- Anh là cục trưởng cục công an, anh có xứng đáng với chức vụ không?
- Bí thư Hoàng, tôi...
Trương Diệu Dương chỉ cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Hoàng Văn Vận biết cả thân phận của Lưu Chính, xem ra lần này không chết cũng bị lột da.
Hoàng Văn Vận nói xong thì cũng không quan tâm đến Trương Diệu Dương, hắn quay sang nói với Tưởng Đức Quân:
- Bí thư Đức Quân, chuyện này phải xử lý thật nghiêm túc, các nhân viên tương quan phải xử lý thật nặng.
Tưởng Đức Quân gật đầu nói:
- Vâng, tôi đề nghị để phó cục trưởng Xa Tịnh Chương phụ trách về vấn đề thông báo việc này.
Hoàng Văn Vận tỏ vẻ đồng ý, sau đó quay đầu nhìn Hàn Đông và Yến Lâm:
- Các cậu cứ yên tâm, huyện ủy sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào làm rối loạn trật tự kỷ cương.
Hoàng Văn Vận nói xong thì vỗ vai Hàn Đông rồi đi ra ngoài.
Tưởng Đức Quân cũng cười cười với Hàn Đông, sau đó cùng ngồi lên chiếc xe số một huyện ủy với Hoàng Văn Vận.
Hàn Đông có hơi sững sờ, lần trước khi mở hội nghị thường ủy mở rộng thì Tưởng Đức Quân đứng ở phía Phương Trung, muốn nghiêm trị mình, bây giờ sao lại ngồi cùng xe với bí thư Hoàng Văn Vận?
Lúc này Xa Tịnh Chương đến trước mặt Hàn Đông rồi mỉm cười nói:
- Cục trưởng Hàn, đến lúc đó còn cần anh phối hợp điều tra.
Hàn Đông cười cười nói:
- Tôi cũng không phải là cục trưởng, chuyện phối hợp điều tra với nhân viên công an là nghĩa vụ công dân, cục trưởng Xa có gì cứ đến tìm tôi.
Hàn Đông nói xong thì báo số điện thoại của mình.
Yến Lâm ở bên cạnh ôm chặt tay Hàn Đông, nàng không nói lời nào, tất cả để cho Hàn Đông làm chủ.
Xa Tịnh Chương thấy tình hình như vậy thì cho rằng Yến Lâm là bạn gái của Hàn Đông, vì vậy cũng không hỏi phương thức liên lạc, thầm nghĩ dù sao sự việc này cũng giải quyết tốt, mà thông qua Hàn Đông có thể tìm được cô gái kia thôi.
Sau đó Xa Tịnh Chương nói số điện thoại của mình cho Hàn Đông, hắn nói:
- Có việc gì cậu cứ trực tiếp điện thoại cho tôi.
Hàn Đông cười nói:
- Được rồi, sau này sẽ còn làm phiền cục trưởng Xa.
Kết giao với phó cục trưởng cục công an đây là chỗ tốt khỏi cần nói, nếu Xa Tịnh Chương có ý muốn kết giao, Hàn Đông tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Từ đồn công an phía Tây đi ra, Hàn Đông nhìn đồng hồ, đã là chín giờ, trên đường lạnh tanh, nhìn không thấy người nào, thỉnh thoảng có xe chạy qua, ánh sáng trắng chốc chốc lại lóe lên.
Yến Lâm dùng hai tay kéo cánh tay phải của Hàn Đông, khóe miệng khẽ nhếch lên, cặp mắt sáng ngời như hai vì sao trong đêm.
Hàn Đông đi được một lát thì cảm thấy rất kỳ quái, sao nha đầu Yến Lâm này lại yên tĩnh như vậy. Hắn quay đầu lại nhìn, dưới ánh đèn đường mờ vàng, gương mặt nàng trắng nõn, môi hồng răng trắng lmaf người ta nghĩ đến những quả ô mai tươi non vào mùa hè.
Lúc này Hàn Đông có hơi thất thần, tiểu nha đầu Yến Lâm này giông như đóa hoa vừa ấp nụ, như một đóa hồng sắp nở, nhìn vào mắt không khỏi làm hắn rung động.
Yến Lâm chợt ngẩng đầu rồi cười thản nhiên:
- Ha ha, nhìn đủ chưa?
- Vẫn chưa.
Hàn Đông vô thức nói, sau đó hắn đưa tay gõ lên đầu nàng:
Yến Lâm kêu lên, hai tay lắc lấy cánh tay của Hàn Đông:
- Mau, mau thành thật khai báo, thẳng thắn khai báo, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
Yến Lâm lay động như vậy cũng không khỏi làm cho cánh tay của Hàn Đông được ma xát với những điểm mềm mại, điều này làm cho Hàn Đông rất bất đắc dĩ, nha đầu kia khờ dại mà mình lại suy nghĩ miên man không biết suy nghĩ. Có thể đây cũng là một loại hấp dẫn không một tiếng động, tuy cách một lớp áo lông dày nhưng càng làm cho lòng người sảng khoái.
Hàn Đông thầm nghĩ:
- Định lực của mình dạo này sao lại kém như vậy?
Yến Lâm cảm nhận được gì đó nơi cánh tay cứng nhắc của Hàn Đông, vì vậy mà vẻ mặt đỏ lên, nàng buông tay của hắn ra rồi nũng nịu nói:
- Thật sự không có ý nghĩa, không chịu nói gì cả, làm phiền hôm nay em giúp anh.
Hàn Đông thấy Yến Lâm vểnh miệng tức giận thì không khỏi mỉm cười:
- Được rồi, anh sinh năm sáu chín.
- Sáu chín...
Hai mắt Yến Lâm chợt sáng lên:
- Hừ, như vậy cũng không lớn hơn em bao nhiêu, vậy mà làm phách quá.
- Vậy em bao nhiêu tuổi?
- Ha ha, được rồi, em sẽ nói, bản cô nương sinh năm bảy mươi ba, sinh nhậ ngày 18/6, anh phải nhớ cho rõ ràng à nha.
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Sao lại phải nhớ cho rõ?
Yến Lâm chợt nở nụ cười tinh nghịch:
- Anh đã hỏi em, không phải để sau này tặng quà sinh nhật sao? Không nhớ kỹ mà được sao?
Hàn Đông chợt cười khổ, nha đầu này rõ ràng đưa ra bẫy rập:
- Ha ha, được rồi, đến lúc đó nhất định sẽ tặng quà sinh nhật cho em.
Yến Lâm mở to mắt nhìn Hàn Đông:
- Anh phải nhớ cho kỹ, nếu không, hừ...
Nhìn Yến Lâm hai tay chống nạnh mà Hàn Đông không nhịn được cười:
- Được rồi, anh sẽ nhớ kỹ, đúng là một cô bé tinh nghịch.
- Ha ha, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đây là anh tự nói đấy nhé.
Yến Lâm nở nụ cười vui sướng, cặp mắt lóe lên như ánh sao, sau đó lại khoác hai tay lên tay Hàn Đông.
Một lát sau đã đến trước cổng cục lương thực.
- Lâm Lâm...
Dì Vương ở bên kia kêu lên vui sướng.
- Mẹ.
Yến Lâm lên tiếng, nàng buông cánh tay của Hàn Đông rồi chạy về phía dì Vương.
Dì Vương hỏi:
- Con đi đâu vậy? Nghe nói trước đó chỗ này có đánh nhau, mẹ lo phát khiếp.
Yến Lâm thè lưỡi, nàng nũng nịu nói:
- Mẹ, con và anh Đông ra ngoài đi dạo, không có gì.
Yến Lâm sợ mẹ lo lắng, vì vậy cũng không nói thật.
Hàn Đông đi qua cười nói:
- Dì Vương, dì cứ yên tâm, có cháu sẽ không có gì?
Dì Vương rất yên tâm với Hàn Đông nhưng vẫn ân cần nói:
- Tiểu Đông, đến tôi cũng đừng nên ra ngoài nhiều, dạo này tình hình trị an không tốt.
Yến Lâm khoác cổ dì Vương rồi dịu dàng nói:
- Mẹ, anh Đông rất lợi hại, là võ lâm cao thủ nha...
Dì Vương vuốt má Yến Lâm rất yêu thương, nàng cười nói:
- Cái gì mà võ lâm cao thủ, con đấy, xem phim cho lắm vào.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Dì Vương, cháu cũng đã luyện võ vài năm, người bình thường không phải là đối thủ.
- Phải không?
Dì Vương nói, sau đó đánh giá Hàn Đông một lượt, cũng không thấy giống cao thủ gì cả:
- Dù sao cũng nên chú ý, tục ngữ nói song quyền không đánh lại tứ thủ...
Hàn Đông nghe dì Vương nói vậy mà khẽ cười, cảm nhận được chút cảm tình ấm áp.
Lúc này Yến Lâm nghiêng đầu đi chỗ khác, khẽ thè lưỡi làm mặt quỷ với Hàn Đông