Vương Nhạc Nhạc cuối cùng chỉ đem Chung Nhược Tuyết trở về phương Bắc, Long điêu Đô Đô tự nhiên là theo sát Nhạc Nhạc không tha. Hau người khinh thân thuật so với ngựa còn nhanh hơn nhiều lắm, cho nên trong lúc bôn ba nơi sơn dã vẫn thỉnh thoảng nghỉ ngơi tiểu điếm chốc lát. Nhược Tuyết biết Nhạc Nhạc lòng như lửa đốt, cũng không dám kêu mệt, Nhạc Nhạc rất cảm động, chẳng tự nhiên mà mà hắn chỉ đem một mình Nhược Tuyết trở về phương Bắc, điều này làm nàng cao hứng thật lâu, càng chứng minh địa vị của nàng trong lòng hắn không hề lo lắng vì Diệu Duyên cực độ yêu diễm mà tự ti.
Hai người đều có tâm sự cho nên cũng không nói nhiêu, tay trong tay băng qua những ngọn núi cao vút. Đầy trời tinh tú lấp lánh, Nhạc Nhạc cùng mỹ nhân và long điêu đã chạy tới Long cốt sơn mạch, không khí trầm mặc huyền bí lan tỏa khắp nơi trong sơn cốc vắng vẻ, khói nhẹ lượn lờ, tiếng côn trùng kêu rả rích, mọi thứ vẫn hài hòa xinh đẹp như thế. Đô Đô lại nhớ tới nơi xưa quen thuộc cứ hưng phấn nhảy tới lui bên cạnh hai người chi chít kêu loạn không ngừng. Đột nhiên, nó khựng lại thiếu chút nữa bị Nhạc Nhạc dẫm bẹp.
Đô Đô gật đầu, tức khí lại quay ra chỗ khác không thèm nhìn Nhạc Nhạc.
“Hắc hắc, Đô Đô khả ái tức giận kìa.. ta xin lỗi… Ơ… còn không tha thứ nữa? Ta đây hi sinh nhan sắc cho Đô Đô khả ái thơm một cái, thế nào ?”
Nhạc Nhạc nhìn Đô Đô càng ngày càng có linh tính cười xấu xa nói .
Đô Đô thần sắc hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng ‘Vụt..’ một tiếng chạy ra khỏi ma chưởng của Nhạc Nhạc nhặt lên mấy cục đá nhỏ chọi về phía mặt đất đầy lá cây hơn mười trượng trước mặt.
Rầm rầm rầm! Liên tiếp mấy tiếng nổ trong phương viên vài chục trượng, khói đen và độc vụ bên trong, vô số mưa tên bắn về phía đó, trên mặt đất khảm đầy cung tên dày chi chít.
“Có độc!”
Nhạc Nhạc nhắc nhở Nhược Tuyết, hai người vội vàng bế khí, chuyển sang nội tức.
Nhạc Nhạc âm thầm kinh hô, bố trí này là để bẫy người, tựa hồ biết được nhược điểm của công pháp Thải Âm Bổ Dương. Nếu không cẩn thận dẫm vào chắc chắn trở tay không kịp, độc vụ kia khiến đầu óc mê man, hơn nữa lại dưới mưa tên dày đặc, hậu quả này… Không có sát khí, tinh thần của ta cũng vô pháp đề phòng, thật là ác độc,…
Đang lúc ấy thì rốt cuộc hắn cũng cảm giác được sát khí bén nhọn, bảy đạo thân ảnh nấp từ bụi cây đàng xa đem đám người Nhạc Nhạc bao vây vào giữa. Bóng đen cũng giống như một thanh bảo đao rút khỏi vỏ, sắc bén mà nguy hiểm vô cùng. Trong tay bọn họ cũng cầm những thanh đao giống nhau, đao còn chưa rời khỏi vỏ, sau khi ra khỏi vỏ có phải càng trở nên nguy hiểm hay không? Trừ bảy đạo thân ảnh này ra, còn có một kẻ khác núp trong bóng tối, ánh mắt phức tạp ngó nhìn Nhạc Nhạc, trên người công pháp khí tức có chút quen thuộc. Nhạc Nhạc đã không có thời gian đoán xem hắn là ai bởi vì hắn nhận thấy uy hiếp sinh tử, sát khí!
“Nhạc lang, bảy tên này võ công giống nhau đều đã đạt tới biệt cấp cao thủ, hơn nữa trong lúc di chuyển lộ ra một trận thế tinh diệu, sợ rằng khó đối phó!”
Nhược Tuyết lo lắng nói.
Nhạc Nhạc gật đầu, song phương kém nhau quá nhiều, ngay cả Nhược Tuyết tâm cao khí ngạo không chịu thua ai cũng nói như vậy.
“Đúng vậy, nếu chỉ nói bẫy rập trước đó thì khẳng định chúng đã biết hành tung của chúng ta cho nên mới phái sát thủ mai phục, hình như có lòng tin tất sát chúng ta.”
Nhạc Nhạc cười khổ, loại cấp bậc này là cao thủ chân chính, hắn chỉ có thể đối phó với ba hoặc bốn tến, Nhược Tuyết lại chỉ có thể đối phó một… Đô Đô cũng có thể đối phó một… Nếu là chính diện tấn công cũng sẽ không đơn giản như vậy, hơn nữa thân ảnh trong bóng tối kia cũng không dễ đối phó như vậy.
Bảy người áp sát cách Nhạc Nhạc ba trượng thì dừng lại, tuổi tác phần lớn trên ngũ tuần, một tên rất có uy nghiêm quát:
“Ngươi chính là Vương Nhạc Nhạc?”
“Không sai, như ngươi nói!”
Nhạc Nhạc thần sắc không đổi, hướng Đô Đô phía xa phất tay một cái gọi nó về bên cạnh.
“Ha ha ha! Rỗng tuếch! Có thể đổi lại lý do khác nguy hiểm hơn được không, tỷ như để cho ta chết vui vẻ, hạnh phúc… Ta lại không cần vinh hạnh!”
“Nhìn phối đao mấy người các ngươi, hình như là người Đao Cốc, tông môn đại phái hàng mấy trăm năm sẽ không vô duyên vô cớ khi dễ một tiểu bối hậu sinh như ta chứ?”
“Hảo nhãn lực, chúng ta chính là Đao Cốc thất sát! Chúng ta chỉ nghe lệnh từ môn chủ, đây chính là lý do tốt nhất!”
Một tên khác không nhịn được quát:
“Đại ca, không nên cùng hắn dài dòng, mau giết hắn rồi về đi ngủ, vì tiểu tử này chúng ta đã chờ chực ở đây hai ngày hai đêm rồi!”
“Ừ.. Muốn Thất sát đao trận chúng ta xuất thủ, còn tưởng rằng võ công của hắn cao lắm, bất quá là một oa oa mười mấy tuổi, bộ dạng còn như không biết võ công. Nha đầu bên cạnh hắn cũng không tệ, đại ca, nhanh động thủ!”
“Sát!”
Theo chữ sát vừa ra khỏi miệng, bảy người đồng thời rút ra trường đao, chất thép lóa mắt, hàn khí bức người, sát khí hung lệ ép hướng đám người Nhạc Nhạc, là cây khô trên mặt đất bị tác động như gió lốc cuốn tới Nhạc Nhạc.
“Mục tiêu của bọn họ là ta, Tuyết Nhi, thấy tình huống không ổn, nàng nhân cơ hội này chạy trốn!”
“Gia tộc chúng ta muốn giết ngươi, ta cũng không có cách nào, nếu là ban đầu Mẫn Nhi không thấy ngươi, có lẽ không dẫn tới ngày hôm nay. Chẳng qua sư phụ đã nói ta không phá được tâm chướng lần này, công lực vĩnh viễn không cách nào tiến bộ, cho nên, chỉ có thể như vậy.”
Nhạc Nhạc cùng Nhược Tuyết bị vùi lấp trong Thất Sát trận, âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới mấy người này phối hợp lại kinh khủng đến như vậy. Hai người vừa đánh vừa lui, nhưng mỗi lần đều bị bọn họ bao vây lại.
“Tuyết Nhi, lát nữa ta cuốn lấy bọn họ, nàng đi trước đi! Nghe lời ta, nàng chạy thoát rồi, ta càng có thể chuyên tâm đối phó địch, nếu không chúng ta đều chết chắc. Chạy tới hoàng thành tìm cha mẹ nàng, sau đó dẫn người đi Lạc thành bảo hộ Yên nhi.”
Nhạc Nhạc dùng truyền âm thuật nói.
Nhược Tuyết không nói lời nào, chỉ khẽ lắc đầu, hai người đích thực như nỏ mạnh hết đà, cứ đánh như vậy không bị giết thì cũng bị mệt chết.
Thời điểm rơi xuống còn chứng kiến đôi mắt hoảng sợ của Đô Đô, biểu tình không thể tin tưởng.
Nhược Tuyết cách Nhạc Nhạc có hơn mười trượng, sao có thể đuổi kịp, nhìn Nhạc Nhạc roi xuống vách đá, liền bật khóc, trên không trung cũng không dừng lại, nhảy theo xuống.
“Ta vẫn nghĩ là bay về phía trước, bên tai truyền đến thanh âm, tựa hồ vô cùng đắc ý, lại không nghĩ tới lại là đang rơi xuống…”