Mỗi cuối tuần, Phương Đăng đều ra cửa hàng muộn hơn một chút, nhưng hôm nay cô cố tình dậy thật sớm, khi đánh xe ra khỏi chung cư, cô nhìn thấy Lục Nhất ở ngã rẽ từ quảng trường ra đường lớn.
Lục Nhất cũng nhận ra xe của cô, bèn dừng bước lại. Phương Đăng vốn định làm lơ như mọi lần, nhưng khi lại lần nữa bỏ rơi anh ở phía sau, nhìn thấy bóng dáng đó càng lúc càng nhỏ, một cảm giác buồn bực không nói nên lời tự nhiên nảy sinh.
Lục Nhất thấy cô bỏ đi tuyệt tình như thế, cảm thấy hơi thất vọng, đang định quay mình đi, bỗng nghe thấy tiếng xe chạy đến gần, quay lại nhìn một cái, gương mặt thoáng chốc nở nụ cười ngạc nhiên.
“Hôm nay lại ‘trùng hợp’ nhỉ?” Phương Đăng quay đầu xe, kéo cửa kính xuống hỏi.
“Đúng thế.” Lục Nhất nói xong, tự cảm thấy câu nói dối này quá lộ liễu, liền bẽn lẽn cười, “Kỳ thực cũng không hẳn như thế, tôi chờ đã một lúc rồi, muốn xem có thể tình cờ gặp cô không.”
Phương Đăng không buồn hỏi anh gặp cô để làm gì, cô ra hiệu cho anh lên xe.
“Tôi muốn đưa anh đến chỗ này.”
Trong lòng Lục Nhất khó tránh nảy sinh một đống câu hỏi, cô đã đi qua sao còn quay lại, giờ đây muốn đưa anh đến nơi nào? Anh thử mở lời, nhưng thấy Phương Đăng lúc này không muốn nói chuyện. Dù gì anh chỉ cần được nhìn thấy cô là mãn nguyện rồi, thôi thì nuốt những điều muốn nói vào bụng, phó mặc cho cô sắp xếp.
Phương Đăng đỗ xe ngay cạnh quảng trường trung tâm, cùng Lục Nhất lên một chuyến tàu, đến đảo Qua Âm lần nữa. Có điều lần này cô không cùng anh đi dạo vòng quanh, mà đến thẳng cô nhi viện Thánh Ân.
Các bà sơ lâu năm trong cô nhi viện vẫn nhận ra Phương Đăng, cô được coi là một trong những trẻ mồ côi “có thành tựu” đi lên từ cô nhi viện này. Những rèm cửa và một phần vỏ chăn của đám trẻ trong cô nhi viện là do Noel năm ngoái, viện trưởng đến tìm Phương Đăng quyên về. Do đó thấy cô, nụ cười trên gương mặt họ càng thêm niềm nở.
Được sự cho phép của sơ, Phương Đăng dẫn Lục Nhất lên sân thượng của nhà ký túc. Ký túc xá là khu nhà cao nhất trong cô nhi viện, kỳ thực cũng chỉ có bốn tầng lầu, tầng thượng là một khoảnh sân bao la lát gạch xi măng bọng ruột. Thường ngày các cô lao công sẽ phơi quần áo và chăn chiếu ở đây, cũng hay có mấy đứa trẻ trái lệnh cấm của cô nhi viện, lén lút lên đây chơi đùa. Trước kia cứ quãng chập tối Phương Đăng lại leo lên sân thượng, từ nơi này nhìn ra, hơn một nửa Phó gia viện nằm gọn trong tầm mắt: cái cửa sổ quen thuộc của Đông lầu, hồ bán nguyệt cạn khô, và cả khu vườn sau cỏ mọc um tùm. Lúc thời tiết đẹp, những cơn gió đủ mạnh có thể làm xô dạt đám cỏ hoang, thi thoảng cô còn trông thấy con hồ ly đá nằm phục trong cỏ. Mười mấy năm đã qua, căn nhà xây chui của lão Đỗ chẳng còn, chỉ có cái sân thượng là vẫn thế.
Có lẽ vì đang là cuối tuần, các bà lao công nghỉ cả, những sào trúc và dây phơi đều trống không. Ở góc sân đặt mấy cái mẹt, bên trên xếp đầy quả đậu của bà sơ nào đó đem phơi, một con ong vàng vo ve bay qua bay lại. Ở góc khác có một cô bé trạc tám chín tuổi, đang dùng phấn trắng vẽ lên nền xi măng những nét nguệch ngoạc, thấy có hai người lớn đi đến, nó chẳng buồn để ý. Lục Nhất thấy cô bé vẽ một hình người, sau đó nằm đè lên trên.
“Con bé làm gì thế nhỉ?” Lục Nhất khó hiểu, quay sang hỏi Phương Đăng.
Phương Đăng nói: “Sao anh không tự đi mà hỏi con bé?”
Không ngờ Lục Nhất đi thật. Anh quỳ xuống bên cô bé đang nằm cuộn mình trên đất, nhỏ giọng đối đáp vài câu. Khi quay trở lại chỗ Phương Đăng, gương mặt anh khó giấu vẻ phức tạp.
“Con bé nói sao?”
“Cô bé nói nó vẽ mẹ, nó nằm lên bức tranh, coi như nằm trong lòng mẹ.”
Phương Đăng chẳng để ý đến vẻ thương cảm trong giọng Lục Nhất, cô thản nhiên nói: “Có khi nó còn chưa được nhìn thấy mẹ bao giờ. Không phải đứa trẻ mồ côi nào cũng may mắn như anh, cha mẹ mất vẫn được hưởng cảm giác yên ấm từ họ hàng thân thích. Những đứa trẻ bị đưa vào cô nhi viện hay nhà tình thường, hoặc là không được lành lặn khoẻ mạnh, hoặc người thân đều mất hết, chẳng còn nơi nào chịu chứa chấp.”
“Hồi nhỏ cô cũng vậy ư?” Lục Nhất phủi phủi bụi bặm trên đất, hai người dựa lưng vào lan can xi măng, ngồi bệt xuống nền đất.
Phương Đăng lắc đầu, “Khi vào đây tôi đã mười sáu tuổi, sự bảo bọc của cha mẹ đối với tôi chẳng phải quá quan trọng nữa. Lục Nhất, hôm nay tôi đưa anh đến đây, thực ra là có chuyện muốn nói.”
“Cô muốn tôi trông thấy nơi ở trước kia của cô?”
“Nói vậy cũng được. Những nơi tôi từng sống trong quá khứ, chỉ còn ở đây chẳng có gì thay đổi. Anh từng hỏi, ban đầu vì sao cha anh lại muốn nhận nuôi tôi đúng không?”
“Tại sao?” Lục Nhất bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.
“Đã có ai nói gì với anh hay chưa?”
“Ý cô muốn nói đến điều gì?”
“Thôi bỏ đi. Tôi nghĩ nên giấu anh mãi mãi, nhưng bây giờ cảm thấy, anh biết cũng là cái tốt. Lục Nhất, khi cha anh quyết định nhận nuôi tôi, tôi đã mười sáu tuổi, anh chưa bao giờ cảm thấy ngạc nhiên ư?”
“Có lẽ ông muốn tôi có bạn?”
Phương Đăng bật cười, “Chắc cha anh không thể ngờ hai cha con ông lại giống nhau đến thế, giống ngay cả mắt nhìn phụ nữ. Ông ta nhận nuôi tôi, nhưng chưa từng nghĩ sẽ đưa tôi về sống tại căn nhà mà anh và mẹ kế anh ở... Ông nói tôi là Lolita của ông.”
Khi nói những lời này, Phương Đăng bình thản lạ thường, Lục Nhất lại mất rất lâu mới có thể nuốt trôi. Mấy lần anh muốn mở miệng, định nói rằng: “Không phải, cha tôi không phải hạng người đó.” Nhưng nói thế, chẳng khác gì ám chỉ Phương Đăng nói dối. Lý trí mách bảo anh rằng, xác suất Phương Đăng nói dối trong chuyện này là rất thấp.
Phương Đăng không để Lục Nhất có thêm thời gian “tiêu hoá”, cô nói tiếp: “Tôi cũng chẳng tốt đẹp gì, trong chuyện này không phải tôi bị ép, thậm chí tôi đã từng bước từng bước giăng lưới cha anh. Cái chết của ông, tôi không tránh khỏi liên đới. Nếu tôi không có mặt ở trên xe, ngày hôm đó có lẽ ông đã về nhà bình an, anh sẽ không mất cha, gia đình vẫn còn trọn vẹn đến tận bây giờ.”
“Sao cô phải làm thế?” Cổ họng Lục Nhất khô rát.
“Tương tự như lý do tôi tiếp cận anh, là vì tờ giấy ghi kết quả xét nghiệm đó. Khi tai nạn xảy ra, tôi tưởng rằng mình đã tiêu huỷ tất cả chứng cứ trong tay ông ta, không ngờ vẫn còn một bản nữa, do đó... Sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Cứ như không hề quen tôi. Thật ra trước giờ anh chưa từng quen tôi, anh vốn dĩ không biết tôi là người như thế nào. Tôi bẩn thỉu đê hèn hơn những gì anh có thể tưởng tượng nhiều lắm.”
Trong khi Lục Nhất lặng im, Phương Đăng bắt đầu cuộc tự thuật miên man. Cô bắt đầu kể từ chuyện đặt chân lên đảo Qua Âm, lần đầu tiên ngồi trên bờ tường biệt thự họ Phó; đến chuyện mình ngưỡng mộ và thầm yêu Phó Kính Thù, ân oán cũ giữa ông bố nát rượu, cô Chu Nhan và họ Phó; dã tâm và sự ghẻ lạnh mà Phó Kính Thù phải chịu từ thời nhỏ; cuộc bắt cóc đột ngột; cái chết bất đắc kỳ tử của cha cô; bí mật thân thế của Phó Thất bị hé lộ... sau đó Lục Ninh Hải xuất hiện, mang đến cơ hội trở mình hiếm có cho hai đứa trẻ đang đắm mình trong tuyệt vọng, rồi dối trá, dục vọng và lòng tham đã đẩy những người bị cuốn trong vòng xoáy đó từng bước xuống vực thẳm.
Thậm chí cô còn kể cả những chuyện đáng xấu hổ cô đã làm vì Phó Kính Thù khi hắn quay về nhà họ Phó. Suốt cả câu chuyện, Phương Đăng không hề liếc nhìn Lục Nhất, cô bình thản mà thờ thẫn tái hiện lại ba mươi năm cuộc đời mình trước mặt một người lạ, không chút màu mè. Tất cả quá khứ ấy, cô đã từng trải nghiệm, từng đấu tranh vì nó, nhưng chưa từng đem ra kể như ngày hôm nay. Cuộc hành trình dị thường, hoang tàn đổ nát này, nghe cứ như một kịch bản hoang đường nào đó, cô muốn oán thán cũng không biết bắt đầu từ đâu.
“Ngạc nhiên lắm à? Lục Nhất, anh nói anh yêu tôi, anh có yêu một tôi như thế không?” Phương Đăng tựa đầu lên thanh lan can thô ráp, nhìn người đàn ông bên cạnh với chút chế nhạo đắng lòng.
Trông Lục Nhất có vẻ buồn.
“Có vẻ như cô đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch, toàn những chuyện... không được hay lắm. Nhưng nếu tôi là cô, tôi không chắc mình làm được tốt hơn.” Lục Nhất vùi mặt vào đầu gối, “Về chuyện cô và cha tôi, tôi không muốn nghe thêm nữa. Dù đó có là sự thật, cha trong tôi vẫn thế, vĩnh viễn là một người cha tốt.”
“Đúng, ông là một người cha tốt. Tất cả là lỗi của tôi.”
“Không phải thế, Phương Đăng. Tôi không khéo nói, có rất nhiều thứ tôi không biết phải diễn đạt thế nào cho đúng. Tôi... không thể nói tôi không hề kinh ngạc, hay không để tâm. Nhưng như cô nói, có những chuyện, dù có nhắm mắt lại cũng không thể giả vờ coi như nó chưa từng xảy ra, có điều... khi mở mắt ra, điều tôi muốn nhìn thấy nhất là nụ cười của cô.”
“Vậy sao?”
“Cô bảo tôi phải làm sao đây?”
Phương Đăng không rõ phải trả lời thế nào, cô cuộn mình lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đảo Qua Âm. Bầu trời mùa thu xanh biếc không một tì vết, càng chẳng có chỗ cho đau thương vô ích. Một cơn gió thổi qua, đám mây mỏng tang thẫn thờ trôi, cô thấy trong lòng trống không, những thứ đã mất không thể tìm lại, chỗ máu độc tích tụ lâu ngày được xả ra hết, chỉ còn trơ cái vỏ rỗng tuếch, nhếch nhác.
Cô nhắm mắt, cảm nhận ngọn gió đã lâu không gặp. Chúng đậu trên ngọn cây, thủ thỉ cùng mây trời, chúng nhìn thấy tất cả, nhưng chưa bao giờ dám lớn tiếng nói ra.
“Phương Đăng...”
“Suỵt!”
“Tôi...”
“Đừng nói.”
Lục Nhất ngoan ngoãn im lặng một lúc lâu, rồi lại động đậy cái chân.
“Nghe tôi nói này...”
“Anh đừng có lôi thôi như đàn bà nữa được không?”
Phương Đăng mở to mắt, cáu kỉnh nhìn Lục Nhất.
Mặt Lục Nhất đỏ bừng, chân tay anh bỗng lóng ngóng như lần đầu tiên đứng trước Phương Đăng vậy. Anh tự biết bộ dạng mình có chút không hợp thời điểm, nhưng những rung động lạ lùng vẫn thúc ép anh nói cho trọn lời.
“Có một câu thôi, cô nhẫn nại nghe tôi nói hết nhé. Cô nói trước đây mình từng làm rất nhiều việc không hay, thế thì bây giờ cô có thể làm một việc tốt để bù đắp. Phương Đăng, nếu cưới tôi, chúng ta sẽ còn cả cuộc đời phía trước để làm những chuyện tốt đẹp cùng nhau.”
Phương Đăng nghiêng đầu sang bên, không đáp.
“Em có đồng ý không?” Lục Nhất đợi mãi đợi mãi, anh nghe ra hương vị khổ sở của sự cự tuyệt trong khoảng lặng im quanh mình, “Cũng chẳng sao, tôi...”
“Thế mà anh gọi là một câu à?” Phương Đăng đột nhiên ngắt lời.
“Cái gì? À, đó là một câu hơi dài.”
“Tôi hỏi anh nhé, có chỗ nào anh rất muốn đến không? Không được nói mấy chỗ hư cấu trong trò chơi hay phim hoạt hình, còn lại bất cứ ngõ ngách nào trên trái đất này đều hợp lệ.”
“Điều đó... Tôi từng rất muốn đến Phần Lan, nhưng đây là giấc mơ của rất lâu về trước.”
“Phần Lan?”
“Đúng thế, Phần Lan. Trong sách nói, Phần Lan là đất nước gần với cực Bắc nhất trên trái đất, ở đó có thể xem được hiện tượng ban ngày vùng cực[1] và ban đêm vùng cực[2], cảm nhận tuyết tan trên đầu ngọn tóc.”
[1] Ban ngày vùng cực: Hiện tượng mặt trời được nhìn thấy trong suốt hai mươi tư giờ.
[2] Ban đêm vùng cực: Hiện tượng mặt trời nằm dưới đường chân trời suốt hai mươi tư giờ.
Phương Đăng ngoảnh đầu lại, khoé mắt đỏ hoe. Cô nói với Lục Nhất: “Vậy thì đi Phần Lan. Em sẽ lấy anh, chỉ cần anh đồng ý đi cùng em, rời xa nơi này càng nhanh càng tốt.”
A Chiếu hò hét chơi trò đoán số với đám bạn trong một bar huyên náo, nó thắng rất nhiều lần, cũng uống không ít rượu. Dựa sát bên nó lúc này là một cô nàng da đen thân hình nóng bỏng, cả hai vừa quen nhau cách đây hai mươi phút. Tối nay đáng lẽ nó không có tâm trạng chơi gái, nhưng Thôi Mẫn Hành cứ khăng khăng đã chơi là phải chơi đến cùng, lại xúi đám anh em hò reo kích động, cô em kia liếc mắt đưa tình với nó liên tục, nó càng chẳng viện cớ thoái thác làm gì, sẵn hơi rượu, nó quơ luôn em kia vào lòng.
A Chiếu lại thắng Thôi Mẫn Hành lần nữa, gã bèn giơ ngón tay cái hướng về phía nó, sảng khoái cầm ly rượu của mình lên. A Chiếu cũng không chịu thua, nâng ly mời hắn một lượt.
“Nhóc được lắm! Uống thế mới đã chứ!” Thôi Mẫn Hành uống xong, bá vai A Chiếu tỏ vẻ thân thiết, nói mấy câu dễ nghe, rồi như vô ý nhắc đến, “À, gần đây ông Phó sắc mặt không được tốt lắm, làm anh chẳng dám đứng lâu bên cạnh, sợ lại vạ miệng.”
A Chiếu cười đáp: “Tưởng thế nào, hoá ra anh mời rượu để tìm cơ hội dò la tin tức à. La liếm quá làm gì, thân già cứ an phận thủ thường có phải hơn không.”
“Nói thì nói thế, nhưng ông Phó đối với tôi không bạc, nếu ông ấy lên tiếng, việc nào tôi giúp được quyết không bỏ qua. Làm thằng cấp dưới, chẳng phải nên chia sẻ buồn lo khó khăn với sếp hay sao? Tôi là người cục mịch, nhiều khi có những hành động không hợp ý ông Phó, chú là anh em nhất định phải nhắc nhở tôi.”
“Anh yên tâm.” A Chiếu cười cười, từ tốn bỏ cánh tay lão đang bá trên vai mình xuống, “Có chuyện gì làm khó được anh ấy? Hơn nữa, anh tôi không phải người vì chút chuyện vặt mà khó chịu ra mặt, anh nhìn thế nào mà thấy sắc mặt anh ấy không tốt? Rảnh rỗi thế thì uống rượu cho nó thích anh ạ.”
“Hôm đó tôi đến tìm ông Phó, đúng lúc gặp cô Phương mặt mày tái xanh mở cửa bước ra, đừng trách tôi nhiều lời, hai người ấy không phải đang cãi nhau đấy chứ?”
“Đấy không phải việc để anh em mình nhúng vào. Hai người đấy làm sao có gì được, cùng lắm là ứ ừ tí cho rộn ràng, qua lại vài câu là quên thôi.”
“Chú nói cũng đúng, tôi gần như được chứng kiến hai người đó lớn lên, tình nghĩa của họ thì đừng hỏi, anh chị em ruột chưa chắc thân được như vậy.”
“Anh thì hiểu cái gì? Chị tôi và anh Bảy trải qua biết bao nhiêu là chuyện? Quan hệ của họ người bình thường sánh làm sao được? Cho dù họ có cãi nhau thật, cũng không đến lượt lũ chúng ta chõ miệng vào.”
“Bọn anh là người ngoài, dĩ nhiên không tiện tọc mạch. Chú thì khác, chú với hai người đó là người một nhà cơ mà? Hai anh chị cưng chiều chú, ai nhìn thấy cũng phải hâm mộ. Có những chuyện chỉ có chú mới nói được trước mặt họ thôi.”
A Chiếu nghe bùi tai, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng uống rượu vào lại cảm thấy thêm phần lâng lâng. “Còn phải nói, trong mắt tôi, họ chính là người thân, người nhà duy nhất.”
“Nói không chừng nhà chú sắp thêm người. Nghe đâu cô Phương mới có bạn trai, thắm thiết lắm. Hay cô ấy và ông Phó cãi nhau vì vụ này, người ta bảo trai lớn dựng vợ, gái lớn...”
“Anh đừng có nói linh tinh!” Mặt A Chiếu biến sắc, Thôi Mẫn Hành vội vã ve vuốt, “Thôi không nói, không nói nữa, đánh chết không chừa cái tội đa sự. Nào uống!”
“Anh bớt...”
“Tô Quang Chiếu!”
A Chiếu bị ai đó vỗ mạnh vào lưng, quay ra, một gương mặt xinh đẹp nhưng cũng là gương mặt nó tránh né nhất hiện ra.
“Đến đây làm gì?” Nó lầu bầu.
“Đồ khốn kiếp!” Minh Tử nhìn thấy cô gái kia quấn quýt bên A Chiếu, máu toàn thân dồn hết lên đầu, hận không cho gã một bạt tai ngay tại chỗ, cô vừa giơ tay lên, liền bị A Chiếu gạt đi.
Xung quanh toàn người quen, trước mặt họ, A Chiếu không muốn làm gì thất thố, lại càng không muốn người ta được trận cười chê, bèn cạn vội ly rượu trước mặt, kéo Minh Tử ra chỗ khác.
“Cô muốn gì, nói đi.” A Chiếu tìm một góc tương đối yên tĩnh, ít người qua lại, nó buông tay Minh Tử ra, nói vẻ bất lực.
Minh Tử cắn chặt môi, “Câu này đáng lẽ phải để tôi hỏi. Sao anh trở mặt như lòng bàn tay vậy?”
“Trở mặt thì làm sao?” A Chiếu diễu ra vẻ mặt vô lại, giở giọng cà chớn, “Chúng mình đâu đã bái đường thành thân, lớn cả rồi, dám chơi dám chịu, nâng lên được bỏ xuống được chứ.”
“Hồi trước anh đâu có nói thế.” Minh Tử gồng mình đẩy mạnh A Chiếu ra.
A Chiếu thối lui mấy bước, “Tôi nói gì cô cũng tin à? Chơi tí cho vui cửa vùi nhà, có cần phải nghiêm trọng thế không?”
“Sao tôi lại không tin? Anh có dám nói anh không thích tôi không?” Minh Tử nuốt nước mắt, lớn tiếng chất vấn.
A Chiếu bực bội vò đầu, “Vâng tôi là thằng khốn, nay tôi thích cô, mai tôi thích đứa khác, cô nhìn rõ bộ mặt thật của tôi đi, trước khi quá muộn.”
“Vì chuyện của Phó Kính Thù phải không? Vì quan hệ giữa nhà em và nhà hắn, nên anh mới không dám ở bên em!”
“Cô muốn nói gì thì nói.”
Minh Tử tiến đến một bước, sốt ruột nắm lấy tay A Chiếu, nghiêm túc nói: “Em bảo rồi, gia đình sắp xếp là chuyện của họ, em sẽ không lấy Phó Kính Thù, em và anh ta vốn không hợp.”
A Chiếu phản ứng cứ như vừa nghe một câu chuyện cười, “Cô là thiên kim tiểu thư, cô không hợp với anh Bảy của tôi, chẳng lẽ hợp với thằng ma cà bông như tôi?”
“Em mặc kệ anh là ai. A Chiếu, anh đừng tự ti làm gì, em thích anh, dĩ nhiên trong anh có điều đáng để em thích. Cha em rất cố chấp, nhưng ông thương em, mẹ cũng thế. Họ sẽ giận, nhưng nói cho cùng chỉ mong em hạnh phúc. Bằng tuổi anh, cha em cũng chỉ có hai bàn tay trắng, ông sẽ thích sự thông minh, trọng nghĩa tình, đầy nhiệt huyết của một người thanh niên như anh. Anh về Đài Bắc với em đi, bọn mình mang sự tình kể hết với cha mẹ, em sẽ giới thiệu bạn bè em với anh nữa...”
“Cô đừng có điên tình như thế, điều kiện tốt như cô, muốn gì chẳng được, lấy ai chẳng xong, tội gì treo cổ chết trên cái cây dị dạng cong queo như tôi đây?” A Chiếu bị những lời nói của Minh Tử làm cho rối bời, chỉ muốn mau chóng thoát thân, đâm nói bừa.
Gương mặt Minh Tử hiện rõ vẻ ê chề, nhưng cô vẫn tin tưởng trái tim mình, người cô yêu chắc chắn không thể là kẻ tầm thường tồi tệ. Cô nói trong nước mắt: “Anh sợ Phó Kính Thù? Anh không dám trở mặt với anh ta vì tôi phải không?”
“Vấn đề không phải ở chỗ dám hay không dám, ôi giời ạ, phải nói thế nào thì cô mới chịu hiểu.” Trong lúc cáu giận, A Chiếu đá tung cái thùng rác ở gần đó, “Nói toạc ra là như này. Đúng, tôi rất thích cô, cô xinh, dáng chuẩn, là đàn ông ai chẳng thích, có gì lạ đâu, nhưng quan trọng hơn là cô tự chủ động dâng lên miệng tôi. Tôi ghét Phó Chí Thời, chơi gái của nó tôi thấy khoái, nếu không vì mối quan hệ giữa cô và anh Bảy, tôi chẳng ngại vui vẻ với cô thêm một thời gian, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ cưới cô. Cô không hiểu tôi chút nào, tôi chẳng quan tâm cô là tiểu thư nhà ai, cho dù không có anh Bảy, tôi và cô cũng không đi đến đâu, cô có hiểu không? Tình cảm của cô chân thật thế nào là việc của cô, còn với tôi, tôi nói nào là yêu, nào là thích, đều chẳng đáng một xu, chỉ như bãi phân chó thôi. Không phải tôi không dám trở mặt với anh Bảy, mà là chẳng việc gì phải đến mức đấy!”
“Ý anh là tôi đeo bám anh, không phải vì ngại tình nghĩa với anh Bảy nên anh không thể ở bên tôi, mà là vốn dĩ tôi không đáng được đặt ngang hàng với anh ta phải không?”
“Nếu nghĩ thế làm cô bỏ ý định, thì đúng đấy!”
Minh Tử chớp chớp đôi mắt, bỗng dưng cô khóc không nổi. Cô có điện cho con bạn, nói rằng mình đã yêu phải một người đàn ông chẳng có gì trong tay. Bạn hỏi, cái gã đó có gì tốt mà yêu? Minh Tử nhất thời không biết phải nói sao. A Chiếu manh động, ấu trĩ, gàn bướng, cái mặt trơ trơ khinh đời, lại thích gây gổ, mỗi lần đánh nhau, không vỡ đầu chảy máu thì không chịu thôi. Nhưng hắn cũng ngây thơ, nhiệt huyết, trọng tình trọng nghĩa, nụ cười hắn toả nắng rực rỡ như mặt trời. Cô tin trái tim hắn chân thành lương thiện như trẻ con, chỉ là trái tim đó lại trú ẩn trong một vẻ ngoài hiếu chiến thô bạo. Cho dù tất cả những ưu điểm ấy chỉ là lời bao biện đẹp đẽ khi cô đã chìm đắm trong tình yêu của mình, thì cô vẫn yêu, đây là cách cô chọn để yêu. Nhưng giờ đây cô phát hiện ra mình đã sai một điều cơ bản, cô lỡ yêu đứa trẻ ngây ngô trong hắn, nhưng trẻ con vốn không biết yêu, càng không muốn trưởng thành.
Chẳng lẽ đúng như lời đám bạn từng nói, trước kia cô đã sống cuộc đời như cổ tích, thứ tình yêu mộng tưởng của cô, rằng gặp ai đó khi ta còn trẻ, để người ấy đốt cháy kíp nổ trong tim mình, và ta được ngắm bông pháo hoa lộng lẫy nhất nở tung trên bầu trời. Song trên thực tế, giữa cô và A Chiếu, chỉ là câu chuyện đứa bé ham chơi nghịch lửa, ầm một tiếng, khiến cô tan xương nát thịt. Thằng bé dập lửa, cười hì hì coi như không có chuyện gì xảy ra và chạy về nhà.