Lại qua hai ngày, Quách Thành Vũ đi tìm Ngô Sở Úy.
Đã tìm ra được nguyên nhân, Trì Sính nghi ngờ không sai, hiện nay vụ án của Trì Sính do phó giám đốc sở phụ trách, tài liệu tố cáo cũng nắm giữ trong tay ông ta. Cậu muốn cứu người thì nhất định phải bắt đầu từ ông ta.
Ngô Sở Úy rất cấp bách, Đối với ông ta phải làm sao?
Cái này không phải rất đơn giản hay sao? Quách Thành Vũ nói rất thẳng thắn, Một chữ---------------- tiền.
Mấy ngày nay đã trải qua đủ loại ép trả nợ, Ngô Sở Úy nghe được chữ tiền chính là toàn thân thoát mồ hôi lạnh. Tài sản công ty bị đóng băng lại, tài sản cá nhân của cậu cũng đã góp vào hơn phân nửa. Hiện tại mà còn muốn dùng tiền, chắc chắn phải dùng đến số tiền tiết kiệm kia của cậu. Lời kia của Khương Tiểu Soái thật chính xác, cam tâm tình nguyện hay không? Cam tâm tình nguyện, vậy thì đem tiền giao ra đây đi.
Anh cho rằng phải cần bao nhiêu mới đủ thành ý?
Quách Thành Vũ nói, Còn phải xem cậu muốn đạt được mục đích như thế nào, muốn nặng thành nhẹ hay nhẹ thành không có ngay lập tức thả ra.
Đương nhiên là cái sau. Ngô Sở Úy nói.
Quách Thành Vũ dùng ngón tay ra hiệu một cái, Tối thiểu phải được thế này.
Không nhiều không ít, vừa vặn bị móc sạch, không chừa lại một xu.
Ngô Sở Úy không nhịn được nghi ngờ, Anh nói xem cái ông cán bộ này có phải đang âm thầm điều tra tài khoản của tôi?
Cũng có khả năng này. Quách Thành Vũ cười khổ một tiếng, Ai bảo công ty cậu gần một năm lại có thể phát triển mạnh như vậy hả? Bản thân cậu kiếm rõ nhiều tiền vào không chịu nhả ra cho mấy vị lãnh đạo cấp trên một chút hả?
Ngô Sở Úy âm thầm chửi bới đúng là cái bọn uống máu người mà sống.
Quách Thành Vũ nói, Kỳ thực việc này liên quan trực tiếp đến ba của Trì Sính, đó là mấy ông lãnh đạo đấu đá nhau, bây giờ để ba của Trì Sính ra mặt thì mới có thể xử lý được.
Ngô Sở Úy không hề nghĩ ngợi liền nói, Không thể để cho ba anh ấy dính vào việc này được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tai họa ẩn núp sau đó, sẽ làm cho con đường làm quan của ông ảnh hưởng không tốt, Trì Sính lại biến thành tội nhân của nhà bọn họ à!
Quách Thành Vũ lại nói, Kỳ thực tôi cho rằng cứ nhẹ nhàng mà xử lý là được rồi, mạo hiểm một ít thì trách nhiệm lại càng tăng. Dựa vào tình hình của Trì Sính bây giờ, nếu bị xử tội cũng tầm một hai năm, nhiều lắm thì ở bên trong đó ba đến năm năm có thể ra. Hơn nữa ở trong đó đối đãi cũng không phải là tồi, nhịn một chút liền đi qua ấy mà.
Trì Sính có thể chịu, Ngô Sở Úy không chịu được, đừng nói vài ba năm, ngay cả ba tháng cũng không thể chịu được.
Được rồi, tôi sẽ cân nhắc, đã làm phiền anh mấy ngày hôm nay chạy đôn chạy đáo rồi..... Giọng nói của Ngô Sở Úy rất kiên định.
Khương Tiểu Soái ngồi cách đó không xa, nghe được lời này của Ngô Sở Úy, trong lòng không biết nổi lên tư vị gì nữa. Cậu ta thật muốn đi qua chen vào một câu, muốn khuyên Ngô Sở Úy đừng khinh xuất như thế. Lại nghĩ đến câu nói đêm hôm đó của Ngô Sở Úy, cậu ta lại cứng rắn mà nhìn được.
Còn có Viện Kiểm Sát nữa, cậu cũng phải tặng biếu quà, tuy là không cần nhiều như vậy, nhưng vẫn phải đến gặp mặt.
Trong lòng của Ngô Sở Úy bỗng chốc bùng lên mấy tiếng lộp bộp, tiền tiết kiệm đều móc sạch ra, cậu cơ bản người không có đồng nào nữa, một hào cũng không.
Tiền mặt có khó khăn hay sao? Quách Thành Vũ nói, Có khó khăn nói một tiếng, tôi sẽ lập tức thu tiền gửi qua cho.
Ngô Sở Úy rất quả quyết cự tuyệt, Mấy ngày hôm nay anh chạy đông chạy tây, cũng tốn không ít, chuyện tiền nong anh không phải lo!.
Quách Thành Vũ vừa nghe lời này liền hiểu rõ dụng ý của Ngô Sở Úy, quả nhiên là thầy trò với Khương Tiểu Soái, thề sống chết cũng phải rõ ràng tiền bạc với nhau.
Nghĩ vậy, Quách Thành Vũ lại đem ánh mắt quét đến trên người Khương Tiểu Soái.
Soái Soái.
Khương Tiểu Soái giả bộ đang xem video trên điện thoại di động gần đó, Quách Thành Vũ gọi cậu cũng làm bộ không nghe thấy.
Quách Thành Vũ sải bước đi đến bên cạnh trực tiếp kéo tai nghe điện thoại của Khương Tiểu Soái đeo lên trên tai của mình nghe.
Anh làm gì thế hả? Khương Tiểu Soái giận dữ 'chém giết'.
Giọng điệu Quách Thành Vũ đùa cợt nói, Sao cái tai nghe này một chút âm thanh cũng không có?
Khương Tiểu Soái mạnh miệng mà nói, Tôi vừa mới tắt.
Quách Thành Vũ lại đưa ánh mắt chuyển sang màn hình, rõ ràng thấy trên đó không có gì lại còn để ở chế độ im lặng, lại lần nữa đầu hướng sang Khương Tiểu Soái ánh mắt hài hước nói.
Xem kịch câm hả?
Gương mặt của Khương Tiểu Soái túng quẫn hướng Quách Thành Vũ nổi giận nói, Anh quản được hay sao? Ông đây thích như thế!
Theo tôi về nhà đi. Quách Thành Vũ ôn nhu dịu dàng dỗ dành.
Khương Tiểu Soái hoàn toàn không thấy, vẫn như vẻ mặt tỏ ra biểu cảm khó chịu, cực kỳ khó chịu quay ra ngoài cửa sổ.
Quách Thành Vũ lại nói, Cậu ở đây làm tội người ta làm gì, người ta không đủ nhiều chuyện rắc rối hay sao, cậu vẫn còn ở đây mà quấy rối. Cậu nói xem cậu có thể làm gì? Nấu cơm không biết nấu, rửa chén thì đập hết ra, người ta lại phải tốn đồ ăn thức uống, lại phải giặt thêm một bộ quần áo nữa, người ta nhìn cậu không chướng mắt à! Người ta không đuổi cậu là chừa mặt mũi cho cậu, cậu còn không biết xấu hổ ngượng ngùng mà ỷ lại vào người ta!
Khương Tiểu Soái lửa giận thiêu thân đốt đến suýt phát điên, dùng hết sức lực bình sinh điên cuồng hét lên một tiếng.
CÚTTTTTTTT.
Quách Thành Vũ thấy Khương Tiểu Soái xù lông, mà toại nguyện cho cậu, liền đi ra ngoài cửa.
Vừa ra đến trước cửa, hướng Ngô Sở Úy nói, Đồ đạc để ngoài cửa, trong khoảng thời gian này làm phiền cậu rồi.
Nói bóng gió, Khương Tiểu Soái nhà chúng tôi, đến đây chỉ là khách, phải được tiếp đãi như 'Khách', cái này Quách Thành Vũ rõ ràng là khách sáo, âm thầm trả thù, cũng cho Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái vạch rõ giới hạn.
Bốn người này, trong tim không hề có một chút hở nào.
Quách Thành Vũ đi rồi, Ngô Sở Úy đem đồ đạc phía ngoài dọn vào trong. Bên trong có một ít quần áo mới và mỹ phẩm dưỡng da, tất cả đều là nhãn hiệu Khương Tiểu Soái thích. Còn có một cái tủ lạnh di động nhỏ, bên trong toàn là đồ ăn, và món ăn đã nấu chín mà Khương Tiểu Soái yêu thích nhất, tất cả đều là Quách Thành Vũ tự mình làm.
Cậu xem anh ta đối với cậu thật tốt. Ngô Sở Úy nói.
Kỳ thực Khương Tiểu Soái đã sớm tha thứ cho Quách Thành Vũ, cậu ta chính là muốn mượn cớ để bên cạnh an ủi Ngô Sở Úy, cũng muốn để cho Quách Thành Vũ dùng toàn bộ tinh thần giúp đỡ chuyện của Trì Sính một chút.
Ngô Sở Úy đem đồ ăn trong tủ lạnh lấy ra hâm nóng một chút, cố ý đặt ở trên bàn trà, ngay trước mặt Khương Tiểu Soái ngồi ăn.
Rất ngon. Ngô Sở Úy chẹp chẹp miệng, Quả thực có tay nghề, mùi vị rất tuyệt, cậu thực sự không muốn ăn một chút hả?
Khương Tiểu Soái hừ lạnh một tiếng, Tôi đã sớm ăn chán ngấy rồi.
Vậy tôi không khách khí nữa. '
Nói xong, Ngô Sở Úy lại gắp món sườn non lên, cộp cộp cộp cộp nhai.
Khương Tiểu Soái mài mài hàm răng, cuối cùng vẫn cũng ngại ngùng mà kéo mặt đi sang.
Sau đó Khương Tiểu Soái mới phát hiện, Ngô Sở Úy từ đầu đến cuối chỉ ăn có một miếng sườn non, căn bản cậu ta không có khẩu vị. Khương Tiểu Soái có chút hối hận, sớm biết rằng sẽ thấy như vậy đã nhẫn nhịn thêm một chút, còn có thể để cho Ngô Sở Úy ăn nhiều thêm vài miếng.
............
Buổi chiều, môi giới bất động sản gọi điện thoại tới.
Xin hỏi là anh Ngô phải không ạ?
Ngô Sở Úy mở miệng, Đúng rồi.
Có một người có ý định mua căn nhà hôm qua chúng ta đăng bán, tôi đem điện thoại của ông ấy cho anh nhé, mời anh ghi lại một chút.
Ngô Sở Úy thần sắc ngẩn ra, bên kia đã bắt đầu độc số.
Chờ một chút. Ngô Sở Úy vội vã cắt ngang, Tôi...tôi còn chưa tìm thấy bút.
Hai tiếng sau, một người đàn ông mập lùn tuổi trung niên đến xem nhà.
Căn nhà này của cậu chắc cũng rất lâu rồi nhỉ. Người đàn ông nhìn bức tường gạch cũ kỹ nói.
Ngô Sở Úy gật đầu, Chắc cũng phải hơn bảy mươi năm rồi, cũng gần được tám mươi năm rồi.
Tôi chính là rất coi trọng phong thủy, căn nhà này thật là không được tốt lắm. Người đàn ông nói lấy tay vỗ vỗ lên thân cây hạnh, thuận miệng hỏi, Cái cây hạnh này đã ra quả rồi đúng không?
Ngô Sở Úy liền vội vàng gật đầu, Đã ra quả, hàng năm đều ra quả, chưa có năm nào là không ra cả.
Người đàn ông gật đầu, theo Ngô Sở Úy vào phòng, Căn phòng tuy rằng cũ kỹ, nhưng coi như chỉnh tề sạch sẽ. Hơn nữa còn có một cái giường đất, người Bắc Kinh thế hệ trước đúng là đối với giường đất cũng đều rất hoài niệm. Người đàn ông này vừa vào phòng, liền ngồi xếp bằng trên chiếu giường đất mà hút thuốc.
Cái sân kia cũng hơn tám mươi năm rồi đúng không?
Ngô Sở Úy gật đầu.
Người đàn ông trung niên ra giá, Hai triệu tệ, toàn bộ trả bằng tiền mặt.
Ngô Sở Úy không lên tiếng, thấy người đàn ông trung niên này đem tàn thuốc dí xuống chiếu trên giường, tạo thành một lỗ thủng.
Này, ông chú ý một chút, chiếu đã bị ông làm cho chảy ra rồi kìa.
Người đàn ông này nhìn Ngô Sở Úy không nhịn được nói, Cái nhà này cậu có định bán hay không hả? Nếu không bán thì tôi không dám làm mất thời gian của cậu, còn có nhà khác đang chờ tôi đến xem.
Ngô Sở Úy nói, Cứ theo giá ông đưa ra đi, thành giao.
Lập tức đi làm thủ tục.
Ngô Sở Úy gật đầu.
Người đàn ông này còn nói, Cậu xem lại một chút, có muốn dọn dẹp đồ đạc đi hay không?
Ngô Sở Úy nói, Tất cả đều dọn.
Người đàn ông này giễu cợt cười một tiếng, biểu tình kia giống như đang nói : Loại rách nát này mà cậu còn muốn?
Hai người thương lượng bàn bạc, Ngô Sở Úy đi theo người đàn ông này ra ngoài cửa.
Khóa cửa lại, tay của Ngô Sở Úy vẫn run run, cái khóa cũ kỹ rất đơn giản để khóa, chỉ cần sập vào là xong, nhưng Ngô Sở Úy lại khóa thật lâu mới xong.
Thủ tục sang tên nhà cửa tiến hành xong, Ngô Sở Úy liền lái xe đi đến nghĩa trang.
Ở trước mộ bia ông Ngô bà Ngô đứng lặng một lúc lâu, Ngô Sở Úy chỉ nói một câu.
Ba, mẹ, con có lỗi với hai người, sau này kiếm được nhiều tiền con cũng sẽ đem nhà của chúng ta mua lại.
Nói xong lời này, Ngô Sở Úy dập đầu hai cái, lau nước mắt rồi đi ra khỏi nghĩa trang.
Sau đó, Ngô Sở Úy mượn một chiếc xe, đem tất cả đồ đạc gia sản trong nhà cũ tất cả đều chở đi. Kết quả, xe vừa mới chạy đến nhà Trì Sính, lại bị báo cho biết là phòng ốc chủ hộ đã thay đổi, Ngô Sở Úy không thể ở tại nơi này nữa. (Thê lương, quá thê lương, ba ba sau này mà làm Úy Úy buồn thì đừng trách con ác.. không thèm nhìn mặt nữa.. )
Ngô Sở Úy không nói hai lời, ôm Tiểu Dấm Chua và Đại Dấm Chua, cất trứng gỗ lên xe, lại đi đến phòng khám của Khương Tiểu Soái.