Lời Ân Mạc nói khiến cho mí mắt Không Lão giật mạnh một cái, mặc dù năm đó lúc trốn đi, Tề Hoan còn chưa sánh bằng lão, nhưng lão tuyệt đối sẽ không tự đại mà nghĩ rằng nàng ta vẫn yếu ớt như trước kia. Huống chi bên cạnh nàng ta còn có một kẻ mà trước sau lão vẫn kiêng dè, đây cũng là lý do trước kia dù biết rõ đối phương là người ưu tú nhất nhưng lão vẫn không dám ra tay.
Không Lão sa vào tình thế lưỡng nan, nếu lão thỏa hiệp, thì có nghĩa là lão sẽ không thể trở thành kẻ nắm giữ nơi này, nếu như không thỏa hiệp…
Có lẽ lão có thể đánh cuộc, đánh cuộc mình có thể lẳng lặng xử lý Ân Mạc, đánh cuộc rằng đôi vợ chồng kia sẽ không có bản lĩnh xuyên qua bức tường không gian mà tới đây, tự mình đối phó với lão.
“Đang nghĩ xem làm thế nào để giết ta?” Ân Mạc cười cười nhìn lão, vẻ mặt mang theo một tia trêu chọc.
”…”
”Ngươi có thể thử xem, thắng thua năm năm, chưa biết chừng ngươi lại thắng được đấy.”
Mí mắt Không Lão run lên một cái, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: “Được rồi, ta giao bọn họ cho ngươi.”
Không Lão không cam lòng đưa miếng ngọc điệp đang cầm trong tay ra, trên miếng ngọc điệp kia mặc dù đã có vài vết nứt khó mà nhận ra nhưng bên trên lại tản ra những luồng khí hỗn độn tương đối nồng đậm, đó là một luồng hơi thở không thuộc về nơi này.
Ân Mạc vươn tay đón lấy miếng ngọc điệp, vừa vào tay hắn, miếng ngọc điệp vốn không có chút cảm giác tồn tại nào đột nhiên trở nên nặng trịch, giống như có một lực hút trên tay đang hút lấy toàn bộ sức mạnh trên người hắn.
Không Lão chắp tay đứng một bên, nhìn những đường gân xanh hằn lên trên trán Ân Mạc, khóe miệng thoáng nhếch lên, thứ này không phải ai cũng tiếp nhận được, thằng nhóc này quả nhiên vẫn còn non lắm.
Ân Mạc giờ phút này giống như bị trấn áp dưới miếng ngọc điệp vậy, hoàn toàn không nhúc nhích được một chút nào, mà Lục đạo Thiên Bi vừa mới hạ xuống khi nãy cũng dần dần hư hóa, Thiên Doanh nhân cơ hội thoát ra khỏi đó.
Mất đi sự khống chế của Thiên Bi, gã liếc nhìn xung quanh, nhận ra tình thế đã nghịch chuyển, không hề rời đi mà bước đến bên cạnh Không Lão hỏi, “Ngươi sớm biết sẽ như vậy?”
Không Lão vuốt vuốt chòm râu, “Ngươi thấy sao?”
“Tại sao không giết hắn?” Thiên Doanh hung tợn nhìn chằm chằm Ân Mạc, nếu không phải là do Không Lão còn chưa mở miệng, chỉ e hắn đã sớm không nhịn được mà động thủ.
“Không thể giết hắn.” Nếu như giết Ân Mạc, sợ là sẽ bị cha mẹ hắn phát hiện ngay lập tức, hơn nữa lão không cho là Ân Mạc sẽ chết được.
Nhưng nếu phong ấn hắn lại, tình thế sẽ hoàn toàn khác. Đối với họ mà nói, thời gian chẳng qua chỉ là khái niệm, trăm vạn năm cũng chỉ như một cái chớp mắt. Lão chỉ cần chút thời gian để chuẩn bị, tương lai, có giao thủ với đôi vợ chồng kia cũng chưa chắc đã thất bại.
“Hừ, không thể giết hắn, vậy ta có thể giết ả đàn bà này được chứ?” Trong lòng Thiên Doanh rốt cuộc vẫn e ngại Không Lão, không dám trái lời lão, nếu đã không thể có ý đồ với Ân Mạc, gã sẽ nhắm vào Hoa Liên.
“Tùy.”
Nhận được sự cho phép của Không Lão, Thiên Doanh bất ngờ ra tay với Hoa Liên, bộ vuốt rồng đen kịt kia còn chưa chạm đến Hoa Liên đã đột nhiên khựng lại, giống như đã gặp phải một lực cản cực kỳ mạnh mẽ, bị bắn ngược trở lại.
Sắc mặt của Thiên Doanh đại biến, khó khăn tránh khỏi một cú đánh dùng toàn lực của chính bản thân mình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt của Không Lão bị tiếng kêu của Thiên Doanh thu hút, thấy Hoa Liên vẫn yên ổn không chút tổn thương nào đứng tại chỗ, trong mắt lão lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó ánh mắt ngưng trọng, giống như nghĩ ra điều gì đó, dời tầm mắt đến bụng của nàng.
“Xem ra không thể lưu ngươi lại.”
Đúng vào lúc Không Lão sắp ra tay với Hoa Liên, Ân Mạc vốn đang bị ngọc điệp Tạo Hóa dồn ép đến mức nửa quỳ trên mặt đất lại khó nhọc đứng dậy, đôi tròng mắt mang theo một vòng kim quang đột nhiên biến thành màu đỏ, vạt áo trắng toạc ra thành từng mảnh, lộ ra Lục Tự Chân Ngôn rõ mồn một trên lưng, trong phút chốc, sáu chữ vàng giãy khỏi người Ân Mạc, vây xung quanh hắn nhanh chóng chuyển động.
Bởi vì Phật quang mà Lục Tự Chân Ngôn tỏa ra quá mức mạnh mẽ, ngay cả Không Lão cũng không tài nào đến gần, chỉ có thể cảm nhận được một luồng ma khí cường đại chưa bao giờ trải qua đang ùa ra từ bên trong.
“Ngọc điệp Tạo Hóa này, ta sẽ tiếp nhận.” Hồi lâu, kim quang tự động tách ra, Lục Tự Chân Ngôn dừng lại bất động bên cạnh Ân Mạc, mà Ân Mạc tay cầm ngọc điệp Tạo Hóa đã rút đi một thân Phật quang, hoàn toàn Ma hóa.
“Ngươi…” Sắc mặt của Không Lão trở nên xanh mét, ngọc điệp Tạo Hóa mới vừa nãy còn chịu sự điều khiển của lão giờ đã hoàn toàn mất đi liên hệ. Vậy nghĩa là… lão đã mất đi quyền nắm giữ thế giới này! Điều này sao có thể?
Thấy Thiên Doanh còn mang vẻ kinh hoàng nhìn chằm chằm Hoa Liên, Ân Mạc xoay xoay ngọc điệp Tạo Hóa, cười nói, “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không nảy sinh ý đồ với nàng.”
Nhớ năm đó khi hắn vẫn còn nằm trong bụng mẹ mình, ngay đến cả ông già nhà hắn còn phải nhượng bộ lui binh, xem ra con trai hắn chỉ có hơn chứ không có kém.
Đến Lục đạo Thiên Bi mà còn mạnh mẽ đẩy lùi được, huống chi chỉ là một Thiên Doanh.
Hoa Liên nghe ra ý tứ trong lời nói của Ân Mạc, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng còn chưa nhìn rõ, trên gương mặt dâng lên một nụ cười.
“Ngươi sao lại làm được?” Không Lão nhìn ngọc điệp Tạo Hóa trên tay Ân Mạc, giọng nói tràn đầy vẻ không cam tâm. Tâm huyết bao nhiêu năm qua của lão đều đổ vào đó, ai ngờ được lại có thể dễ dàng bị Ân Mạc cướp đi như vậy.
“Chỉ cần ta muốn tiếp nhận, nó đương nhiên sẽ là của ta.” Ân Mạc nhìn xuống lòng bàn tay, miếng ngọc điệp đang từ từ thay đổi hình dáng. Có lẽ đã không thể gọi là ngọc điệp được nữa, bởi vì bên trên vậy mà lại mọc lên từng tòa lầu các, tuy rằng rất nhỏ nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng người trên cửa sổ lầu các.
Thứ này không thể tùy tiện tiếp nhận, sau khi nắm giữ trong tay hắn mới đột nhiên hiểu ra, cũng không biết là bị Không Lão chơi xỏ, hay là bị ông cụ nhà hắn chơi xỏ nữa.
Ông già kia chỉ e sớm đã biết, vì không muốn hắn trở về, thậm chí ngay cả điểm này cũng đã sắp đặt hoàn hảo, thật là… nhọc lòng tốn sức làm sao!
Ngọc điệp Tạo Hóa là vật trấn giới, ai có thể được nó chấp nhận thì có nghĩa là người đó sẽ trở thành kẻ đứng đầu một thế giới, để nắm giữ được ngọc điệp Tạo Hóa, Không Lão đã hao tổn biết bao nhiêu tâm lực, giờ lại dễ dàng bị kẻ khác cướp mất, làm sao có thể cứ thế cho qua.
Đúng vào lúc mặt lão đang đầy vẻ dữ tợn, hoàn toàn không màng đến hậu quả định ra tay với Ân Mạc, đằng sau lão chợt xuất hiện thêm một bóng người cao lớn. Người nọ chỉ vỗ nhẹ lên vai lão một cái, Không Lão đã không tài nào động đậy nổi.
“Con bớt phóng túng hơn trước kia nhiều đấy, quả nhiên là đã trưởng thành rồi.” Người đàn ông vừa xuất hiện một thân áo đen, tóc dài phiêu tán, gương mặt kia vô cùng giống với Ân Mạc, nhưng nụ cười lại mang theo vài phần tà nịnh.
”… Sao cha lại tới đây?!” Thấy rõ người tới là ai, Ân Mạc gần như nghiến răng nghiến lợi. Trứng thúi, ông ấy căn bản đã sắp đặt hết cả rồi!
“Đừng lo, không phải ta tới tìm con, chẳng qua là ta đây sắp làm ông nội nên mới đặc biệt đến thăm con dâu một chuyến thôi.” Nói xong, người đàn ông quay người đi về phía Hoa Liên, đứng trước mặt nàng, mỉm cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng.
Hoa Liên sửng sốt một chút, lập tức hành lễ, “Hoa Liên bái kiến phụ thân.”
“Ngoan.” Người đàn ông xoa xoa đầu Hoa Liên, vô cùng hài lòng với cô con dâu này. Chỉ riêng chuyện có thể thuần phục được đứa con trai này của mình thôi cũng đã đủ để ông ta kính trọng vài phần rồi.
Gặp con dâu xong, người đàn ông cuối cùng cũng dời lực chú ý lên Không Lão, ngón tay ông ta búng một cái, Không Lão bấy giờ mới khôi phục lại bình thường, nhìn thấy người đàn ông chẳng chút thay đổi nào trước mặt, chút cảm giác may mắn trong lòng Không Lão đã biến mất hoàn toàn, ngay từ đầu lão đã sai rồi, sự chênh lệch đó không thể nào bù đắp nổi.
Lão không kìm được mà ghen tỵ, Thiên Đạo vậy mà lại hậu đãi người này đến thế.
“Mặc Dạ, đã lâu không gặp.”
“Đúng là rất lâu, chuyết kinh ngày nào cũng nghĩ đến ngươi.” Mặc Dạ chậm rì rì mở miệng.
”…” Sắc mặt của Không Lão trở nên khó coi hơn mấy phần, bị Tề Hoan ngày ngày nhớ tới cũng chẳng phải là chuyện khiến người ta vui vẻ.
“Vật Trấn giới ta sẽ lấy đi, tương lai ta sẽ mang vật Trấn giới khác tới, hy vọng ngươi sẽ tiếp nhận.” Mặc Dạ mặt mỉm cười nói.
”… Không cần, lão phu sẽ nhanh chóng rời khỏi thế giới này, nếu lệnh công tử đã lấy được vật Trấn giới thì chỗ này đương nhiên sẽ thuộc về lệnh công tử.”
Lão cũng không nghĩ Mặc Dạ là đang khách sáo với lão thật, tên này từ xưa đến nay vẫn tiếu lý tàng đao, nếu hắn đã có thể xuất hiện đột ngột như vậy thì có nghĩa là chuyện vừa rồi hắn đều đã thấy cả, giờ chỉ mong hắn đừng có trở mặt là tốt lắm rồi.
Mặc Dạ vuốt vuốt cằm, nụ cười trên mặt lại càng đậm hơn, “Chọn ngày không bằng đúng ngày, nếu đã muốn đi, vậy thì thừa dịp bây giờ luôn đi.” Vừa dứt lời, dưới chân Không Lão đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng trống rỗng, lão còn chưa kịp phản ứng lại đã bị vô số những cánh tay vươn ra từ trong hố đen kéo xuống.
“Rơi vào trong tay ta ít ra vẫn tốt hơn là rơi vào tay Tiểu Hoan, ít nhất ta sẽ không hành hạ ngươi.” Tiếng kêu thê lương trong hố đen từ từ biến mất, Mặc Dạ cười khẽ nói.
Ân Mạc thở dài đi về phía Mặc Dạ, nói thật, hắn đã bắt đầu đồng cảm với Không Lão rồi. Cái gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn chính là đây, năm đó ông già đã chịu không ít thua thiệt trong tay Không Lão, bao nhiêu năm như vậy sợ là trong lòng vẫn còn ghi hận lắm đây, nên nhớ, đàn ông mà trở nên nhỏ nhen thì còn đáng sợ hơn cả đàn bà.
“Vật này giao cho cha.” Ân Mạc giơ ngọc điệp trong tay ra.
Mặc Dạ đón lấy, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ, “Mấy ngày nữa đưa Hoa Liên về gặp mẹ con một lần đi.”
“Biết rồi.” Ân Mạc hừ một tiếng, vừa nãy khi tiếp nhận ngọc điệp Tạo Hóa, phong ấn trên người hắn cũng đồng thời được gỡ bỏ, muốn về nhà cũng không khó, giờ hắn thực sự không cam tâm bị sắp đặt như vậy, từ nay về sau, nơi này mới chính là nhà của hắn, nhà của hắn và Hoa Liên.
“Con… Ô? Hai vị này là bạn của con?” Ánh mắt của Mặc Dạ đột nhiên quét qua Phong Biệt Tình đứng bên cạnh và Khổng Uyên sắc mặt tái nhợt đang tựa vào hắn.
“Phải.” Ân Mạc gật đầu.
“Nếu hai vị không ngại, hoan nghênh đến nhà ta làm khách.” Cho đến khi Mặc Dạ đi rồi, ánh mắt của mọi người vẫn khó mà thu hồi, không ai để ý đến Thiên Doanh cũng đã đồng thời biến mất.
Đứng cạnh Hoa Liên, Ân Mạc nắm lấy tay nàng, vậy mà vẫn không thu hút được sự chú ý của nàng.
“Tình yêu à, đừng nhìn nữa, ông ấy lớn tuổi lắm rồi…”