Trì Ngạo Dịch cười lạnh một tiếng cùng Tịch nhi nói : “Trước ngươi ở cùng Khúc Huyễn Yên và Trữ Thi Phàm ngươi hãy trông coi nàng, nếu nàng nghe lời của ngươi vậy ngươi liền nói cho bổn Vương ,bổn Vương hội nhất nhất trả lại cho Khúc Huyễn Yên “
“Đê tiện !” Trữ Thi Phàm phẫn hận liếc mắt nhìn Trì Ngạo Dịch nhưng là nhịn đi xuống!
“Nguyệt Dật ngươi cùng bổn Vương đi xem Khúc Huyễn Yên” Trì Ngạo Dịch nghiêng đầu phân phó rồi cùng Vu Nguyệt Dật đi đến phòng hình phạt.
“Vương phi , mời” Thị vệ mở ra một gian phòng.
Khúc Huyễn Yên đi vào thì htij vệ liền đóng cửa lại, nơi này bốc mùi ẩm mốc, hắc hắc. Đột nhiên thấy một cái gì trắng trắng Khúc Huyễn Yên liền đi qua xem “A —“ là một cái đầu lâu ( >”<) !
Đúng vậy chính là cái đầu lâu của người chết! Bên cạnh cái đầu lâu còn có rất nhiều các mảnh xương nhỏ nằm rải rác. Khúc Huyễn Yên sợ hã nhìn cái đầu lâu trên mặt đất nuốt nước miếng làm cho trong lòng bình tĩnh một chút, bất quả cũng chỉ là bộ xương người chết thôi cũng không phải là cả thi thể vừa mới chết nằm đây. Nàng tự an ủi chính mình. Do tên ngoan vương làm phải không? Trong phủ lại có thể có cái đáng sợ như vậy ? thật không biết trong phủ này từng có bao nhiêu oan hồn …
Ở bên ngoài Trì Ngạo Dịch cùng Vu Nguyệt Dật nghe thấy được một tiếng hét sợ hãi của nàng, Trì Ngạo Dịch suy ngẫm khóe môi cong lên đừng nói nàng chính là một nữ nhân nếu là nam nhân đi vào cũng phải sợ ! Vu Nguyệt Dật lo lắng nhìn về phía phòng hình phạt lo lắng không biết phải làm thế nào bây giờ? Nàng có thể kiên trì chịu đựng sao? Phòng hình phạt kia không biết đã chết bao nhiêu người ….
Khúc Huyễn Yên khắc chế sự sợ hãi của chính mình tiếp tục quan sát nơi đáng sợ này, nàng phát hiện ra cái bộ xương khô kia không chị có một ( =_=” ôi dzời ơi sợ quá ) ! thật không biết chính mình có thể hay không chết ở chỗ này …
( phục nàng ấy quá , ta thấy nổi hết cả gai ốc , da gà , da vịt lên rồi này =_= )
“Vương phi …” Một tiếng của nữ nhân âm trầm phát ra từ nơi đáng sợ này, thanh âm của nó làm cho Khúc Huyễn Yên rung mình thầm nghĩ có quỷ sao. Nàng ngẩng đầu , nhìn thấy có một người , không biết còn sống hay đã chết , người kia nhắm nghiền hai mắt giống như đã chết, Khúc Huyễn Yên sợ hãi lùi về phía sau, từng bước từng bước nàng thầm nghĩ vạn nhất là quỷ thì làm sao bây giờ? Trên đời làm gì có quỷ … Nàng lắc đầu giọng run run hỏi “Ngươi, ngươi là ai ?”
“Lão nô là nhũ mẫu” Nhũ mẫu mở mắt ra nhìn.
“Già nô? Như vậy chính là nha hoàn ? trời ạ nàng như thế nào sống dài như vậy không có cùng quỷ liều mạng sao?” Nga, nàng chân thật trả lời .
“Vương phi ngươi có người tới làm cái gì sao?” Nhũ mẫu lạnh lùng hỏi một câu.
“ Làm cái gì?” nàng đương nhiên biết “ Bổn cương phi là tới nhận hình phạt “ Nàng thản nhiên trả lời.
“Hảo, tốt lắm Vương phi người chọn giống nhau đi” Nhũ mẫu chỉ vào bên cạnh hình pháp.
Khúc Huyễn Yên đi vòng qua không khỏi rung mình một cái! Cái này Vương phủ như thế nào lại có thể như vậy?
“Vương phi , này là có châm hình giáp thủ hình còn có canh hoạch hình” ( các cái này là tên của những hình phạt , mình hok cóa bít dịch sao >”< ). Nhũ mẫu giới thiệu.
Khúc Huyễn Yên nuốt nước miếng – châm hình ( dung kim đâm vào các đầu ngón tay – đại loại là thế ) ? giáp thủ hình ? còn có thể như vậy sao? Nàng không cần.
Cuối cùng còn một cái Canh hoạch hình (hình như là nói đến nồi nước nóng) ? Nàng đi qua xem , cũng từng nghe qua chính là đem cái nồi nước đó nhóm lửa nấu lên ? cuối cùng đem người sống nấu đến chết? Này …. Vẫn là nàng không tin Trì Ngạo Dịch không cứu nàng nhưng cũng không tiếp tục tra tấn nàng chứ?
Khúc Huyễn Yên chỉ chỉ canh hoạch hình nói : chính là cái này.