Buổi tối Trì Sính tan việc, cũng như thường ngày, cùng với mấy người đồng nghiệp bước ra khỏi tòa nhà. Vừa muốn gọi xe, liền liếc mắt thấy ở đó không xa thân hình của Ngô Sở Úy. Trong lòng vô cùng kinh ngạc, sải bước nhanh chân đi đến bên cạnh cậu.
Tới sao không gọi một tiếng.?
Ngô Sở Úy dùng chân đá viên đá trên đường, mông lung im lặng không lên tiếng.
Trì Sính vừa nhìn gương mặt nhỏ bé uể oải của Ngô Sở Úy, liền biết chính xác có chuyện gì đó.
Làm sao vậy? Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy vẫn không nói gì, hai hàng lông mày hiện ra vẻ nghẹn khuất cong cong nheo lại.
Bàn tay của Trì Sính đặt tại sau gáy của Ngô Sở Úy, hơi cúi người, khoảng cách gần chạm vào mũi cậu nhìn vào mắt Ngô Sở Úy, trong giọng nói mang theo vẻ ôn nhu mà người bình thường không cách nào tưởng tượng được, dịu dàng nói.
Rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho tôi nghe một chút. (Tình như cái bình.. Ngọt hơn cả kẹo dâu..muốn ăn kẹo chanh quá.. )
Ngô Sở Úy cổ họng nghẹn ứ một trận, hồi lâu chưa từng nói ra một chữ nào.
Lên xe trước, có việc gì về nhà nói. Trì Sính nói.
Không muốn về nhà, anh theo tôi đi dạo một chút đi, mình lâu lắm rồi không được đi dạo rồi nhỉ?
Nói xong, Ngô Sở Úy quay đầu bước đi, Trì Sính không đồng ý cũng phải đồng ý.
Bởi vì trong lòng không vui, dọc đường đi Ngô Sở Úy không có nói gì. Về sau trời dần dần tối, hai người đi tới trên một cây cầu lớn, xung quanh không hề có người nào, Ngô Sở Úy đột nhiên chọc chọc sườn Trì Sính một cái.
Ánh mắt của Trì Sính đảo qua, ánh mắt của Ngô Sở Úy lại vô cùng thản nhiên, vẻ mặt làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Trì Sính nhìn xuống chút nữa, thấy cái tay rũ xuống bên quần của Ngô Sở Úy, trong nháy mắt hiểu ý. Khóe miệng hiện lên một nụ cười yếu ớt, kéo tay của Ngô Sở Úy tiếp tục đi về phía trước.
Một trận gió đêm thổi tới, cảm giác mát mẻ thoải mái hơn nhiều.
(Sau này dù có thế nào thì hai người cũng nhất định phải nắm tay nhau đi tiếp nhé.. dù Uông Thạc có trở về nhé... )
Trì Sính đột nhiên nhớ tới hai năm trước, lần đầu tiên cùng Ngô Sở Úy nắm tay cậu mồ hôi chảy ròng ròng, tim đập thình thịch. Lúc đó Ngô Sở Úy nắm vô cùng chặt, vì muốn đem Trì Sính cướp về. Bây giờ vẫn như trước nắm vô cùng chặt, vì không muốn để cho người khác cướp đi.
Rất muốn chiếm làm của riêng, bất kể ai sa vào trong vòng vây của cậu cũng không thể thoát ra được, mãi mãi lún sâu vào vũng bùn lầy đầy ngọt ngào đó.
Lại đi một đoạn đường dài nữa, đi tới một góc đường yên ắng, Ngô Sở Úy mới đem nghẹn khuất trong lòng nói cho Trì Sính nghe. Nhưng lại vô cùng đạo đức mà không nhắc đến tên cảnh vệ kia.
Trì Sính đem Ngô Sở Úy ôm vào trong ngực, nghiêng đầu hôn một cái lên gò má của Ngô Sở Úy, nói, Tặng đồ cho bọn họ là coi trọng bọn họ, bọn họ không nhận đó là họ không có phúc. Mình đừng vì chuyện này khó chịu, có nghe thấy không?
Giọng của Trì Sính rất ôn nhu lại đầy yêu thương, nhưng đáp lại màn đêm tối kia là ánh mắt lạnh băng cứng rắn.
Ngô Sở Úy từ trong lòng Trì Sính vùng ra, mang trên mặt nụ cười nhẹ nhõm.
Tôi không khó chịu, kỳ thực nếu không có anh, chút chuyện nhỏ này với tôi mười phút thôi cũng liền vượt qua.
Trì Sính vỗ một cái lên trán Ngô Sở Úy, giọng nói không nhẹ không nặng, Sau này có khó chịu gì... ít nhất ..... cũng nói cho tôi biết.
Ngô Sở Úy hé miệng cười, ở dưới màn đêm đen âm u kia lộ ra vẻ đặc biệt mê người.
Khó có được một chuyến đi dạo, Trì Sính liền kéo Ngô Sở Úy vào trong trung tâm thương mại đi dạo một chút.
Ngô Sở Úy chọn một đôi giày, nhưng lại cảm thấy quá đắt.
Cậu thử xem sao. Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy tùy tiện đeo vào chân thử một chút, đi mấy bước phát hiện có chút không được tự nhiên, liền quay sang Trì Sính nói, Hình như có chút không được vừa chân.
Nhân viên cửa hàng bên cạnh nhắc nhở, Là anh quên chưa buộc dây giày đó.
Ngô Sở Úy lúc đầu cũng không có ý định mua, cho nên cũng không kiên trì buộc dây lại. Kết quả vừa muốn ngồi xuống cởi ra, chân đã bị Trì Sính mang đến trên đầu gối của anh. Bàn tay Trì Sính ngoắc ngoắc quấn quấn vài cái nhanh chóng cột chắc dây giày cho Ngô Sở Úy, vỗ một cái lên mông của cậu, Đi lại thử xem nào.
Ngô Sở Úy lại đi một vòng, ngay lập tức thấy vừa chân, đến trước gương soi một cái, quần áo cũng vô cùng hợp với đôi giày.
Cúi đầu liếc mắt một cái, dây giày bị thắt chặt, có chút khó gỡ ra.
Lại ngẩng đầu lên, Trì Sính đã đi đến quầy tính tiền.
Nữ nhân viên bán hàng ở bên cạnh quay sang Ngô Sở Úy hỏi, Đó là anh trai cậu hả?
Ngô Sở Úy đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó qua loa tính gật đầu.
Giọng nói êm ái của nhân viên bán hàng có chút ghen tỵ, Thật tốt, tôi cũng muốn có một anh trai như vậy.
Ngô Sở Úy cười cười, Chị có thể mơ.
........
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Ngô Sở Úy mới nhớ tới một việc, ánh mắt bén nhọn quét về phía Trì Sính.
Anh lấy tiền đâu ra?
Vừa mải mê nhìn giày mới, ngây ra nên không phát hiện điểm khả nghi này.
Nói điêu! Ngô Sở Úy mắt lộ ra tia sáng, Chỉ bằng mười tệ tiền tiêu vặt, anh có tiết kiệm nửa năm cũng không đủ tiền mua đôi giày này! !. (Quả là ghê gớm)
Trì Sính lại nói, Vừa mới phát tiền lương. (Đời ba ba coi như xong..)
Anh khi nào thì được phát lương?Sao tôi lại không biết? Vừa mới phát hay sao? Có phải lén lút tiêu tốn mấy ngày nay rồi không hả? Ngô Sở Úy vừa thẩm vấn Trì Sính vừa xoa xoa nắm đấm.
Trì Sính vẻ mặt không thẹn với lương tâm, Thực sự là vừa mới phát, không tin cậu gọi điện thoại hỏi tiểu Trương.
Ngô Sở Úy vẫn không tin, tiếp tục hướng Trì Sính nóng nảy bạo lực.
Đừng nghịch.
Trì Sính nổi giận quát một tiếng, muốn dọa cho Ngô Sở Úy sợ, kết quả không dọa được, lại tự tìm đến một trận túi bụi đánh đấm. Trì Sính đem giữ khuỷu tay cậu lại, nhe răng hung hãn cười.
Cậu dám trên đường đánh tôi hả? Có phải muốn tìm 'thao' hay không?
Ngô Sở Úy không sợ hãi chút nào cãi lại, Anh có thể 'thao' tôi, nhưng anh phải đem toàn bộ tiền lương tháng này nguyên xi không mất một đồng giao ra đây.
Hai người đang ầm ĩ huyên náo vui vẻ, thì bảy tám chiếc xe sang trọng lái tới, bước xuống tất cả đều là thanh niên trẻ tuổi. Ngô Sở Úy vẫn còn liếc mắt nhìn Cương Tử, bên cạnh cậu ta rất nhiều anh em kề vai sát cánh đi qua bên này.
Ngô Sở Úy quay sang Cương Tử vẫy vẫy tay.
Cương Tử kinh ngạc ngạc nhiên, Hai người cũng ở đây hả?
Cậu ta vừa nói như vậy, mấy người anh em đi cùng cậu ta mới nhìn sang Trì Sính, đều tăm tắp chào hỏi.
Những người này đều là anh em huynh đệ thân thiết của Trì Sính, bình thường trước đây rất hay cùng uống rượu đánh bài, từ lúc Trì Sính cùng ở với Ngô Sở Úy, rất ít liên lạc với bọn họ. Bữa tiệc nào Trì Sính cũng từ chối, giấy mời đến mấy buổi vũ hội cũng ít đi nhiều, cho nên cũng rất nhiều anh em đã lâu không thấy Trì Sính.
Trì thiếu gia, đây là ai vậy? Một người đàn ông chỉ vào Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính kéo Ngô Sở Úy ôm vào trong lòng, rất khí phách nói với bọn họ, Đây là vợ tôi.
Tên mặt vuông đứng cạnh Cương Tử trêu chọc: Lại đổi người mới à?
Cái gì mà lại thay đổi hả? Cương Tử lườm cậu ta một cái, Gia đình người ta tốt lành những hai năm rồi.
Tên mặt vuông còn có chút không thể tin được, Hai năm chưa từng thay đổi?
Nói xong, đem toàn thân Ngô Sở Úy quan sát một phen, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại trên cái mông của Ngô Sở Úy, trong nháy mắt cười híp mắt đổi giọng, Cái này cũng đúng, nếu là tôi, tôi cũng không bỏ được.
Nói xong muốn đem tay đưa tới sờ một cái, lúc này bị Cương Tử ngăn lại.
Cậu ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vì trước kia vợ của Trì thiếu gia cũng đều tùy tiện sờ mó, tùy tiện chơi. Trì Sính vẫn cứ bỏ qua, chỉ cần anh ta gật đầu, muốn 'thao' cũng không vấn đề gì.
Sờ một cái cũng không được?
Cương Tử nhỏ giọng nói bên tai anh ta, Người này không thể động vào.
Ôi, thật hả? Biểu cảm của tên mặt vuông rất bất ngờ, Không phải nói Trì thiếu gia chỉ đối đãi với Uông...... Uông gì đó như vậy thôi hả? (Thằng chó này muốn chết mà.. Ông nội tìm 100 con chó đực 'thao' chết cả nhà mày... *Thú tính nổi lên* )
Không phải người đơn giản đâu. Cương Tử dùng sức vỗ một cái lên vai tên mặt vuông, Người này so với người kia còn nguy hiểm hơn nhiều.
Còn nguy hiểm hơn nhiều sao? Vừa nghe lời này, tên mặt vuông vội vàng đem tay vòng qua thăm dò.
Một mực không để ý, cười trêu chọc cùng Trì Sính, Đem vợ của cậu cho tôi mượn chơi hai ba ngày, mắt to mông vểnh, thật sự làm tôi rất thích.
Vừa mới nói xong, bị một đấm hung hăng xông thẳng vào mặt, cứng rắn làm cho anh ta lùi lại phía sau mấy bước. Còn chưa kịp đứng vững, Ngô Sở Úy lại một đạp càng quét xương sườn, giày vừa mới mua, đạp người kia gió rít vi vu theo, phải nói vô cùng tàn bạo.
Ngô Sở Úy thật không phải là thất lễ, cậu đã sớm không vừa mắt người đàn ông này. Từ lúc Trì Sính giới thiệu cho cậu đã bắt đầu thấy khó chịu, người này liền nhìn cậu bằng con mắt lé vô cùng ti tiện, từ đầu đến chân soi mói đặc biệt làm người khác chán ghét, còn chưa kể đến mấy lời thiếu tôn trọng của anh ta.
Kỳ thực người này không xấu, mắt anh ta lé nhìn người chính là thói xấu từ nhỏ hình thành, nhìn ai hắn cũng như vậy. Trước đây anh ta đã lái xe cho Trì Sính ba năm rồi sau này Cương Tử mới là người tiếp theo làm tài xế cho anh, quan hệ của Trì Sính và anh ta rất thân.
Ông anh mắt lé bị Ngô Sở Úy đánh cho gào khóc kêu la, thái độ nhìn Trì Sính xin giúp đỡ.
Trì thiếu gia, cậu không quản cậu ta đi!
Trì Sính yếu ớt cười, Tôi cũng không quản được. (Gặp phải cướp rồi anh mắt lé mặt vuông ơi.. )
Nói xong, để cho người khác châm thuốc cho, đứng bên ngoài rất hăng hái nhìn.
Ngô Sở Úy có mấy chiêu đánh vô cùng đẹp, giống như con báo hoang ngang tàn săn mồi vậy, vừa rồi còn dựa vào bờ vai của Trì Sính ủy khuất nhỏ nhẹ thật sự ai không biết còn tưởng hai người khác nhau. Cậu chính là như vậy, đối với người quen của Trì Sính cậu có thể nhẫn nhịn hơn nữa. Nhưng nếu có bất cứ ai mạo phạm đến cậu, cậu nhất định phải đòi lại gấp trăm lần.
Ánh mắt thâm thúy của Trì Sính nhìn chăm chú vào Ngô Sở Úy dáng người đẹp trai thấy đặc biệt say mê.
Ngô Sở Úy đơn giản đánh vài cái như vậy, rõ ràng muốn tuyên bố với những người kia, Ngô gia gia không phải là người chúng mày có thể trêu ghẹo đùa giỡn.
Sau khi đánh xong, Trì Sính đem ông anh mắt lé kéo lên. Lại vừa nắm trên vai Ngô Sở Úy kìm lại, cười nói, Tốt lắm!
Nói xong, quay sang mọi người phất tay, ôm Ngô Sở Úy rời đi.