Hôm nay cả Lương Hiệt và Uông Sở Lương đều khác với ngày thường.
Khi làm tình, Uông Sở Lương thường khá rụt rè, đến cả rên cũng phải nén cho nhỏ lại. Tuy rất muốn kêu "Chồng ơi vào sâu chút nữa đi", nhưng y từng lờ mờ nhận ra Lương Hiệt không thích kiểu phóng túng.
Lương Hiệt thì sao? Cái vẻ mềm oặt mong manh của người dưới thân khiến hắn không nỡ xuống tay, lần nào cũng cố kiềm chế lại. Có những khi hắn chỉ muốn đóng đinh Uông Sở Lương trên giường, nhưng đôi mày y vừa khẽ nhíu, hắn lại chỉ muốn dừng lại ngay lập tức và hỏi xem có phải y không thoải mái hay chăng.
Hắn đâu ngờ Uông Sở Lương chỉ muốn mình ra sức hơn nữa.
Hôm nay lòng cả hai đều rừng rực lửa – Lương Hiệt thì khỏi nói rồi, tự dưng phát hiện mình bị chơi xỏ, bình tĩnh được mới là lạ. Uông Sở Lương vốn đang bình thường, nhưng đến khi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Lương Hiệt y lại bực lên.
Kha Địch dâm chứ gì?
Y còn dâm hơn cơ.
Chẳng mấy khi Uông Sở Lương chủ động kéo Lương Hiệt lên giường mình, hai người vừa đi vừa cởi quần áo nhau.
Cái giường đơn này rõ là chật hẹp, bình thường mỗi mình Uông Sở Lương nằm đã nghe tiếng kẽo cà kẽo kẹt rồi, giờ phải chịu đựng cả hai tên đàn ông quấn riết lấy nhau thì đúng là tội cho nó.
Vừa chạm vào mép giường, Uông Sở Lương đã kéo Lương Hiệt xuống, chủ động giơ chân quắp eo hắn.
Y thích dáng người của Lương Hiệt, vừa vạm vỡ vừa rắn chắc. Cái tên này có bận bao nhiêu cũng kiên trì tập thể hình, lại đang ở độ ba mươi cường kiện, gợi cảm chết đi được.
So với hắn thì Uông Sở Lương chẳng khác nào một con gà luộc. Y không lùn nhưng lại mang rặt cái vẻ yếu ớt thư sinh, bảo sao Lương Hiệt chẳng bao giờ dám chịch y quá mạnh.
Căn phòng chứa đồ nhỏ này không có điều hoà, đêm hè bật quạt và mở cửa sổ thì cũng không đến mức quá nóng.
Cửa sổ nằm ngay cạnh giường, thậm chí Uông Sở Lương còn có cảm giác người đi đường bên dưới ngước lên là nhìn thấy hai tên đàn ông trần truồng ôm nhau.
Lương Hiệt hôn y, mà gọi là cắn thì đúng hơn hôn.
Hôm nay cảm xúc của Lương Hiệt tương đối phức tạp. Hắn nhịn Kha Địch nguyên ngày hoàn toàn là do nể mẹ, mà nguyên ngày ấy đồng thời cũng được dành để lo cho Uông Sở Lương, sợ y bị lão già dê hôn hít sờ soạng.
Rõ ràng là một ngày nghỉ phép, nhưng hắn thấy còn mệt hơn đi làm.
Những hành động của Lương Hiệt bây giờ chẳng khác nào trừng phạt, hắn vừa hôn vừa cắn đôi môi người ta, vuốt ve và xoa véo khắp thân thể người ấy.
Điều nằm ngoài dự kiến của cả hai là kiểu ân ái ấy chẳng những không khiến Uông Sở Lương khó chịu, mà còn làm y thấy hưng phấn hơn.
Y mở ngăn kéo bàn ở đầu giường, lấy bôi trơn ra.
Trước đây hai người cũng từng làm tình trong phòng này rồi. Khi ấy không có bôi trơn, họ mượn kem Đại Bảo của sư huynh mà dùng, sau này lương tâm của Lương Hiệt trỗi dậy mà mua đền cho anh một lọ Lamer. Kết quả là sư huynh coi Lamer chẳng khác nào Đại Bảo bản ngoại quốc, Uông Sở Lương nhìn mà xót xa hộ.
Để tránh cho tình huống này lặp lại, không bao lâu sau y mua một lọ bôi trơn đặt sẵn ở đó.
Lương Hiệt nhìn lọ bôi trơn ấy, hỏi y: "Chuẩn bị cho ai đây?".
Uông Sở Lương chẹp một cái, trừng hắn: "Cho lão già dê!".
Lương Hiệt bật cười, cắn một cái lên đầu ngực y, Uông Sở Lương rên lên mà hắn suýt bắn.
"Hư chưa?". Lương Hiệt vừa hỏi, vừa mở rộng.
Hai chân Uông Sở Lương đặt trên vai hắn, y ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Y đột nhiên nghĩ, nếu năm ấy mình ngủ với hắn thì liệu bao nhiêu chuyện rắc rối có xảy ra không?
"Này". Uông Sở Lương đột nhiên hỏi. "Sao hồi trước em không làm tình với người em thích?".
Tay Lương Hiệt thoáng khựng lại, hắn thấp giọng: "Hồi ấy còn nhỏ, đã biết gì đâu".
Uông Sở Lương cảm giác được ngón tay hắn đang móc mạnh trong người mình, nuốt nước bọt, ngửa đầu thở dốc.
Một Uông Sở Lương như thế trong mắt Lương Hiệt là gợi cảm vô cùng, cơ thể dát một lớp mồ hôi mỏng ấy như được tẩm thuốc thúc tình, khiến trái tim hắn đập nhanh tới nỗi dường như cả căn phòng đang cháy rừng rực.
Tay hắn ve vuốt người Uông Sở Lương, đi xuống theo xương quai xanh, rê qua đầu ngực, rốn và bụng, tới chỗ thằng em đã dựng thẳng.