Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Thanh tỉnh lại thì hai cha con đã rời đi.
Lâm Thanh thanh nghĩ đến sợi dây chuyền, muốn đi hỏi thử xem có sửa được không. Cô ăn xong bữa sáng liền bắt xe đi đến cửa hàng đá quý. Cảm ơn trời đất, viên bảo thạch này có thể sửa được, nhưng nhân viên cửa hàng nói với cô, chỉ sợ khôi phục không được như ban đầu. Lâm Thanh Thanh nghĩ chỉ cần khôi phục lại là được rồi, cô cũng không mong đợi nó có thể trở lại như ban đầu.
Về đến nhà, Lâm Thanh Thanh không có chuyện gì để làm liền bắt tay vào sáng tác. Một lát sau, người giúp việc đến gõ cửa, đưa cho cô một bưu phẩm. Lâm Thanh Thanh mở ra xem, là bản thảo bị trả lại của công ty âm nhạc.
Xem ra, lúc rảnh rỗi, cô cũng sẽ viết một bản nhạc gửi cho công ty âm nhạc. Nhưng nhìn tình huống này, chắc là bị từ chối. Chẳng lẽ tinh thần cô sa sút như vậy là bởi vì lúc nào cũng bị trả lại bản thảo nên chịu đả kích quá lớn? Cho nên, vì thế mà cô hoài nghi mình, trách cứ mình, càng trách cứ mình thì tinh thần càng sa sút, cuối cùng tiến vào một vòng lặp vô hạn?
Có lẽ do bị mất trí nhớ, tâm trạng của cô thay đổi khá nhiều, vô cùng bình tĩnh đối diện với bản thảo bị từ chối.
Lâm Thanh Thanh tiện tay để nó qua một bên, bắt đầu sáng tác. Không đầy một lát, người giúp việc lại tới gõ cửa lần nữa. Lâm Thanh Thanh thấy biểu cảm của dì ấy hơi khổ sở. Cô biết bởi vì trước đây, tính cách của mình không tốt lắm nên dì giúp việc hơi sợ mình, vẻ mặt vui vẻ hòa nhã hỏi: “Sao vậy ạ?”
Người giúp việc cười không được tự nhiên: “Lão phu nhân từ Kỳ Châu đến đây.”
Kỳ Châu? Chẳng phải là quê của Trạch Duyên sao? Lão phu nhân từ Kỳ Châu có thể là mẹ của Dịch Trạch Duyên.
Xưởng rượu Dịch gia ở Kỳ Châu, vốn dĩ tổng công ty cũng ở đó, nhưng về sau, Dịch Trạch Duyên lại chuyển trụ sở chính đến Bắc Thành.
Lông mày Lâm Thanh Thanh vô thức nhăn lại: “Cháu biết rồi, để cháu đi xuống.”
Lâm Thanh Thanh thay một bộ quần áo mới rồi xuống lầu. Quả nhiên trong phòng khách dưới lầu có một phu nhân đang ngồi. Bà mặc một chiếc áo khoác âu phục bên ngoài, bên trong là một chiếc váy màu trắng, dài đến đầu gối.
Trông khoảng năm sáu mươi tuổi, nhưng do chăm sóc quá tốt, nên nhìn qua cũng không khác người hơn bốn mươi tuổi nhiều lắm. Bà cũng không mặc bảo thủ giống những người chạc tuổi, ngược lại có phần nữ tính hơn.
Nhan sắc của bà rất đẹp, mặc dù trên mặt có nếp nhăn, nhưng ngũ quan phá lệ xuất sắc. Sở dĩ dáng dấp Dịch Trạch Duyên anh tuấn như vậy, có lẽ nguyên nhân chính là do di truyền từ người mẹ xinh đẹp của anh.
Trương Thục Hỉ đang ngồi trên ghế sofa uống trà và ăn điểm tâm, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lâm Thanh Thanh, lông mày của bà vô thức nhíu lại.
Lâm Thanh Thanh lập tức có dự cảm xấu, nụ cười trên mặt trở nên cứng nhắc. Cô điều chỉnh lại hô hấp, đi lên phía trước lễ phép chào hỏi: “Chào dì.”
Trương Thục Hỉ giống như bị sét đánh, ngạc nhiên nhìn cô, thấy biểu cảm tự nhiên của Lâm Thanh Thanh, không phải đang cố tình chọc tức bà. Trương Thục Hỉ dừng lại một chút mới xoa xoa bờ vai nổi da gà: “Cô gọi tôi là gì? Dì?”
Lâm Thanh Thanh cắn môi. Đột nhiên cô ý thức được, hiện giờ mình là vợ của Dịch Trạch Duyên, như vậy mẹ của anh thì cô cũng nên gọi là mẹ mới phải, nhưng cô thấy hơi khó gọi.
Thế nhưng gọi dì cũng không ổn lắm. Lâm Thanh Thanh cắn răng, nói ra: “Xin lỗi mẹ, vừa rồi là con thất lễ. Đúng rồi, mẹ đã ăn cơm chưa, để con bảo Văn tẩu nấu cho mẹ.”
Trương Thục Hỉ không dám tin nhìn cô, ánh mắt lộ ra mấy phần hoảng sợ, giống như Lâm Thanh Thanh bị trúng tà: “Cô… Cô bình thường một chút cho tôi. Đừng có gọi mẹ chọc tức tôi, cô cứ gọi bà già đáng chết tôi nghe còn thoải mái hơn.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Chết… Bà già đáng chết…
Phận làm hậu bối lại gọi trưởng bối là bà già đáng chết, thực sự không được lễ phép cho lắm.
Trương Thục Hỉ nhìn từ ánh mắt hoảng sợ trên người cô chuyển dần xuống dưới, nghĩ tới điều gì đó, bà hỏi dò: “Cô mất trí nhớ rồi à?”
Đối với Trương Thục Hỉ, cho dù đoán được cô có khả năng mất trí nhớ, sắc mặt bà cũng không thể tốt hơn, nhìn Lâm Thanh Thanh nhu nhu thuận thuận khiến bà luống cuống, đương nhiên là hoảng sợ nhiều hơn.
Nhưng làm một trưởng bối, bà cảm thấy nếu biểu hiện sự hoảng sợ quá rõ ràng sẽ đánh mất uy nghiêm của mình, nên sau mấy giây hoảng sợ nhìn Lâm Thanh Thanh, bà lại khôi phục biểu cảm như bình thường. Bà ra vẻ điềm tĩnh, nâng tách trà lên uống một ngụm, vụиɠ ŧяộʍ nhìn Lâm Thanh Thanh dò xét, thấy cô vẫn cúi đầu như cũ, một mặt nhu thuận đứng ở đó, giống như đang chờ bà xử phạt.
Xem ra Trình Nhân nói không sai, đúng là cô mất trí nhớ, chuyện gì cũng không nhớ rõ. Nhưng bộ dáng này nhìn rất thuận mắt, Trương Thục Hỉ cũng lười làm khó cô. Bà nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi xách ra một cái thẻ đặt trên bàn trà, đẩy về phía Lâm Thanh Thanh nói: “Nghe nói thời gian trước sức khỏe của cô không tốt lắm, trong này có chút tiền, cô cầm đi mua một chút đồ bồi bổ đi.”
“Dạ?” Lâm Thanh Thanh như đang ở trong mơ.
Kịch bản này tiến triển hơi ngoài dự liệu.
Cô vừa mới phỏng đoán, quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người hẳn là không tốt lắm, vì sao lại cho cô tiền?
Lâm Thanh Thanh không dám nhận, vội vàng nói: “Như vậy không được tốt lắm.”
Trương Thục Hỉ nói: “Tôi là mẹ chồng cô, cô không cần khách khí với tôi như vậy.”
Trên người bà có một chút ôn hòa nhưng cũng rất cứng rắn giống Trạch Duyên, cho nên khi lời này vang lên, Lâm Thanh Thanh không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu nhẹ nhàng, nhận lấy thẻ, nói một tiếng: “Cảm ơn mẹ.”
Trương Thục Hỉ bị cô gọi mẹ như vậy thì hơi mất tự nhiên. Bà cầm tách trà lên uống một ngụm, sau đó lên tiếng: “Không cần khách khí.”
Vừa hay lúc này có người mở cửa đi vào, hai người vô thức nhìn sang, liền thấy thân hình cao lớn của Dịch Trạch Duyên xuất hiện ở cửa ra vào, lông mày lộ ra mấy phần sắc bén, trên mặt cũng mang theo lo lắng. Khi nhìn thấy tình hình trong phòng cũng không tệ như mình tưởng tượng, thần sắc trên mặt anh mới trầm tĩnh lại một chút.
Anh đi lên phía trước, đứng trước mặt Lâm Thanh Thanh, không biết vô tình hay cố ý che cô sau lưng mình, lúc này mới điềm nhiên như không có việc gì hỏi Trương Thục Hỉ: “Tại sao mẹ tới đây?”
Trương Thục Hỉ thấy thế liền trêu chọc: “Tôi chân trước chân sau vừa mới đến, sợ tôi tìm cô vợ bảo bối của anh gây phiền phức?”
Dịch Trạch Duyên không trả lời, quay đầu nói với Lâm Thanh Thanh: “Em lên lầu trước đi.”
Lâm Thanh Thanh rất biết điều, ngoan ngoãn chào rồi đi. Khi đi trên cầu thang, cô nghe thấy Trương Thục Hỉ nói: “Anh yên tâm đi, không phải tôi muốn đến tìm cô vợ trẻ của anh gây phiền phức, tôi tới là muốn hỏi anh, vấn đề xưởng rượu bên kia anh chuẩn bị giải quyết như thế nào?”
Nghe giọng điệu của mẹ Dịch Trạch Duyên, không phải là xưởng rượu bên Kỳ Châu xảy ra vấn đề chứ?
Sau khi Lâm Thanh Thanh lên lầu, Dịch Trạch Duyên nghĩ, chắc vấn đề của xưởng rượu bên kia cũng không nhỏ, nếu không mẹ anh cũng không đích thân đi một chuyến.
Lâm Thanh Thanh về đến phòng, không đầy một lát liền có người đến gõ cửa. Lâm Thanh Thanh mở cửa ra thì thấy Dịch Trạch Duyên, cô vội hỏi: “Cái đó… mẹ anh…”
“Bà ấy đi rồi.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
“Hình như trước đây em không được lễ phép với mẹ anh. Em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như em có chuyện gì thất lễ, thì cho em xin lỗi.”
Dịch Trạch Duyên nghe thấy cô nói mấy lời này, không nghĩ ngợi liền nói: “Không phải em vô duyên vô cớ thất lễ với người khác, không cần cảm thấy có lỗi.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Mặc kệ trong quá khứ, cô và Trương Thục Hỉ có gì mâu thuẫn, nhưng dù sao Trương Thục Hỉ cũng là trưởng bối, làm một hậu bối mà gọi trưởng bối là bà già đáng chết, quả thật có chút quá phận, huống chi người trưởng bối này lại là mẹ ruột của anh.
Dịch Trạch Duyên nói lời này, rõ ràng là đang thiên vị cô.
Thật ra cô có rất nhiều nghi vấn, vì sao anh đối tốt với mình như vậy, cho dù là cô cùng mẹ ruột của anh xảy ra mâu thuẫn, anh vẫn đứng về phía cô. Nhưng vì sao anh đối tốt với cô như vậy mà cô vẫn chán ghét anh.
Rất nhiều nghi vấn. Nhưng kỳ lạ là, dường như cô cũng không muốn đi thăm dò tại sao mình lại như vậy, thậm chí còn theo bản năng bài xích chuyện xảy ra năm năm nay.
Dịch Trạch Duyên lại nói: “Công ty còn có nhiều chuyện, anh phải đi đây.”
Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, liên tưởng đến những gì vừa nghe thấy, cô không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được, anh đi đi.”
Buổi chiều, đến giờ, không thấy hai cha con trở về, Lâm Thanh Thanh nghĩ đến chuyện xưởng rượu xảy ra vấn đề, chỉ sợ Dịch Trạch Duyên không thể phân thân, chưa họp xong nên không có cách nào đi đón bạn nhỏ.
Lâm Thanh Thanh gọi điện cho Dịch Trạch Duyên, đầu kia nhận rất nhanh.
“Thanh Thanh?” Giọng rất thu hút, không xác định hỏi.
Giọng của anh có một loại mị lực của người đàn ông thành thục. Không đối diện trực tiếp với Dịch Trạch Duyên, âm thanh của anh lại càng rõ ràng hơn.
Lâm Thanh Thanh cố gắng chịu đựng, căng thẳng nói: “Hiện giờ anh còn bận không?”
“Anh đang họp.”
Lâm Thanh Thanh vội nói: “Xin lỗi đã quấy rầy anh, anh họp trước đi.”
“Sao vậy?”
“Cũng không có gì, em muốn đi đón Tiểu Uyên.”
“Chìa khóa xe ở bên trong tủ đồ phòng anh, em muốn lái xe nào cũng được, hay là để anh bảo trợ lý đi đón Tiểu Uyên nhé?”
“Vẫn nên để em đón thì hơn.”
Có lẽ anh thực sự rất bận, nên không nói gì thêm nữa. Lâm Thanh Thanh cúp điện thoại, đi vào phòng anh, rất nhanh liền tìm thấy được chìa khóa xe. Trong ngăn kéo, chìa khóa được sắp xếp theo hàng. Lâm Thanh Thanh không hiểu biết quá nhiều về xe, có điều những xe sang trọng phổ biến đều có trong đó. Cô cố gắng tránh đi những chiếc xe này, chỉ chọn một chiếc chìa khóa của cái xe không thu hút lắm.
Đến nhà để xe, cô mới nhận ra xe này hơi lớn, nhưng cũng rất được, cô có thể mở.
Lâm Thanh Thanh đi đón Tiểu Uyên, sau khi bạn nhỏ ngồi lên xe liền hỏi cô: “Ba ba còn chưa tan làm ạ?”
“Chưa đâu con.”
“Vậy chúng ta đi đón ba đi, mẹ với con cùng đi đón ba, ba ba sẽ rất vui.”