Vừa đến cửa vương phủ đã thấy hạ nhân đều xếp hàng quỳ xuống đất hô: “Tham kiến Vương gia, Vương phi.”
Vương phi? Chỉ là vương phi trên danh nghĩa thôi mà! Nàng cười khổ (cười gượng)! Chỉ sợ là hắn chỉ chọn nàng để tra tấn thôi.
Trì Ngạo Dịch đứng dậy xuống xe ngựa, Vu Nguyệt Dật nói với Khúc Huyễn Yên: “Vương phi xuống xe thôi.”
Nàng gật gật đầu cùng Trữ Thi Phàm xuống xe ngựa. Vừa xuống liền trông thấy trước mắt tất cả đều là một mảnh màu đỏ, thầm thở dài một tiếng. Phải! Hôm nay chính là ngày nàng trở thành Vương phi của hắn.
“Đều đứng lên đi.” – Trì Ngạo Dịch lạnh lùng phân phó một câu tất cả mọi người liền đứng dậy .
“Vương gia… ~~” hai tiếng nũng nịu đồng thời vang lên.
Khúc Huyễn Yên nhìn sang thấy chủ nhân của những âm thanh đó là của hai nữ tử đều xinh đẹp mê người. Khúc Huyễn Yên thầm than, ở cổ đại các nàng thật là xinh đẹp. Không biết vì sao nữ nhân các nàng trông đều xinh đẹp hơn nữ nhân ở thế kỷ 21. Nàng nghĩ liệu có phải nữ nhân thế kỷ 21 ngày càng xấu đi không.
“Tịch nhi nhớ bổn vương sao?” Hắn ôn nhu hỏi nhưng ánh mắt thật ra lại lạnh như băng.
“Rất nhớ nha ~~~ nhưng là Vương gia mới đi chưa đầy nửa tháng người liền mang về một vị Vương phi có phải hay không thực có lỗi với thiếp đây?” – Tịch nhi bất mãn lên tiếng, thanh âm nũng nịu nhu nhược không khỏi khiến Khúc Huyễn Yên và Trữ Thi Phàm ớn lạnh.
“Đúng, đúng! Tịch nhi muội muội nói rất đúng. Vương gia người có phải hay không cũng thật có lỗi với thiếp!” Một nữ tử khác cũng chen vào nói , thanh âm đồng dạng , làm cho người ta không chịu nổi.(ý nói giọng của hai bà ấy giống nhau õng ẹo quá làm người nghe khó chịu ấy ạ)
Trời ạ! Hai nữ nhân từng người từng người một đều như vậy. . . thật là buồn nôn! Nàng thực hoài nghi không biết nam nhân này như thế nào mà chấp nhận nổi bọn họ!
Trì Ngạo Dịch chính là cười mà không nói, hắn biết hai trắc phi này của hắn cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt! Hắn ngược lại thật muốn xem xem cái gì gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà! Khúc Huyễn Yên ngươi đương nhiên là nên hảo hảo (chấp nhận) mà nhận một chút .
“Vương phi ta đưa ngươi đi rửa mặt chải đầu. Tân khách (khách mời trong đám cưới) ước chừng cũng sắp tới nơi rồi.” – Vu Nguyệt Dật nói. Hắn sớm đã quen thấy hai trắc phi bám lấy Vương gia rồi, đừng nói là lần đầu gặp các nàng, ngay cả hắn đã nhìn quen mà vẫn đều cảm thấy buồn nôn.
Khúc Huyễn Yên gật đầu cùng Trữ Thi Phàm đi theo hắn đi vào vương phủ. Nàng phát hiện ra nam nhân tuấn tú này chưa bao giờ ở trước mặt Vương gia xưng chính mình là nô tài nên nàng đoán thân phận của hắn ở vương phủ hẳn là không thấp .
“Vương phi, đây là nơi ngươi cùng Vương gia động phòng.” -Vu Nguyệt Dật mở rộng một cánh cửa.
“Ừm! Cám ơn ngươi.” -Khúc Huyễn Yên gật đầu ,lộ ra một nụ cười thật tươi.
Vu Nguyệt Dật sửng sốt. Đó là nụ cười xinh đẹp nhất, chân thành nhất mà hắn từng gặp qua nhưng lập tức che dấu đi cảm xúc của mình mà nói: “Vương phi không cần phải khách khí.”
Ba người bọn họ cùng nhau đi vào.
Khúc Huyễn Yên ngồi xuống hỏi: “Công tử có thể cho ta biết quý danh của người được không?” Cùng nhau nói chuyện cả nửa ngày mà nàng còn không biết tên hắn gọi là cái gì!
“Ta họ Vu tên Nguyệt Dật.”
“Vậy ta từ nay về sau có thể được gọi ngươi là Nguyệt Dật được không?”
Vu Nguyệt Dật sửng sốt nói : “Tùy ý vương phi.”
“Ừm! Cám ơn ngươi Nguyệt Dật. Vậy, phòng của Thi Phàm ở đâu?” -Hắn có thể tính là người bằng hữu (bạn) đầu tiên của nàng ở vương phủ mà cũng là người duy nhất đi.
“Đợi lát nữa ta sẽ an bài (sắp xếp ). Vương phi, ngươi mau chóng trang điểm trước đi, ta lui ra trước.” -Vu Nguyệt Dật dứt lời liền đi ra ngoài.
Khúc Huyễn Yên ngồi xuống trước đài trang điểm, hỉ phục đã được người mang vào. Hôm nay sẽ là ngày thành thân của nàng, nhưng là nàng phải lấy một người mà mình không yêu!
“Không có gì, ngươi mau giúp ta trang điểm đi.” -Che dấu đi bi thương nơi đáy mắt của chính mình, nàng đạm thanh nói (lên tiếng nói một cách thờ ơ, hững hờ).
“Ừm! Được.” -Trữ Thi Phàm gật gật đầu nhưng do dự một lúc mới nói: “tỷ tỷ hay là chúng ta cùng nhau trốn đi đi, ngươi sao có thể gả cho hắn chứ?”
“Trốn?” Thi Phàm suy nghĩ quá đơn giản rồi, các nàng không có khả năng thoát khỏi ma trảo(lòng bàn tay) của hắn huống chi lại là hai người, trốn như thế nào cũng trốn không thoát… Nàng lắc đầu nói: “Thi Phàm ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, ngươi đừng quên ngoan vương là loại người nào, chỉ cần hắn muốn tìm không có chuyện tìm không thấy. Chúng ta ở thanh lâu trốn kĩ như vậy mà vẫn bị hắn phát hiện , còn chỗ nào có thể trốn được nữa chứ?
“Nhưng mà tỷ tỷ, chúng ta không thể cứ như vậy bị hắn thao túng sắp đặt. Chẳng lẽ tỷ tỷ nguyện ý để hắn tra tấn như vậy sao?”
Nàng cười khổ (cười một cách miễn cưỡng) nói: “Chúng ta còn có thể như thế nào được chứ?”
Còn có thể thế nào được nữa đây, toàn bộ số phận của nàng đã bị định sẵn trong tay nam nhân này, nàng chỉ có thể nhận mệnh mà thôi.