Buổi chiều thật êm ả. Mấy người nông dân lác đác đi về từ cánh đồng. Vài con chim nối liền nhau bay nhanh về phương bắc.
Trong đền thờ của Hải, Bạch Linh Nhi đứng nhìn ra cửa, vẻ mặt ngóng trông.
•Tại sao tới bây giờ chưa về chứ.
Nàng tựa cửa lo lắng lẩm bẩm. Nàng tự nhiên là đang lo lắng cho Hải. Hắn đi đã sáu ngày rồi mà vẫn chưa về. Trong lòng nàng vì vậy mà sốt ruột như kiến cắn. Không lúc nào yên tâm.
Đằng xa, tên thầy pháp đang đi đến.
•Linh Nhi cô nương. Thạch Thánh vẫn chưa về sao.
Thấy Bạch Linh Nhi đứng trước cửa đền hắn liền cất tiếng hỏi. Mấy ngày nay hắn đã không ít lần đến tìm Hải. Tế đàn đã làm xong, chỉ chờ hắn đem những vật liệu kia về liền có thể chuẩn bị khâu cuối cùng.
•Chưa. Không biết huynh ấy có gặp chuyện gì không nữa.
Bạch Linh Nhi âu sầu lắc đầu. Nếu hắn mà có gì bất trắc xảy ra, nàng chắc chắn sẽ ân hận suốt đời.
•Cô nương cũng đừng lo lắng quá. Thạch Thánh bản lĩnh hơn người, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.
Tên thầy pháp thấy nàng lo lắng vậy liền an ủi. Tuy hắn có hơi tham tham, tuy nhiên hắn làm người cũng không đến nỗi tệ.
•Nhưng...
Bạch Linh Nhi còn định nói gì. Thế nhưng vừa nhìn về bầu trời phía xa lại trông thấy một vật lạ.
•Ngươi nhìn xem, đó là cái gì.
Nàng lập tức chỉ tai nói với tên thầy pháp.
•Hửm! Ngựa sao.
Tên thầy pháp vừa nhìn cũng lập tức nghi hoặc thốt lên.
Chỉ thấy dưới mí mắt của hai người, vật lạ phương xa càng lúc càng gần.
•Cái này, này. Không phải chứ.
Sau khi nhìn thấy rõ hình dạng của nó tên thầy pháp lập tức cả kinh kêu. Hắn biết sinh vật kia là thứ gì. Một Linh Thú thượng cổ. Thử hỏi nhìn thấy một vật như vậy làm sao mà hắn không kinh ngạc cho được. Hơn nữa bên trên còn có hai người, không biết là đại loại nhân vật nào là có thủ bút bực này.
•Ngươi biết thứ đó là gì.
Bạch Linh Nhi thì vẫn chưa biết thứ đó là gì. Thấy thái độ rung động của hắn lập tức truy hỏi.
•Biết chút ít.
Tên thầy pháp gật đầu, không tiện nói nhiều. Bởi vì thứ kia đã đến gần họ không quá mười mét. Đủ để thấy rõ diện mạo của người kia.
•Thiên Hải ca...
Vừa nhìn thấy Bạch Linh Nhi lập tức reo lên. Vội vàng chạy ùa ra.
Vọng Thiên Hống lượn một vòng trên không rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Hải thấy Bạch Linh Nhi chạy đến lập tức nhảy xuống.
•Ta về rồi đây..
Hắn cười nói với nàng.
Bạch Linh Nhi không nói, trực tiếp nhào vào lòng hắn.
•Ta lo cho huynh lắm.
Đoạn nàng thủ thỉ. Thật sự mừng muốn khóc luôn.
•Ta vẫn còn tốt chán đây.
Hải ôm chặt nàng an ủi.
•Thạch Thánh.
Tên thầy pháp lúc này cũng đã đến trước mặt Hải. Khom người chào.
•Ừm.
Hải nhìn hắn gật đầu một cái.
•Hai người này là ai.
Ôm Hải một lúc Bạch Linh Nhi mới chịu ngẩng mặt lên. Nhìn thấy hai tỷ đệ Tiểu Thanh sau lưng hắn lập tức hỏi.
•À ! Giới thiệu với muội đây là Tiểu Thanh, bên cạnh là đệ đệ nàng Vọng Thiên. Bọn họ là trong lúc vô tình cứu được nên muốn theo ta.
Hải chỏ tay giới thiệu cho Bạch Linh Nhi.
•Chào tỷ tỷ.
Tiểu Thanh lập tức lấy thân với nàng, cúi đầu chào. Vọng Thiên tiểu tử tuy không có như vậy nhưng cũng gật đầu lấy lễ.
•Ân.
Bạch Linh Nhi có chút ngỡ ngàng. Thụ động gật đầu đáp.
•Này Hữu Dư lão đầu, ngươi chuẩn bị đến đâu rồi.
Đoạn Hải bỏ cho nhóm người Bạch Linh Nhi tự làm quen rồi đi qua nói chuyện với Tên thầy pháp.
•Thạch Thánh, mọi thứ đã hoàn thành hết rồi. Chỉ chờ những vật người đem về thôi.
Tên thầy pháp cung tay báo cáo.
•Ừm ! Tốt lắm. Đây là vật phẩm ngươi cần.
Hải gật đầu ưng ý. Đoạn há mồm phun ra một đám vật phẩm. Đều là những thứ hắn tìm được. Bởi vì chiêu thức Phục Thực nên hắn có thể chứa đồ trong bụng mà không có vấn đề gì.
Tên thầy pháp tuy nhiên ngạc nhiên với pháp thuật của hắn, tuy nhiên cũng không có hỏi nhiều. Lập tức thu gom những vật liệu kia lại bỏ vào trong túi, đoạn nói.
•Ta sẽ cố gắng hết sức.
Hải gật đầu. Bỗng nhớ ra mình quên một thứ. Liền há mồm phun ra một vật thể lớn.
•Cái này. Đây không phải là Giao Vương ở Can Hồ cách đây năm mươi dặm sao.
Nhìn thấy vật kia lập tức nhận ra. Mục diện lập tức kinh hãi.
•Ngươi biết nó.
Hải thấy thái độ của tên thầy pháp lập tức nghi hoặc hỏi.
•Ta từng đến Can Hồ một lần. Và vô tình chạm mặt với nó, còn sém chút bị nó ăn.
Tên thầy pháp ôn tồn kể lại.
•Ra vậy. Bây giờ nên xử lý nó như thế nào.
Hải gật gù. Đoạn hỏi lại.
•Giao Vương tu luyện đã lâu, trên người toàn là vật tốt. Nếu đem bán nhất định sẽ thu được giá cao.
Tên thầy pháp suy nghĩ vài giây rồi nói.
•Tốt, vậy việc này cũng giao cho ngươi.
Hải ưng ý đáp. Những việc này hắn lười xử lý.
•Ta nhất định làm tốt.
Tên thầy pháp gật đầu vẻ vui mừng. Hắn đối với những công việc như vậy rất là có hướng thú. Được chạm vào bảo bối là yêu thích của hắn.
Sau khi bàn giao hết thảy tên thầy pháp lập tức xin phép trở về làm việc. Muốn xử lý xác Giao Vương cần phải có nhiều người. Hắn phải về kêu thêm nhân lực.
Về phần Hải thì trở lại với nhóm người Bạch Linh Nhi, Tiểu Thanh. Điều làm hắn ngạc nhiên là họ như vậy mà lại trở nên thân thiết. Giống như tỷ muội luôn. Nhìn Tiểu Thanh cười cười nói nói, hắn lại cảm thấy ngưỡng mộ. Nàng quả thật có tài nói chuyện a.
•Được rồi, vào nhà thôi.
Hải bước tới rồi nói to.
•Ân.
Ba người bên kia nghe được lập tức đáp ứng. Sau đó thì cùng với hắn trở lại động phủ bên trong thần tượng.
Bốn ngày sau.
Hôm nay là ngày Bạch Linh Nhi phải chịu thiên kiếp. Vừa sáng sớm mọi người đã tập trung ở tế đàn, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Tên thầy pháp loay hoay sắp đặt những vật cần thiết. Bận tối mắt tối mũi.
Hải đối với những việc này không có kinh nghiệm gì, chỉ đành phó mặc cho tên thầy pháp muốn làm gì thì làm.
Tiểu Thanh cùng với Bạch Linh Nhi thì ngồi trên tế đàn trò chuyện rôm rả. Riêng Vọng Thiên thì chui vào một góc vắng vẻ mà ngồi, rất ít nói.
Dân chúng xung quanh vì hiếu kỳ mà bu lại rất đông. Dù sao việc độ kiếp như vầy không phải là thường dân như họ có thể tùy tiện nhìn thấy. Lần này cũng coi như một cơ hội để mở rộng tầm mắt.
Sau khi chuẩn bị hết thảy mọi thứ. Bạch Linh Nhi bắt đầu sẵn sàng nghênh đón thiên kiếp. Nàng ngồi trên tế đàn, tâm thần nhập định. Bản thân trở vào trạng thái tốt nhất.
Từng khắc trôi qua, tất cả mọi người đều tập trung chờ đợi.
Rốt cuộc chờ đến giờ thìn ba khắc. Bạch Linh Nhi đang nhập định bỗng mở mắt.
•Đến rồi.
Nàng nhìn mọi người trầm trọng nói. Thiên kiếp cuối cùng cũng đến.