Long Phù Nguyệt trong lòng vừa nhói, thập phần là không đành lòng: "Đại sư huynh, huynh dù sao cũng là chung quanh phiêu bạc, sao không ở lại nước Thiên Tuyền, Vũ Mao sư huynh tuyệt đối sẽ không bạc đãi huynh. . . . . ."
Cổ Nhược khoát tay áo: "Phù Nguyệt, muội nhớ sống cho thật tốt. Chúng ta sau này sẽ gặp lại."
Xoay người liền đi.
Long Phù Nguyệt quýnh lên, vội vàng kéo ống tay áo của hắn: "Đại sư huynh, độc của huynh vẫn còn chưa cởi bỏ, đợi có tin tức của thận châu nhất định tới tìm chúng ta, việc khác có lẽ ta không thể giúp, nhưng máu Thánh nữ của ta huynh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu ."
Thân mình Cổ Nhược hơi hơi cứng cứng đờ, thản nhiên gật gật đầu: "Bảo trọng! Thay ta hướng Vũ Mao sư huynh của muội chào từ biệt."
Những lời này nói xong, cũng không dừng lại, xoay người mà đi.
Long Phù Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, thế nhưng cảm thấy bóng dáng của hắn có một nét tiêu điều buồn bã, trong lòng nhẹ nhói đau, âm thầm niệm một câu: "Đại sư huynh, bảo trọng!"