Điền Đông hôn mê lập tức được đưa đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra thì nói cho thư kí và cậu Tống là do khí huyết công tâm gây ra, vấn đề không lớn nhưng phải chú ý đến chế độ ăn uống, uống ít rượu, dạ dày bắt đầu đã có chứng viêm.
Người trẻ tuổi không biết chú ý đến thân thể, kiến nghị nên có thời gian tới làm kiểm tra sức khoẻ.
Điền Đông mở mắt ra tại phòng bệnh, đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng. Hôm nay là thời gian làm việc, hắn lấy di động ra, không ngừng gọi đến văn phòng làm việc của Chu Vân. Bắt đầu không ai tiếp nhưng một lúc sau cuộc gọi mới được kết nối, là một giọng nói xa lạ.
“Xin chào, xin hỏi Chu Vân có ở đó không?”
Đối phương trả lời: “Ngại quá, bây giờ cô ấy không ở đây. Mấy ngày nay cô ấy xin nghỉ, nếu có việc gấp mời anh gọi qua cho cô ấy.”
Đối phương cúp điện thoại.
Điền Đông bảo cậu Tống đi xuống lái xe ra, hắn nhổ kim tiêm truyền dịch khiến cho mu bàn tay có vết máu. Hắn lấy gói thuốc bác sĩ kê trên tủ còn cô thư ký thì đi làm thủ tục xuất viện.
Hai người chạng vạng xuất phát, suốt đêm lái xe đến Bắc Kinh. Ở trên đường Điền Đông gọi cho Chu Vân cũng như đá chìm đáy biển.
Ngày hôm sau, xe chạy đến dưới lầu chung cư. Hắn chạy lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa. Cửa mở không mở, khóa đã được đổi.
Hắn gõ cửa hàng xóm đối diện, bởi vì mấy ngày hôm trước ăn tết nhận được quà Tết nên thái độ của người hàng xóm với hắn rất tốt. Anh ta nói mấy ngày hôm trước nhìn thấy Chu Vân, còn cười chào hỏi anh ta, hai ngày này không gặp.
Điền Đông đột nhiên nhớ tới bảo vệ dưới lầu. Lúc lần đầu tiên Điền Đông tới tìm Chu Vân, hai người quen biết nhau, Điền Đông tặng anh ta hai gói thuốc.
Bảo vệ nói cho Điền Đông biết hôm trước Chu Vân kéo vali lớn ra ngoài, nhìn rất vội vàng.
Bọn họ lại đến công ty Chu Vân, bảo vệ lầu một nói không có hẹn trước thì không thể cho vào.
Điền Đông nhớ tới Khương Khai, chắc chắn cậu ta có thể hỏi thăm tin tức bên chinh nhánh công ty bên Bắc Kinh. Đang muốn gọi điện thoại thì gặp phải cậu Ngô ở dưới sảnh công ty đang tiễn khách. Cậu Ngô là hàng xóm của Chu Vân ở tầng dưới.
Tiễn khách hàng đi thì hai người chào hỏi, Điền Đông hỏi Chu Vân có ở trong văn phòng không.
Cậu Ngô rất kinh ngạc nói: “Cô ấy không nói với anh sao? Cô ấy ra nước ngoài rồi,”
Nhìn sắc mặt của Điền Đông thì cậu ấy xấu hổ mà cười cười: “Là chuyện hôm trước, giận dỗi ấy mà, qua mấy ngày thì tốt rồi. Lần này là phái đi tập huấn ở công ty nước ngoài, cơ hội rất khó, là chuyện tốt.”
Cậu Ngô không có số điện thoại bên kia, cuối cùng chỉ để lại cho hắn địa chỉ của trụ sở, Điền Đông nhìn trang giấy trong tay, là ở nước Pháp.
Trở lại Thượng Hải, ngày hôm sau Điền Đông hẹn Khương Khai ăn cơm, hai người đã có một khoảng thời gian không gặp nhau. Khương Khai oán giận hắn gần đây luôn bận rộn, cuối tuần cũng hẹn không ra.
Trong cuộc trò chuyện, Điền Đông mới biết được muốn ra nước ngoài là một chuyện rất phức tạp, cần phải chuẩn bị trước rất lâu và điền vào một đống tài liệu để xem xét.
Thì ra là thế, trái tim hắn chìm xuống.
Tiếp theo Khương Khai nói: “Bạn gái cũ của tớ, chính là Chu Vân, cậu gặp qua rồi. Cô ấy đến trụ sở chính của Pháp để đào tạo, cơ hội rất tốt, là tớ đề cử”
“Cái gì?”
Khương Khai trả lời: “Tớ cảm thấy rất tội lỗi khi chia tay. Mặc dù tớ không có bất kỳ mối quan hệ thực sự nào với người phụ nữ đó, nhưng trong lúc yêu đương mà dựa vào người nhà sắp xếp đi coi mắt, làm chuyện mập mờ với người ta, chung quy là tớ đuối lý”
Anh ta nói tiếp: “Sau đó tớ không bỏ được, có vài người phụ nữ lúc ở bên nhàu thì không cảm thấy gì, chia tay xong mới bắt đầu đau từng cơn, tác dụng chậm khá lớn.”. Bạ