từng chuyện, từng chuyện cũng ko có cách nào cắt đứt được. . . . . ."
Trong lòng không khỏi có chút buồn bực, thấp đầu không nói được một lời.
Phượng Thiên Vũ lại nhíu mày, những người này tại sao không thể yên tĩnh một lát nhỉ? Hắn nạp hay không nạp thiếp liên quan gì đến của chuyện các nàng? Không lẽ rảnh rỗi quá nên đi lo chuyện bao đồng? !
Hắn âm thầm cầm tay Long Phù Nguyệt, ý bảo nàng yên tâm. Hắn đã có chủ ý.
Vân phi hừ một tiếng, nói : "Những điều này là do bản thân mình thêu dệt ra, ngươi nói Bổn cung truyền cho ngươi mật tín, vậy mật tín đó ở đâu? Lấy ra thử xem!"
Thủy Diệu m cắn cắn môi: "Này. . . . . ."
Vân phi lại cười lạnh nói: "Ta tin rằng ngươi cũng lấy không được! Bởi vì ngươi vốn chính là vô căn cứ , vu hãm Bổn cung!"