Ngô Sở Úy bị Trì Sính ức hiếp một trận sau đó mới thông suốt vấn đề, bực bội từ trong phòng đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp Khương Tiểu Soái xanh mặt lao ra. Hai người gặp nhau ở hành lang, đồng thời gào lên một tiếng THAO.
Cậu bảo tôi thao cái gì? Khương Tiểu Soái đập một cái lên ngực Ngô Sở Úy, Cậu đó, rõ ràng thấy Quách Tử bím tóc cho tôi còn không nói cho tôi biết hả? Cứ như thế trơ mắt nhìn sư phụ cậu đeo cái kiểu tóc này đi khắp nơi để người ta cười đến mất mặt xấu hổ?
Ngô Sở Úy cười xấu xa hai tiếng, Bình thường mấy cái nhúm tóc xoăn của cậu cuộn trái cuộn phải, căn bản tôi không thể nhìn thấy cái bím tóc nhỏ đó.
Ngô Sở Úy vỗ vỗ vai Khương Tiểu Soái khuyên nhủ dụ dỗ nói, Tôi là nhìn đẹp, mới không nỡ nhắc nhở cậu.
Bớt giả bộ! !
Mặc dù nói ngang ngược, trong lòng Khương Tiểu Soái bực bội cũng giảm hơn phân nửa. Nhớ tới vừa rồi Ngô Sở Úy cũng mắng một tiếng 'thao', thế là mở miệng quay sang cậu ta hỏi, Cậu 'thao' cái gì?
Ngô Sở Úy cố ý đem đầu hướng về phía cửa nói lớn tiếng.
Thao Trì Sính!
Khương Tiểu Soái cười khúc khích vui hơn một chút, Cậu 'thao' anh ta thì vào phòng mà 'thao' đi, đứng ở nơi này cho ai 'thao' đây?
Ngô Sở Úy đen mặt không nói lên lời.
Khương Tiểu Soái lúc này mới phát hiện trán Ngô Sở Úy hơi đỏ, lấy tay sờ một cái, giỏi thật, thật là nóng. Nhịn không được nhìn Ngô Sở Úy hỏi, Trán cậu bị làm sao vậy?
Ngô Sở Úy tức giận nói, Chân lừa đánh!
Khương Tiểu Soái dáng vẻ giả bộ tức giận bất bình, Trì Sính lại đánh cậu? Tôi khinh~! Không muốn sống hả? Cậu chờ........
Vừa mới vén tay áo lên, cách đó không xa cửa phòng mở ra, Trì Sính chân trần đi ra, chân đi nhẹ một chút âm thanh cũng không có, lại làm cho ngực Khương Tiểu Soái run run lên. Ống tay áo vừa mới vén lên ngay lập tức vén xuống ngay ngắn, ánh mắt liếc sang chỗ khác né tránh, cuối cùng xê người gần vào cửa phòng Quách Thành Vũ, dự định nếu tình huống bất trắc liền mở của xông vào ăn vạ.
Trì Sính liếc mắt thản nhiên nhìn Khương Tiểu Soái, cũng không nói bất cứ cái gì, trực tiếp đi vào phòng Quách Thành Vũ.
Khương Tiểu Soái thở phào một cái, thấy Ngô Sở Úy nhìn cậu ta, lại đem ống tay áo vén lên. Kết quả, còn chưa lên tiếng liền bị Ngô Sở Úy ôm lấy cổ, kéo cậu ta vào phòng ngủ của mình và Trì Sính.
Không có khả năng thì đừng giả bộ, cả người cậu chỉ có cái miệng là có tác dụng.
.............
Trì Sính vào phòng ngủ của Quách Thành Vũ, không thấy cậu ta đâu, lại đi đi sang phòng bếp, thấy Quách Thành Vũ đang ở bên cạnh cái lò nướng làm cái gì đó.
Cánh tay của Trì Sính ôm lấy cổ của Quách Thành Vũ, cằm đặt trên bả vai của anh ta, răng hàm mài mài, khóe miệng nhếch lên cười nói, Đại Bảo nếu có tay nghề của cậu thì tốt quá.
(Lấy Quách đi lấy Úy làm gề.. )
Quách Thành Vũ cười lạnh một tiếng, Không có tay nghề này cậu còn thích đến muốn chết, nếu mà lại biết nấu ăn ngon nữa, không phải ngày nào cậu cũng đặt trong chăn ôm không thả ra hay sao?
Thích? Trì Sính hơi nhếch lông mày lên một cái, Là cậu chưa thấy qua lúc cậu ấy bực bội.
Quách Thành Vũ hết sức chuyên chú mà đem món điểm tâm ngọt đặt vào trên kệ nướng, sau đó đóng cửa lò nướng, bê lò nướng đi ra ngoài.
Trì Sính hỏi, Bê đi đâu?
Phòng ngủ.
Bê đến phòng ngủ làm gì? Trì Sính buồn bực, Không phải phòng bếp cũng có ổ cắm hay sao?
Quách Thành Vũ cười mà như không cười, Đặt ở phòng ngủ nướng, lát nữa Khương Tiểu Soái ngửi thấy mùi thơm liền chạy về.
Chiêu này không tệ. Trì Sính trêu nói, Lần sau cũng làm cho tôi một ít, tôi cũng để ở trong phòng ngủ nướng.
Cần gì phải thế, chính tay tôi thay cậu dỗ vào luôn? Có cần tôi thuận tiện thay cậu 'thao' hay không?
Trì Sính nhe răng cười, đấm một cú đến mang theo gió rít. Tay của Quách Thành Vũ chắc nịch ngăn được, năm ngón tay tóm lại cú đấm sau đó mạnh mẽ kéo một cái, hai người cùng nhau ngã xuống salon.
Sau đó, Trì Sính trầm mặc rút một điếu thuốc, thân thể ngả sang nửa như đẩy nửa dựa vào người Quách Thành Vũ, thở dài một cái.
Trong lòng ngột ngạt đến phát hoảng.
Quách Thành Vũ quay đầu hỏi, Làm sao vậy?
Hôm nay Đại Bảo theo tôi về nhà, ba mẹ tôi rõ ràng không hề nói gì, sắc mặt che giấu vẻ không vui, càng suy nghĩ trong lòng càng cảm thấy không thoải mái. Bốn người ăn, súp vây cá chỉ có ba phần, lại quên một mình cậu ấy.
Chuyện như vậy mà cậu còn phải nói nữa hả. Quách Thành Vũ cũng phát sầu theo, Dù sao cũng là ba mẹ cậu, có thể làm được như vậy đã là tốt lắm rồi, họ cũng không quá đáng lắm. Nói thật là, tôi cũng không dám tưởng tượng sau này Soái Soái bị ba mẹ tôi xem thường thành cái dạng gì. Đại Bảo nhà cậu cũng không tồi, chịu mắng chịu chửi, nếu mà là Soái Soái da mặt mỏng, không thể chịu quá được ba câu xác định đã leo cửa sổ mà chạy rồi.
Trì Sính nghe không vừa tai, Cái gì mà chịu mắng chịu chửi hả? Cậu làm sao mà thấy trên đường về cậu ấy ủ rũ thế nào, rất đáng thương. (Thế thì đối với Úy tốt tốt một tý ba ba.. cho ăn no CỰ LONG đi.. là hết tội nghiệp)
Quách Thành Vũ dường như đã nhìn ra tương lai sau này, tâm tình đột nhiên có vài phần nặng nề khó chịu.
Kết quả, Trì Sính chuyển đề tài câu chuyện, lại nói một câu, Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách.
Quách Thành Vũ quét anh ta nhìn hắn một cái, Cậu hôm nay làm sao thế hả? Một hồi yêu thương một lúc sau lại bực bội tức giận, một hồi đáng thương lúc sau lại đáng trách.
Trì Sính vốn định ngửa cổ tựa vào ghế salon, lời này vừa ngừng, cơ thể lại nghiêng về trước, hai cánh tay khoát lên trên đầu gối. Yên lặng nhìn chăm chú sàn nhà mấy giây, sau đó quay đầu nhìn Quách Thành Vũ.
Cậu nó xem con Bitch Nhạc Duyệt kia, mấy trăm người 'thao' qua, con lẳng lơ đó có cái gì đáng để cho Đại Bảo vì nó không sợ chết? (tiện B=Bitch)
Khóe miệng Quách Thành Vũ nhếch lên, Chuyện này không phải là đã lâu rồi hay sao? Cậu vẫn còn nhắc đến!
Chân trái của Trì Sính dữ tợn đạp xuống nền đất một cái, cả vùng đất đều rung rung lên. (Điêu)
Tôi nghĩ tới cậu ấy cùng con đó ngủ với nhau, còn đem JJ đâm vào trong cơ thể nó mà chơi, tôi bực bội vô cùng.
Giọng Quách Thành Vũ đùa giỡn, Cậu không phải cũng đâm qua hay sao? Hơn nữa cậu ta cũng chỉ chơi một người, cậu chơi bao nhiêu người rồi? Tôi nhắc nhở cậu, cậu cũng đừng ngu mà chui vào ngõ cụt này, kết quả đuối lý nhất định là cậu.
Trì Sính hít thở một mấy hơi, sau đó gân xanh nổi nên trên trán cũng dần dần chìm xuống phía dưới.
Tôi cũng chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút, cho lòng thoải mái, cậu nghĩ tôi thật sự vì chuyện này mà chiến tranh lạnh cùng cậu ấy hả?
Quách Thành Vũ vỗ vai Trì Sính nói, Tôi đoán cậu cũng không ngu đến như vậy, bây giờ căn bản không cần phải quan tâm đến cô ta. Cậu đừng quên, 'Vương đại thiên tử' Uông Trẫm đang đóng quân ở đây, nhất định phải cẩn thận, đừng để ngày nào đó để cho cậu ta bị nhét vào trong vali vận chuyển qua nước ngoài.
Giọng của Trì Sính lạnh lẽo vù vù đáp lại, Nước ngoài? Bước được ba bước tôi lập tức 'tháo khớp đùi' cậu ta.
Quách Thành Vũ chỉ cười không nói.
Trì Sính trầm mặc nửa ngày, khuôn mặt lạnh cứng cũng dần dần dịu đi một chút.
Thằng nhóc này chắc chắn rất nhớ nhà, hay là trước mắt mua lại ngôi nhà cũ của ba mẹ cậu ấy lại.
Cần tiền hay không? Tôi cho cậu. Quách Thành Vũ nói.
Trì Sính lắc đầu, Không cần, tôi đã có biện pháp.
Cậu có biện pháp gì hả? Cậu bây giờ một đồng không có, ba người bên kia lại đang chèn ép cậu.
Trì Sính hung ác nắm lấy gáy Quách Thành Vũ, nói, Cho tôi mượn xe thể thao dùng một chút.
Quách Thành Vũ híp mắt hỏi, Để làm gì?
Đua, đánh bạc. (Đi bão đó.)
...........
Bên kia Ngô Sở Úy còn đang cùng Khương Tiểu Soái càu nhàu.
Anh ta đó, nhất định là không vui khi tôi ức hiếp tên quản giáo kia! Tôi đã sớm nhìn ra, lúc chúng tôi cũng ngồi ăn cơm, anh ta nhìn tôi nhăn nhó!
Về phần vì sao trán Ngô Sở Úy bị đánh, Khương Tiểu Soái trong lòng rõ như gương, thế nhưng cậu ta không nói.
Ôi mẹ ơi! Tôi ngửi thấy mùi thơm là sao nhỉ? Ngô Sở Úy hít mũi một cái.
Khương Tiểu Soái sớm đã nóng ruột cả nửa ngày, chính là tìm không được một cái lý do về phòng.
Nghe Ngô Sở Úy vừa nói như vậy, Khương Tiểu Soái ho nhẹ vài tiếng, làm ra vẻ không thèm để ý nói, Quách Tử vừa làm một chút điểm tâm bị cháy hết, chả có gì ăn được, mình cứ tiếp tục nói chuyện đi.
Ngô Sở Úy nói, Nói chuyện lâu như vậy rồi, tôi thấy đói bụng. Đi, đi với tôi xem mọt chút.
Khương Tiểu Soái vờ vĩnh mà từ chối, Muốn đi cậu đi mà đi, tôi không đi.
Cậu không đi, tôi sợ Quách Tử không để cho tôi ăn! !
......
Đi thôi, cầu xin cậu đó.
...... (Tốt nhất Úy ơi em tự đi ăn hết bánh đi.. cho Soái tiếc)
Sư phụ, vì cái dạ dày của tôi, cậu tạm thời buông thù hận đi! ~
Khương Tiểu Soái giả bộ khó chịu, đứng dậy phủi mông một cái, Được rồi, tôi đây vì cậu cố gắng trở về một chuyến.
Kết quả, sau khi ra ngoài, Khương Tiểu Soái bước chân không tự chủ còn đi nhanh hơn, sau đó là người đầu tiên đi vào phòng.
Quách Thành Vũ nhìn Trì Sính khiêu khích nói, Nhìn thấy không? Tôi nói cái gì đấy nhỉ.......
Trì Sính đứng dậy đi ra ngoài, kết quả lúc đi cách cửa còn có hai bước, Ngô Sở Úy cũng thò đầu vào dò xét.
Cậu chạy tới đây làm gì? Giọng nói của Trì Sính cứng rắn lạnh lùng hỏi.
Ngô Sở Úy chép miệng, Tôi cũng ngửi thấy mùi thơm.
Trì Sính giả vờ giận nói, Ngửi thấy mùi cũng kìm nén lại, là cho cậu ăn hay sao? Cậu còn chạy sang đây!
Anh quản được hay sao? Ông đây thích vậy!
Ngô Sở Úy lườm Trì Sính một cái, ngoáy mông đi tới bên cạnh lò nướng.
A, ngửi thật là thơm!
Oa, ăn càng thơm ngon.!
Quách Tử tay nghề này của anh thực sự là rất tuyệt!
....
Ngô Sở Úy vừa ăn vừa lắm mồm, không ý thức đã ăn hết hơn mười cái bánh lót bụng. Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, sâu kín nhắc nhở, Tôi nói này, vừa phải thôi, buổi tối ăn nhiều đồ ngọt không tiêu hóa được đâu.
Ăn một cái cuối cùng thôi!
Ngô Sở Úy nói xong, tay đưa về phía lò nướng, nhìn thì là cầm một cái, kết quả trong lò nướng
thiếu bốn cái.
Khương Tiểu Soái lập tức kêu lên.
Này, cậu đó, thực sự là chiếm tiện nghi của tôi! Ăn xong rồi còn không chịu, còn muốn khuân vác đồ đạc nhà tôi đi nữa hả? Quách Tử mau tới đây, tên nhóc này lại muốn lấy đồ đạc nhà chúng ta!
Quách Thành Vũ cố ý ở phòng vệ sinh một lúc mới chịu ra ngoài, Ngô Sở Úy đã vung vẩy chạy đi.
Khương Tiểu Soái hầm hừ nói, Cậu ta nhất định là gói đem cho Trì Sính rồi, miệng thì mắng chửi, nhưng lại lo lắng hơn ai hết! Đúng là nồi nào úp vung đó!