Trên một bãi đất trống, giữa lúc những thanh y nhân và hắc y nhân quần đấu bỗng xuất hiện một lam y thiếu niên, né Đông nhảy Tây, khiến cho cuộc đấu đã loạn lại càng thêm loạn. Chẳng qua bộ pháp “Hoa Gian Vũ Bộ” quả thực công hiệu, như những cánh hoa bay lượn giữa không trung thu hút đám ong mật, âm thanh “vo vo” gây rối loạn khắp nơi, kỳ quái ở chỗ, thiếu niên nhân chỉ chạy qua nhảy lại mà khiến cho tình thế thay đổi lớn, tác động rất lớn đến đám hắc y nhân, khiến chúng quay trở lại tiêu diệt đám thanh y nhân làm chúng phải kêu như khóc cha chết mẹ, dĩ nhiên là có vài lời thóa mạ “Lam y tiểu tử, mẹ nó đúng là loạn động, hại lão tử váng cả đầu, a…” lời vừa thốt ra, chưa kịp mở miệng tiếp đã bị hắc y nhân sấn tới một đao cứa cổ, lời đến miệng mà không thể nào thốt ra hết được, căn bản bởi miệng hắn còn đang bận phún huyết…
Một thanh y nhân thốt lên: “Vạn Lý Minh chúng ta đâu có thù oán gì với ngươi, nhị cẩu ca, trên đầu ngươi có nhiều tinh tú quá! A ...” Hắn bỗng phát hiện nhiều thanh đao trên phần lưỡi đều có một ngôi sao, hắn mỉm cười, cuối cùng cũng nghĩ ra, trên đao có tinh tú, có lẽ nào đây chính là thanh “Tinh Đao” trong truyền thuyết?
Hơn mười tên thanh y còn lại, vì phải khổ đấu với hơn hai mươi hắc y nhân, nên vô phương chống lại thân pháp loạn xạ của lam y thiếu niên.
“A, Ta không thể chịu đựng được nữa!” Một trong những tên thanh y nhân không còn chịu đựng được nữa, bàn tay trái đặt lên đầu mình, vỗ mạnh một cái , do nội tâm của y vô cùng thống khổ, nên đã tự kết liễu mình.
Bên cạnh xác chết của tên thanh y nhân, dưới sự vây khốn của hai mươi tên áo đen, bọn thanh y nhân biến sắc mặt, một vài tên bình tĩnh liền nhảy đến trước mặt Nhạc Nhạc hỏi: “Xin hỏi lam y đại ca, quí danh là gì?”
Nhạc Nhạc không quan tâm, tiếp tục chạy: “A, ngươi nói với ai?”
“Ngươi!”
“Ồ? Ngươi hỏi ta việc gì? Ta không nghe rõ!” Trong khi nói vẫn tiếp tục chạy.
Tên thanh y nhân nước da tái xám, đôi môi nhợt nhạt, run giọng nói: “Ta đã hỏi ngươi, ngươi tên họ là gì?”
“Ta à, ngươi hãy nói trước, tên ngươi gọi là gì? Ngươi không nói tên, ta sao lại nói ra tên ta, nói tên ngươi lẹ nào!” Nhạc Nhạc bất ngờ tăng tốc nhanh.
Thanh y nhân, nhãn tình ánh lên vẻ xanh xao, toàn thân run nhẹ nói: “Ta tên là Trương A Tam, ngươi có thể nói tên chứ, đích danh ngươi tên gì? Đại hiệp?”
“Ta tên là Vương Nhạc Nhạc!” Nhạc Nhạc đột nhiên ngừng bước, trên trán đổ mồ hôi, tiếp tục nói: “Thì ra ngươi là người, làm ta sợ chết khiếp!”
Tên thanh y nhân nghe xong lời nói của Nhạc Nhạc, hét lên giận dữ, khuôn mặt nhăn nhó, miệng sùi bọt. Sau khi tra xét cái chết của hắn, nguyên do tẩu hỏa nhập ma mà chết chứ không phải trúng độc, “Hoa Gian Vũ Bộ” làm cho người ta hoa mắt chính là lý do, ài, đây chính là lý do, không còn cách lý giải nào khác!
Một trong những hắc y nhân, đôi mắt lóe sáng, tỏ vẻ sùng bái đối với Nhạc Nhạc, cất giọng nói: “Vương huynh đệ, đích thực cao minh, Thánh môn huynh đệ bọn ta rất bội phục, nguyên lai là đã gặp qua! Ta là Lý đàn chủ, tính danh là Lý Phú Quý!”
“Ha ha, Lý Phú Quý, Lý đàn chủ, các hạ vẫn tốt chứ, ta lại không nhớ ra” Chợt nghe thấy tiếng Nhược Tuyết kêu lên, Nhạc Nhạc chợt bồn chồn lo lắng.
Nhược Tuyết đã hồi phục được thương thế, toàn lực phát động “Tuyết Vũ Phân Phi” công pháp, liều mình tiếp nhận một kích, toàn thân bị đẩy lùi mười bước, ngay lập tức phun ra ba tia tiên huyết, thần sắc xám xanh. Còn về phía đối phương, vì nghĩ Nhược Tuyết sợ Hỏa Diệm Chưởng nên chỉ sử dụng tám thành nội lực, nên bị toàn lực sát chiêu mười thành công lực của Nhược Tuyết kích trúng, ngũ tạng lục phủ lập tức bị đóng băng, ngã xuống sàn, chết ngay lập tức.
Tên còn lại thấy đại cục đã định, ôm xác tên kia phi thân đi: “Ma môn sẽ bị diệt, lần sau các người sẽ bị tiêu diệt! Vạn Lý Minh và bọn ngươi vẫn chưa xong đâu”. Âm thanh tức giận, càng lúc càng xa dần.
Người này thật ngu đần, Ma môn mà bị tiêu diệt, thì người ta cũng không để yên cho Vạn Lý Minh, hắc bạch giang hồ đảo lộn hết cả rồi.
Nhược Tuyết nhẹ nhàng đáp xuống, thấy Nhạc Nhạc cũng ở đây, tinh thần hoan hỷ, bỗng phun ra một ngụm máu, nhẹ cất tiếng: “Nhạc lang! Chàng cũng đã đến!”
Nhạc Nhạc ôm ghì lấy nàng, quan tâm nói: “Nhược Tuyết, ta đang chờ nàng, ồ, nàng đã bị thương ư? Nghiêm trọng quá, nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi nào!”
Nhược Tuyết nhìn thấy hắn lo lắng cho mình như vậy, cảm thấy rất vui, nhẹ nhàng đáp: “Chỉ bị thương nhẹ, đừng quá lo ngại!”. Nói xong liền xoay đầu, nói: “Lý đàn chủ, Thánh môn có tin tức gì vậy?”
Lý đàn chủ thần sắc ảm đạm, cung kính đáp: “Thuộc hạ vừa nhận được tin tức của Thánh Môn hôm nay, hiện đang bị Vạn Lý Minh cùng với Đao Cốc vây công, thuộc hạ đang chuẩn bị quay trở về Thánh Giáo, liền bị tập kích bởi bọn chúng! May thay gặp tiểu thư đến kịp, nếu không bọn thuộc hạ sẽ chẳng còn trông thấy mặt trời lần nữa rồi.”
Xung quanh khu vực đã có người bảo vệ, Nhạc Nhạc đỡ Nhược Tuyết, nhẹ nhàng cất bước đi đến nhà trọ.
“Đao Cốc cùng với Vạn Lý Minh thế nào lại thống nhất với nhau, Đao Cốc cốc chủ giao tình với cha cũng không tệ, không hiểu vì sao họ lại đối xử với Thiên Nhai Giác như vậy?” Nhược Tuyết than lên.
“Nghe nói tấn công Thiên Nhai Giác còn có cao thủ Quỷ Ngục môn, Chu trưởng lão cũng bán rẻ thánh giáo, cho nên thánh địa bị người chiếm lĩnh!” Lý đàn chủ phẫn nộ nói.
“A, Chu trưởng lão sao đột nhiên phản bội Thánh môn? Hắn ta có quyền lực rất lớn ở Thánh môn mà, như vậy hắn đã phản bội lòng tin của phụ thân. Làm thế nào có thể biết được tin tức của phụ thân cùng mẫu thân bây giờ?” Nhược Tuyết cực kì phẫn nộ, chỉ là không biết hướng về đâu phác tác, chỉ muốn đi hỏi tin tức phụ mẫu, hy vọng tìm được an ủi.
Nhạc Nhạc nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng muốn an ủi vài câu, nhưng cũng không nói nên lời, bởi vì cái gì hắn cũng không biết, chuyện Ma môn không nghe sư phụ nói nhiều, sư phụ hắn chỉ quan tâm môn phái nào có nhiều mỹ nữ, cho nên chỉ nói cho Nhạc Nhạc toàn chuyện có liên quan đến mỹ nữ. Nếu mà nói đến thiện tâm, sư phụ hắn chỉ có thể tu tâm ở chỗ toàn hòa thượng, võ công cực cao, chán ghét dâm tặc, từ nay về sau tránh xa bọn họ.
Nhược Tuyết nói: “Ngày mai ta phải trở lại Thiên Nhai giác, theo tình hình này thì không còn cách nào khác. Lý đàn chủ ngày mai sẽ hộ tống ta trở về, ở đây sẽ không còn được an toàn nữa”
Lý Phú Quý ở ngoài trả lời: “Tuân lệnh, tiểu thư! Thuộc hạ đã thu dọn, sáng sớm mai có thể lập tức khởi hành”
“Thôi, ta cũng đã mệt rồi, Nhạc lang chúng ta về đi nghỉ thôi”. Bọn thuộc hạ lập tức dẫn đường.
********
Nhạc Nhạc nhận thấy “Ngự Nữ Tâm Kinh” quả nhiên lợi hại, sử dụng phương pháp như giao hợp chú tâm trị thương cho Nhược Tuyết, đưa dương căn tiến sâu vào trong thân thể nàng, chầm chậm đưa dòng Ngự Nữ chân khí vào trong nội thể Nhược Tuyết, chân khí sau khi vào cơ thể được Nhược Tuyết điều khiển dần dần hồi phục những kinh mạch bị tổn thương. Tu luyện “Ngự Nữ chân khí” cũng giống như “Tiên Thiên chân khí”, nhưng liệu thương thì có tác dụng lớn hơn rất nhiều so với “Tiên Thiên chân khí”, sau vòng chu thiên, nội thương đã hoàn toàn bình phục.
Nhạc Nhạc cảm thấy nội thương nàng đã lành, tiện thể bây giờ chuyển sang mục đích chính. Miệng nở nụ cười tà dị, tại phong nhũ của Nhược Tuyết miệng hắn liền ngậm lấy hạt châu nhỏ trên đỉnh.
Nhược Tuyết sớm đã bị kích thích dục hỏa, nhìn Nhạc Nhạc như khêu gợi, không kìm được ôm sát Nhạc Nhạc vào người, nói một cách yêu kiều: “Nhạc lang yêu quí của ta! Nhạc lang...”
Nhạc Nhạc nghe thấy lòng rất phấn khởi, càng mãnh liệt hơn, ra sức chinh phục Nhược Tuyết, miệng cười nói: “Tỷ tỷ tốt, thích chứ, sau này hàng ngày ta sẽ mang đến cho tỷ khoái lạc!”
“Ta cảm thấy rất thoải mái! Nhạc lang, ta muốn mỗi ngày với chàng đều như vậy! A, cho đến sau này!” Nhược Tuyết co thắt một cách mãnh liệt, lại chìm vào cơn kích tình, khoái cảm xâm nhập ở mọi cơ bắp, làn da trắng mịn đã trở nên hồng hào.
“A, hảo ca ca, a, đừng ngừng, tiếp tục đi mà! Ca ca!” Nhược Tuyết toàn thân như phát cuồng, không thể ngăn nổi cơn khoái lạc đang ập tới, vội ôm cứng lấy đầu của Nhạc Nhạc đè lên nhũ phong trắng như tuyết của mình, toàn thân uốn éo như rắn bò.
Nhạc Nhạc tiếp tục ra vào trên thân Nhược Tuyết một cách mãnh liệt, sau nhiều lần như vậy, cử động chậm dần, bất giác chìm vào trong giấc ngủ, ánh mắt thu lại, trên môi nở một nụ cười gượng gạo.
Nhược Tuyết nhẹ kêu một tiếng, trong lòng không khỏi lộ vẻ yêu mến, nhẹ lên tiếng “Nhạc lang, ca ca tốt của ta, thiếp sợ ngày mai sẽ rời khỏi một mình mà không có chàng theo bên mình, ca ca tiếp tục ứng thí và nhớ bảo trọng, thiếp sẽ sớm quay trở lại, chàng nhất thiết phải nhớ thiếp! Nhạc lang, thiếp yêu chàng!”
Nàng đã để lại một phong thư, giải thích rõ nguyên nhân, nhẹ nhàng hôn Nhạc Nhạc, lòng không nỡ rời xa, cuối cùng thốt lên một tiếng oán than, quay mình rời khỏi.