Hôm sau trên đường về, Ngô Sở Úy như người mất hồn.
Y nghĩ không ra, sao mình lại cùng Trì Sính làm chuyện đó chứ? Sau đó còn nói những lời đó với hắn, còn ngủ chung một đêm, hiện tại nghĩ đến còn hối hận. Điên rồi, mình nhất định là điên rồi, đang nghĩ thế, lại vướng phải bậc thềm dưới chân, lảo đảo một chút đã đụng đến phần cơ ở mông.
Đau quá đi!
Chỉ vì đưa ra cái điều kiện bá vương kia mà bị đánh cả mấy trăm cái.
Tiểu cúc hoa cũng gặp nạn, tuy chưa bị đâm vào, nhưng bị chọt như vậy cũng đau muốn chết. Đây mới chỉ là lấy tay chọt thôi, nếu dùng đồ thật đâm vào, mẹ ơi, không dám tưởng tượng! Ngô Sở Úy rùng mình ớn lạnh.
Khương Tiểu Soái đứng trước cửa, thú vị nhìn Ngô Sở Úy.
Cả đêm không về?
Ngô Sở Úy lúng túng cười, bước vào phòng khám trong ánh mắt thăm dò của Khương Tiểu Soái.
Đúng lúc này có bệnh nhân đến, Khương Tiểu Soái cũng không tiện truy hỏi, một mình Ngô Sở Úy ngồi bên cạnh thất thần, bệnh nhân vừa đi, y đã sáp lại chỗ Khương Tiểu Soái.
Tiểu Soái, anh sờ tai tôi một chút.
Sờ tai cậu? Khương Tiểu Soái cười, Tại sao muốn tôi sờ tai cậu?
Ngô Sở Úy nôn nóng thúc giục: Anh đừng hỏi, bảo anh sờ thì anh sờ đi.
Khương Tiểu Soái tùy tiện sờ vài cái.
Không ngứa a!... Ngô Sở Úy âm thầm kinh ngạc, sao lại như thế?
Cậu rốt cuộc bị sao vậy? Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy kéo Khương Tiểu Soái vào góc phòng, rất cấp thiết nói: Anh liếm tôi một cái đi.
Khương Tiểu Soái nhếch mép: Liếm ở đâu?
Thì liếm lỗ tai.
Khương Tiểu Soái do dự một chút, vẫn làm theo.
Đầu lưỡi ẩm ướt vừa chạm vào vành tai, Ngô Sở Úy liền nhớ đến tình cảnh tối qua, bên tai liền tê ngứa, lập tức bảo Khương Tiểu Soái dừng lại, thầm vui mừng, không khỏi lẩm bẩm ra tiếng: Cũng ngứa, cũng ngứa, vậy thì tôi yên tâm rồi.
Khương Tiểu Soái vỗ đầu Ngô Sở Úy, Cậu lảm nhảm cái gì đó hả?
Ngô Sở Úy nhìn ra cửa, không người, liền kéo Khương Tiểu Soái đến sô pha ngồi, nhỏ giọng nói với hắn: Tối qua anh ta an ủi cho tôi.
Cổ họng Khương Tiểu Soái thít chặt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Sướng không?
Ngô Sở Úy nghe từ sướng , trên người liền nổi một tầng da gà.
Khương Tiểu Soái nhìn Ngô Sở Úy như thế, liền biết được câu trả lời chính xác.
An ủi mấy lần? Chỉ một lần? Cậu không an ủi giúp anh ta? Anh ta...
Đừng nói nữa. Ngô Sở Úy ngắt lời Khương Tiểu Soái, Anh nói nữa tôi lại có cảm giác.
Khương Tiểu Soái quả nhiên yên lặng.
Bên này vừa yên lặng, bên kia liền càng dễ nghĩ bậy, Ngô Sở Úy chống đỡ một hồi, đột nhiên túm tay Khương Tiểu Soái, hưng phấn bừng bừng nói với hắn: Tiểu Soái, hai chúng ta cũng thử xem đi, thật sự sướng lắm.
Thật ra người nào đó chỉ là chột dạ, cực lực muốn chứng thực y không chỉ có cảm giác với một mình Trì Sính.
Khoan ồn đã. Khương Tiểu Soái đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tạm thời ấn thân thể loi nhoi của Ngô Sở Úy lại, rất nghiêm túc nói với y: Tôi nghe được từ chỗ Lý Vượng một vài chuyện về Trì Sính, không biết có ích hay không.
Nhắc đến vấn đề này, Ngô Sở Úy lập tức gác tâm trạng vui đùa, thành thật ngồi nghe.
Khương Tiểu Soái nói: Trì Sính và Quách Thành Vũ quả thật từng có khúc mắc, hai người quen biết từ nhỏ, trước khi vào đại học tình cảm rất tốt. Sau đó có một người là Uông Thạc xen vào, nghe nói từng có thời gian rất vui vẻ với Trì Sính, vì lên giường với Quách Thành Vũ, dẫn đến hai người chia tay. Sau đó Uông Thạc ra nước ngoài, Trì Sính ngoài mặt thì vẫn giao hảo với Quách Thành Vũ, nhưng lại luôn âm thầm báo thù. Chỉ cần Quách Thành Vũ nhìn trúng, Trì Sính nhất định nghĩ cách lôi lên giường, bao nhiêu năm nay vẫn vậy.
Từ trung học đến giờ, Ngô Sở Úy giơ tay ra đếm, ít nhất cũng mười năm rồi.
Quách Thành Vũ ngủ với bạn trai của anh ta một lần, anh ta liền tiến công trả thù mười mấy năm?
Khương Tiểu Soái gật đầu.
Ngô Sở Úy rét lạnh, người này cũng tàn nhẫn quá! Nếu anh ta biết mình có ý đồ bất chính, sẽ không lột da mình sao?
Khương Tiểu Soái nghiêm trọng nói: Cậu phải suy nghĩ kỹ, thực sự không được thì nhân còn sớm thoát thân đi, loại người này chúng ta không chọc nổi.
Ngô Sở Úy nhàn nhạt nói: Đã đến nước này rồi không còn đường lui nữa.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ ra gì đó, liền đứng hình.
Anh nói hễ là người Quách Thành Vũ nhìn trúng, anh ta đều muốn nghĩ cách lôi lên giường!! Vậy anh... Muốn nói lại thôi.
Đừng lo lắng, Quách Thành Vũ đối với tôi chỉ là đùa cho vui, tôi không để ý đến hắn, Trì Sính chắc sẽ không ra tay với tôi.
Khương Tiểu Soái ra vẻ không hề sợ hãi: Cho dù anh ta có ra tay với tôi thì sao chứ? Đúng lúc giúp cậu thoát thân luôn! Cậu không muốn, sư phụ đây sẽ gánh giùm cậu!
Ngô Sở Úy cảm kích rơi nước mắt, suýt nữa đã ba quỳ chín lạy Khương Tiểu Soái.
Tiểu Soái, anh đối xử với tôi quả thật không có gì đủ diễn tả, tôi sẽ không dùng ngôn từ hoa lệ nào để tán dương anh, tôi chỉ cảm thấy, quen biết anh, cuộc đời tôi đã không uổng phí!