https://truyensachay.net

Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 131: Chủ mưu

Trước Sau

đầu dòng
"Được! Gửi địa chỉ tôi đến ngay"

Cô nói rồi hắn liền cúp máy địa chỉ cũng được gửi qua.

Hạ An nhìn chăm chăm cái điện thoại, mặc lên cái áo khoác cô lập tức chạy đến ngân hàng rút tiền.

Để hai bảo bảo được an toàn bắt cô trả bằng mạng mình cô cũng trả.

Ngồi trên xe nhìn đống tiền kế bên Hạ An lại phấp phỏng lo âu, cô sợ cô đến chỗ của tên bắt cóc kia, bọn chúng lấy được tiền rồi lại không thả người, cô thật muốn nói với Chi Quân nhưng mà cô vẫn nhớ lời uy hiếp của hắn.

Cô không dám! Cô sợ lời hắn nói là thật. Ở ngay trước mắt Cố Chi Quân bắt được hai bảo bảo đi chắc chắn hắn đã phải theo dõi và có âm mưu từ rất lâu rồi.

Hít sâu một hơi rốt cuộc cô cũng tự mình rời đi.

Mà lúc này ở trên một chiếc xe khác Cố Chi Quân vẫn luôn tìm kiếm dấu vết của hai bảo bảo, lúc này điện thoại anh chợt vang lên.

"Nghe!"

Anh thấp giọng nói đến.

"Cố tổng, quả như anh đoán, phu nhân vừa rút số tiền rất lớn"

Lời nói gấp gáp của Mộ Nghiên truyền đến khiến Cố Chi Quân nhanh chóng tái mặt.

[...]

Hạ An theo như địa chỉ trên điện thoại cô rất nhanh đã đến được điểm hẹn.

Bước vào căn nhà hoang đôi mắt cô lo lắng nhìn quanh bốn phía.

"Tôi đến rồi"

Âm thanh của cô vừa vang lên rất nhanh từ trong góc tối ba bốn tên đàn ông cao to đi ra trên tay bọn chúng xách lấy Áo Áo và Nhạc Nhạc như một món hàng.

"Phịch" bọn chúng quăn mạnh Áo Áo cùng Nhạc Nhạc xuống sàn.

Hạ An nhìn thấy tim như bị véo một cái thật mạnh bên miệng vô thức kêu lên.

"Áo Áo, Nhạc Nhạc"

Áo Áo nhìn thấy mẹ lập tức hoảng đến nổi rơi nước mắt khóc nức nở.

"Mẹ, mẹ ơi"

Nhạc Nhạc thấy Áo Áo đáng thương cũng sinh đau lòng nhưng bé vẫn ra sức trấn an.

"Áo Áo đừng khóc, mẹ nhìn thấy sẽ hoảng sợ rồi gấp gáp sẽ rất nguy hiểm, ngoan chút nữa chúng ta được về nhà rồi"

"Huhu nhưng mà Áo Áo sợ…aaa"

Áo Áo còn chưa nói hết câu tên cao lớn kia đã nắm lấy đầu bé kéo lên.

"Mày câm mồm coi thằng nhóc, ồn chết được, tin tao cắt cái lưỡi của mày không?"

Áo Áo càng hoảng sợ hơn khóc càng lớn.

"Anh thả Áo Áo cùng Nhạc Nhạc ra, tôi đưa tiền, tôi lập tức đưa tiền"

Hạ An sợ đến tay chân run rẩy, cô sợ sợ chúng sẽ làm Áo Áo và Nhạc Nhạc bị thương thêm.

"Mang tiền qua đây"

Hắn ta ngoắc tay một cái, Hạ An liền nghe theo đem tiền đi đến chỗ bọn chúng, đặt tiền trước mặt của họ cô nghiêm túc nói.

"Tiền ở đây, mau thả người"

Tên đại ca liếc mắt một cái đàn em liền hiểu ý đi đến kiểm tra tiền, cảm thấy đủ rồi hắn liền gật đầu với tên đại ca.

"Cút đi!"

Tên đó lại lần nữa ném Áo Áo cùng Nhạc Nhạc đi, hai bé vội vàng chạy đến chỗ Hạ An.

"Mẹ ơi, mẹ ơi"

Hạ An liền dang tay ôm lấy hai bé không ngừng vuốt lưng trấn an.

Hạ An đau lòng hôn lên má con rồi dịu dàng mở trói.

"Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi"

Nhạc Nhạc thấy mẹ đau lòng bé cũng đau lòng có loại muốn khóc nhưng nước mắt còn chưa kịp rơi thì mắt bé đã đụng phải nụ cười nham hiểm của bọn bắt cóc, mặt bé liền tái đi.

"Mẹ, chúng ta mau rời khỏi đây, nhanh lên, chuyện không đơn giản vậy đâu"

Hạ An lại bị câu này của Nhạc Nhạc doạ sợ, Nhạc Nhạc trước giờ vẫn chưa có nói sai bao giờ.

Lập tức gật đầu nắm lấy bế lên Áo Áo, nắm tay Nhạc Nhạc cô vội vàng chạy đi.

Chẳng qua cô còn chưa kịp bước ra, từ ngoài cửa đã có thêm bóng dáng của năm sáu người đi vào, mà người dẫn đầu cô rất quen thuộc.

"Mạn Tuyết Linh". Đọc‎
alt
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc