- Tiểu Kim Xuyên Ô Tư Thổ ty người Tạng Thác Bạt Vũ?
Sau khi Chính Đức Hoàng thượng nhìn thấy Dương Lăng thì vẻ tươi cười trên mặt biến mất.
- Đúng vậy, chuyện này làm không chút kẽ hở nào, phía Tứ Xuyên tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực cũng không tra ra gốc rễ. May mà một hộ mục dân người Ô Tư đắc tội Thổ ty, chạy ra khỏi Tiểu Kim Xuyên rồi không còn nơi sống yên ổn, lúc này mới thèm nhỏ dãi tiền thưởng của triều đình, lặng lẽ tiết lộ việc này. Thục Vương điện hạ kiểm chứng xác thực, lúc này mới cho người vào kinh.
Chính Đức giận đến tái mặt, bước đi thong thả vài bước trong điện, ne6ng tay áo chỉ ra nói:
- Đỗ Phủ, nhanh chóng tuyên Cẩm Y Vệ Mưu Bân, Lục Bộ Lục Hoàn…
- Chậm đã! Hoàng thượng, ngài định làm gì vậy?
Chính Đức lạnh lùng cười nói:
- Tiên lễ hậu binh. Để Cẩm Y Vệ bắt người, thành thành thật thật giao ra toàn bộ hung thủ, chịu sự trừng phạt của triều đình thì bỏ qua, bằng không, xung đột vũ trang.
Dương Lăng lắc đầu, nói:
- Hoàng thượng, Thục Vương điện hạ tra ra hung thủ, vì sao không chính thức trình báo triều đình, mà lại lặng lẽ đưa tin tức cho thần, để thần mật tấu với Hoàng thượng chứ? Chính là vì không muốn lộ phong thanh. Mưu hại Khâm sai tương đương với tạo phản, việc này vi phạm tôn nghiêm của triều đình ta, chắc chắn phải nghiêm trị, một khi thông qua lớp lớp quan phủ mà trình báo thì Hoàng thượng muốn tạm thời binh ổn chuyện này cũng không thể được.
Chính Đức cau mày một cái, ngạc nhiên nói:
- Dương khanh có ý gì? Tại sao phải nhẫn nhịn?
Dương Lăng nói:
- Hoàng thượng, mưu hại Khâm sai tương đương với đại tội mưu phản, cho dù Thác Bạt Vũ khi mới bắt đầu không biết nội tình, năm trăm dũng sĩ nhận lệnh rời khỏi bộ lạc rồi lại mang theo thi thể Thác Bạt Yên Nhiên về, ông ta sẽ không hỏi tới sao? Nhưng ông ta vẫn luôn nhẫn nhịn không báo, chính là khi quân. Ngài nghĩ xem, ông ta chịu bó tay chịu trói sao?
- Đánh, chúng ta đương nhiên không sợ, chỉ có chúng ta công, bọn họ thủ mà thôi. Nhưng vấn đề là, tình thế của Tiểu Kim Xuyên vô cùng hiểm trở, một khi dụng binh thì tất nhiên cần phải xuất động đại quân tốn nhiều thời gian. Nếu đột nhiên đánh lén, không nói đến đó là khu vực của người Tạng Ô Tư, một khi động binh mã thì tin tức sẽ sớm truyền ra, căn bản không thể nào bảo mật, hơn nữa Thác bạt Yên Nhiên gây ra chuyện lớn như vậy, Thác Bạt Vũ sao có thể không đề phòng chứ.
Chính Đức cao giọng cười to nói:
- Ái khanh làm việc thật thích nhìn trước ngó sau, việc này chính là miệt thị quyền uy của triều đình, không giống như việc nhỏ tầm thường, cho dù phải trả cái giá lớn hơn nữa thì trẫm cũng phải khiến ông ta cúi đầu nhận tội.
- Hoàng thượng, nếu có biện pháp chỉ trả cái giá cực thấp mà có thể khiến Thác Bạt Vũ cúi đầu nhận tội chịu xử phạt thì sao phải hao tài tốn của chứ?
Chính Đức giật mình, vội hỏi:
- Ý của ái khanh là?
Dương Lăng nói:
- Trước kia, chúng ta điều binh từ Thiểm Tây, Tứ Xuyên, ngàn dặm xa xôi chinh phạt Cáp Mật, đến nơi rồi nhưng lương thảo không kịp tiếp tế, chúng sĩ tốt người ngựa kiệt sức, Cáp Mật Vương lại chiếm cứ nơi hiểm yếu, nhiều lần không thể tấn công được. Lần này chúng ta nên thay đổi chiến lược, mau chóng tiếp nhận Kim Sơn, Ba Nhĩ Tư Khoát Sơn, ổn định phương bắc. Năm sau chiếm được địa lợi, hai đường núi Ba Thục, Ba Nhĩ Tư Khoát Sơn, lại phát động tiến công Cáp Mật Vệ mà Cáp Mật Vương chiếm cứ của chúng ta, Cáp Mật Vương hai mặt thụ địch, thu lại Cáp Mật Vệ dễ như trở bàn tay. Khi hồi binh thì bất ngờ chiếm lấy Tiểu Kim Xuyên, Thác Bạt Vũ tất nhiên không đề phòng được.
Như vậy, chúng ta chỉ cần trả cái giá rất nhỏ, đó là thứ nhất. Thứ hai, bây giờ chúng ta nhận được tin tức của Kim Sơn, Ba Nhĩ Tư Khoát Sơn, hẳn là vẫn chưa truyền đến Tây Vực. Các nước Tây Vực một khi nhận được tin tức, tất nhiên sẽ nghĩ đến an nguy của bản thân bọn họ, chí ít Cáp Mật Vương chiếm Cáp Mật Vệ của ta, người Ô Tư Tạng chiếm được địa khu Đô Ti Đóa Cam của ta sẽ thấp thỏm bất an.
Một khi chúng ta xảy ra chiến sự với Tiểu Kim Xuyên bây giờ, bọn họ có thừa cơ sinh sự hay không? Hoặc là ủng hộ Thác Bạt Vũ, hoặc là tham dự phản loạn, hoặc là thừa cơ chiếm cứ Kim Sơn và Ba Nhĩ Tư Khoát Sơn mà người Ngõa Lạt đã rút đi? Hoàng thượng, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Nếu phải trả cái giá đánh mất lãnh thổ, đồng thời mang đến tai họa lớn hơn cho dân chúng thì không phải là lúc thích hợp để cưỡng chế xuất binh, vậy chẳng phải là vì nhỏ bỏ lớn sao?
Chính Đức trầm ngâm thật lâu, lạnh lùng cười nói:- Được! Vậy thì để cho ông ta tiêu dao thêm một năm, đợi khi Đại Minh thu hồi Cáp Mật Vệ thì thuận tay mang con sói ông ta bắt về luôn cho trẫm.
Dương Lăng khẽ gật đầu, kịp thời nghĩ ra trước mắt chính là một cơ hội, liền lo lắng bất an nói:
- Hoàng thượng, thần…còn một việc muốn bẩm báo Hoàng thượng, nhưng suy trước tính sau, luôn cảm thấy không biết làm sao mở miệng.
- Này, quân thần chúng ta, biết thì phải nói, nói thì phải hết, có gì cứ nói.
Chính Đức giãn mặt cười nói.
Dân chúng Kinh sư đối với chuyện phong Vương khác họ, Hoàng đế và Thiên Sư gả muội muội vừa mới bàn luận say sưa không bao lâu thì lại có một đề tài bàn tán sau bữa cơm nữa rồi. Trong lịch sử Vương gia Dương Lăng có thời gian ngắn ngủi nhất chỉ thăng chức có ba ngày thì đã bị lột bỏ tước Vương, phế truất một cấp, hạ lệnh đóng cửa suy nghĩ, đồng thời phái Cẩm Y Vệ trông giữ, thật ra cũng giống như bị cấm cửa vậy.
Thiên tử tức giận, Vĩnh Phúc và Tương Nhi đang lòng đầy vui vẻ mà chờ làm tân nương nhiều lần cầu kiến hoàng huynh không có kết quả. Vốn dĩ Thái hậu rất không vui chuyện hai vị công chúa cùng gả một chồng, nhưng chuyện đã đến nước này, lại không thể không ra mặt hòa giải, thế nhưng chọc cho Chính Đức Hoàng đế tính tình như con lừa bướng bỉnh dứt khoát tự mình đóng cửa trong phòng, ngay cả Thái hậu cũng không gặp.
Trong nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía trong Kinh sư, các phiên bản câu chuyện quân thần bất hòa truyền đến mức có chứng có cứ, tỷ như Dương Lăng say rượu, lại dám to gan khoe khoang công lao cái thế, Hoàng thượng nên nhường lại ngôi vị Hoàng đề. Lại tỷ như Dương Lăng say rượu, không ngờ lại yêu cầu Hoàng thượng gả luôn tiểu công chúa Vĩnh Thuần qua cửa, lại tỷ như Dương Lăng say rượu…
Tóm lại, tất cả các phiên bản đều có một điểm chung duy nhất, chính là Dương Lăng uống rượu say, đây chính là căn bản để những câu chuyện này có thể khiến người ta tin tưởng và lưu truyền. Bởi vì một cận thần Hoàng thượng tin sủng lập được công lao như vậy, lại được Hoàng thượng gạt bỏ nghị luận mà phong cho tước Vương, nếu không phải là say rượu nói ra những lời đại nghịch bất đạo thì sao có thể đột nhiên trở thành một kẻ áo vải sau khi tiếp nhận hôn thư của công chúa chứ, thậm chí có khả năng trở thành tù nhân nữa?
Theo như đồn đãi thì cô em vợ công chúa Vĩnh Thuần bị Dương sắc lang ngấp nghé thành người rất bận rộn, thường xuyên qua lại giữa Hoàng cung, báo phòng, giống như một con bồ câu đưa thư mà nhanh nhẹn qua lại, có điều cũng chỉ là bận rộn một phen mà thôi, sự tình không chút tiến triển nào.
Dương Lăng bị giam lỏng hai ngày, Hoàng đế cũng bãi triều hai ngày, triều dã nghị luận xôn xao. Quân thần hai người rốt cuộc đã nói gì thì ngoài trừ hai đương sự ra thì chỉ có một mình Đỗ Phủ biết thôi. Dương phủ đã bị Cẩm Y Vệ bao vây trùng trùng, bất cứ ai cũng không được ra vào, ba Đại học sĩ cũng vô kế khả thi, liền tìm cách thu mua thị vệ Nội đình, mời được Đỗ Phủ ra, không ngờ là Đỗ Phủ giống như ăn thuốc câm vậy, nhìn thấy ba vị Đại học sĩ thì chỉ vái dài, hỏi gì cũng không trả lời.
Đám Đại học sĩ, Lục Bộ Cửu Khanh đều tụ lại một chỗ thở dài than ngắn, không rõ ràng cho lắm. Xét theo ý Hoàng thượng thì thay vì nói là nổi trận lôi đình, thì chẳng qua chỉ như một tiểu hài tử kiêu căng quen thói đột nhiên chịu uất ức, đóng cửa phòng lại, không chịu gặp toàn bộ ngoại cậu cha mẹ vân vân, tự mình trốn trong phòng trút giận.
Nói như vậy thì ngược lại Dương Lăng cũng không cần lo lắng tính mạng, nhưng rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thì không ai rõ ràng cả, cũng không thể nào hóa giải được. Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Hoàng thượng không xử lý quốc sự không được, thần tử lập được công to cho triều đình, vừa được phong Vương gia không chịu bất kỳ tội danh nào mà bị giam lỏng như vậy cũng không được nha.
Các đại thần đang tụ lại trong triều phòng hết đường xoay xở, thì Tiêu Phương bộ râu sắp không vuốt được nữa bỗng nhiên vỗ đùi, kêu lên:
- Ai nha, sao lại quên mất nàng chứ, muốn tháo nút thắt này, không phải nàng thì không được mà!
Chúng văn võ vừa nghe thì phần phật lao tới, mồm năm miệng mười kêu lên:
- Ai? Là ai? Các Lão nói mau, không thể cứ tiếp tục như vậy được, rốt cuộc là ai có cách hả?
Tiêu Các lão đảo mắt, nói:
- Còn ai chứ? Muội muội Dương Lăng, đương kim Hoàng quý phi Đường Nhất Tiên a!
Vương Hoa vỗ tráng:
- Còn không phải sao, quốc mẫu tương lain ha, nếu nàng không biết ngọn nguồn, không hóa giải được việc này thì còn ai có thể làm được chứ?
Một đám đại thần người chồng chén trà thì chồng chén trà, người chỉnh mũ quan thì chỉnh mũ quan, còn có một vài đại thần trượt xuống khỏi giường sưởi tự tìm giày quan của mình, có người vội vàng đã chạy ra bên ngoài, trong triều phòng loạn lên.
Tiêu Phương hô:
- Này này này, các ngươi đi làm gì? Bây giờ Hoàng thượng đang tức giận, các người vào được Báo Phòng sao? Các ngươi nhìn thấy được Quý phi nương nương sao? Đều đang bận rộn cái gì chứ hả. Nhanh lên, mau gọi tiểu nội thị lại, trước tiên truyền tin tức cho công chúa Vĩnh Thuần, nói là chư công Nội Các, Lục Bộ Cửu Khanh cầu kiến công chúa Vĩnh Thuần điện hạ!