https://truyensachay.net

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1

Trước Sau

đầu dòng

Chương 1: Tảo mộ

"Mẹ ơi, thời hạn ba năm đã đến rồi. Con đã làm theo lời trăn trối của mẹ, hiện giờ toàn bộ nhà họ Tô, thậm chí là một nửa Giáng Thành đều biết đứa con trai họ Lâm đến ở rể là một kẻ vô dụng”.

"Con biết mẹ muốn con nhịn nhục ba năm vì sợ con bị họ hãm hại. Mẹ từng nói con có tài năng thiên bẩm, sau này ắt thành danh lẫy lừng, ngặt nỗi xuất thân không cao, không quyền không thế, không tranh giành nổi với những người đó, nếu lỡ để lộ tài năng sẽ bị hại chết, vì vậy mới bắt con giả làm một kẻ vô dụng”.

"Nhưng mà... Mẹ ơi, mẹ đã sai rồi. Trong mắt Lâm Chính con, nhà họ Lâm chỉ là một bọn thùng rỗng kêu to! Lâm Chính con đây tại sao phải sợ chúng?"

"Nhà họ Lâm đã từ bỏ con, mẹ cũng không muốn con trở về nơi ấy, con và bọn chúng đã không còn quan hệ gì cả. Hôm nay con đến thăm cốt để báo tin cho mẹ, rằng thời hạn ba năm đã hết rồi... Lâm Chính con không muốn tiếp tục làm một kẻ vô dụng nữa!"

Trong một nghĩa trang vô danh tại vùng quê phía Nam Yên Kinh, Lâm Chính quỳ gối trước một ngôi mộ không tên, thả xấp giấy vàng trong tay vào chậu lửa với vẻ mặt hờ hững.

"Nếu ba năm trước mình có được y thuật như bây giờ...”, anh lặng lẽ siết chặt nắm tay, vẻ không cam tâm dâng lên trong đáy mắt.

Rắc!

Đột nhiên, tiếng nhánh cây bị đạp gãy vang lên giữa nghĩa trang vô danh.

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy hai bóng người - một già một trẻ - đang thất tha thất thểu chạy đến.

Người già là một ông lão khoác trang phục thời Đường, tóc bạc da mồi, phần eo có máu rỉ ra, hiển nhiên đã bị thương. Người trẻ là một cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc váy hoa, dáng người thon thả trắng trẻo, trông đáng yêu vô cùng.

Cô gái vươn tay đỡ ông lão gian nan mà chạy, đôi mắt như hồ nước thu ngập tràn sợ hãi.

Khi nhác thấy Lâm Chính ngồi đốt giấy, họ đều vui mừng khôn xiết.

"Anh gì ơi! Anh làm ơn cứu ông tôi với!", cô gái nghẹn ngào hô lên với đôi mắt ngập nước.

"Xin lỗi, tôi chỉ đến đây tảo mộ, không giúp cô được”, nhưng Lâm Chính lại lạnh nhạt đáp lại, chỉ chăm chú thắp ba nén hương vái lạy mộ bia.

"Tôi van xin anh đấy!", cô gái nôn nóng la lên.

"Ân Ân... Đừng lề mề nữa, bỏ tay ra đi. Mục tiêu của chúng là ông, cháu mau đi trước... Ông nội ở lại cản cho cháu!", ông lão thều thào qua vành môi tái mét.

Vì đã mất quá nhiều máu nên việc nói thôi cũng đã khiến ông phải thở hổn hển không ngừng.

"Không! Cháu sẽ không bao giờ bỏ ông lại!", cô gái cắn răng kiên quyết.

"Con bé ngốc này!", ông lão thở dài: “Cứ như thế này thì chúng ta sẽ cùng chết!"

Cô gái sao lại không biết điều này cho được.

Cô ta siết chặt nắm tay, nhìn người thanh niên vẫn đang quỳ trước ngôi mộ, nghiêm túc nói: “Nếu anh bằng lòng đưa ông nội tôi rời khỏi nơi này, nhà họ Hạ nhất định sẽ tạ ơn hậu hĩnh. Anh muốn gì chúng tôi đều sẽ cho anh!"

Cô ta giương ánh mắt đầy trông mong nhìn về phía Lâm Chính, hy vọng anh từng nghe qua về nhà họ Hạ, tiếc rằng anh lại không phản ứng.

Anh ta chưa từng nghe ư?

Cô ta thất vọng nghĩ, nhưng vẫn chưa từ bỏ hy vọng mà trực tiếp ra giá.

"Một triệu!"

"Anh đưa ông nội tôi đi, tôi ở lại chặn đường, anh sẽ tuyệt đối an toàn. Chỉ cần anh làm theo, nhà họ Hạ sẽ cho anh một triệu tệ!"

"Ân Ân! Đi đi cháu! Để ông già này liều mạng với chúng nó!", ông lão kích động quát lên, nhưng vừa dứt lời thì máu tươi nơi vết thương đã trào ra khiến ông lão cuộn người lại ho sù sụ.

Nước mắt đã lăn dài trên má cô gái. Cô ta không màng đến lời ông lão, chỉ chăm chăm nhìn Lâm Chính, đáng tiếc anh vẫn chẳng mảy may suy suyển.

"Hai triệu!", cô thốt lên.

Mọi chuyện vẫn khiến lòng người tuyệt vọng.

Cô gái thở dồn, căng thẳng nói.

"Ba triệu!"

"Bốn triệu!"

"Năm triệu!"

...

Nhưng con số có hấp dẫn đến mấy cũng không thể đả động được Lâm Chính, anh vẫn cứ trơ ra như một gốc cây.

Trên đời này còn có người không thích tiền ư?

Cô gái có thể cảm nhận được sự run rẩy trong giọng mình.

"Đừng nói nữa”.

Cuối cùng, Lâm Chính cũng chịu mở miệng.

Nhịp thở của cô gái dần chậm lại, nhưng chỉ thấy anh cắm ba nén hương vào trước ngôi mộ, vẫn chăm chú nhìn nó, lạnh nhạt thốt lên: “Đây là lần đầu tiên tôi đến tảo mộ cho mẹ, hai người làm ơn rời đi, đừng quấy rầy trong lúc tôi đang trò chuyện với bà ấy có được không?"

"Nhưng..”, cô gái còn muốn nói gì đó.

Soàn soạt, soàn soạt...

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Hơn ba mươi gã đàn ông hùng hổ xông vào từ cổng chính của nghĩa trang. Tên nào tên nấy trông bặm trợn dữ dằn, tay vác những con dao sắc lẻm, vây quanh hai ông cháu.

Thế đứng của họ cho thấy họ không chỉ là hạng du côn tầm thường mà rất có thể là lính đánh thuê xuyên quốc gia.

"Đừng chạy nữa cụ Hạ à, phối hợp với chúng tôi đi rồi chúng tôi sẽ tiễn ông đi nhanh gọn”, người đứng đầu là một gã đầu trọc cầm một thanh dao găm sáng loáng, lạnh lùng thốt lên.

"Các người được nhà họ Lục phái đến đúng không?", một tia phẫn nộ tàn độc lướt qua đáy mắt ông lão: “Đúng là một bọn độc ác! Nếu lão phu vượt qua kiếp nạn này, thề rằng sẽ khiến lũ táng tận lương tâm ấy biến mất khỏi Yên Kinh!"

"Chém!"

Gã đầu trọc không muốn phí lời nữa, thét lên một tiếng rồi vung dao nhào tới.

Những người còn lại đồng loạt giơ tay chém xuống.

Mấy chục lưỡi dao sáng quắc cứ thế giáng xuống cô gái và ông lão, không có một chút thương hại, không có một chút chần chừ.

Đôi ông cháu tay không tấc sắt kia phải làm sao để chống lại?
Chương 2: Trả hiếu

Gương mặt cô gái trắng bệch không còn hột máu. Ông lão tuy đã bị thương nhưng vẫn che chở trước người cô, đôi mắt già nua đầy kiên định, dường như quyết tâm liều mạng với nhóm lính đánh thuê này.

Nhưng cho dù ông ấy có liều mạng thì cũng được ích lợi gì? Nhóm lính đánh thuê còn giắt súng bên hông, chưa rút ra đã xem như trọn tình trọn nghĩa.

Tóm lại, đây chính là một cuộc tàn sát đơn phương.

"Dừng tay”.

Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một giọng nói hững hờ vang lên.

Gã đầu trọc liếc nhìn Lâm Chính, thấp giọng quát lên: “Giải quyết thằng đó luôn, đừng để lại rắc rối!"

"Rõ, đội trưởng!"

Những người đứng gần đó nặng nề gật đầu, đoạn chuyển mục tiêu về phía Lâm Chính.

Nhưng khi hắn ta vừa tiếp cận, một cây châm bạc đã bay vút ra, ghim thẳng vào cổ hắn.

Người nọ lập tức cứng đờ như một pho tượng.

"Cái gì?"

"A Vĩ! Mày sao vậy?!"

"Đội trưởng! Là tên kia ra tay! Hình như nó có luyện võ!"

Những người khác biến sắc.

"Gặp phải thứ khó xơi rồi! Tất cả cẩn thận, giải quyết thằng này trước!"

Gã đầu trọc nói với vẻ nghiêm trọng rồi vung dao lao về phía Lâm Chính.

Vào giây phút bọn chúng hành động, Lâm Chính vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trước mộ lại giơ tay lên.

Tựa như ngân hà chuyển động, từng đốm sáng rạch xuyên bầu trời đêm, đâm vào cơ thể những người kia.

"Châm bạc?"

Đôi mắt vẩn đục của ông lão bỗng ngây ra.

Khi nhìn lại, đám lính đánh thuê của gã đầu trọc đã bất động như những pho tượng, tên nào tên nấy đều bị một cây châm mảnh như sợi tóc ghim vào cổ!

Ông lão và cô gái đồng loạt mở to mắt.

"Thưa mẹ, con trai bất hiếu, đã quấy rầy đến mẹ rồi..”, Lâm Chính không hề quay đầu lại, chỉ nỉ non với ngôi mộ trước mặt.

Ông lão và cô gái đều sửng sốt.

"Ông ơi, bọn chúng... bọn chúng bị sao vậy?", cô gái gian nan nuốt nước bọt, hỏi.

"Chẳng lẽ đây chính là Ngân Châm Phong Huyệt?", ông lão khiếp sợ thì thầm: “Ông chỉ từng nghe ông Vương của cháu nói đến, nhưng chưa từng chính mắt nhìn thấy...”

"Ông Vương? Là Hội trưởng Hiệp hội Đông y, Y Thánh Vương Khúc Chi ạ?"

"Đúng vậy...”, ông lão yếu ớt đáp: “Ông Vương của cháu từng nói người biết Ngân Châm Phong Huyệt đều là những bậc thầy Đông y, nếu chàng trai này thật sự có bản lĩnh ấy... thì cậu ta tuyệt đối không phải người tầm thường!"

Vừa dứt lời cảm thán, ông lão bỗng nhiên lảo đảo.

"Ông nội! Ông không sao chứ?"

"Không sao... Còn chịu đựng được”, ông lão gắng gượng nở nụ cười.

Nhưng cô gái làm sao lại không nhìn ra, gương mặt méo xệch đầy đau lòng. Sau đó cô ta lại nhìn Lâm Chính, toan tiến đến.

"Ân Ân, cháu định làm gì?", ông lão vội vã níu cô ta lại.

"Nêu ông nội cho rằng y thuật của anh ta rất lợi hại thì cháu sẽ mời anh ta ra tay cứu chữa cho ông”.

"Con bé này, người ta đã không muốn bị quấy rầy rồi, cháu đừng gây thêm phiền toái nữa!"

"Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì ông sẽ chết mất!", cô gái chực òa khóc.

"Giàu sang có mệnh, sống chết có số”, ông lão yếu ớt khuyên.

Vừa dứt lời, đôi mắt ông đã nhắm lại, cả người đổ ập xuống.

"Ông nội! Ông nội ơi!"

Cô gái thét lên thảm thiết, vội vã lay ông lão nhưng có làm thế nào ông cũng không tỉnh dậy.

Trong cơn tuyệt vọng, cô gái bỗng nhoài người lên quỳ xuống, nức nở van xin Lâm Chính: “Tôi xin anh, xin anh làm ơn cứu ông tôi với!"

"Cô đang làm phiền mẹ tôi đấy, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn thôi”.

Lâm Chính khẽ nghiêng tay, giọng nói nhuốm màu lạnh lẽo.

"Ông tôi sắp chết mất rồi!" Cô gái nghẹn ngào: “Anh làm ơn ra tay cứu ông tôi với...”

Tiếng khóc than không ngừng của cô gái khiến nghĩa trang cũng trở nên ồn ào.

"Xem ra cô không muốn hiểu lời tôi nói”.

"Tôi xin lỗi anh, nhưng ông tôi sắp chết mất rồi! Nếu anh bằng lòng cứu ông tôi, nhà họ Hạ xin được sửa chữa nghĩa trang, tu sửa mộ phần của mẹ anh, Hạ Thu Ân tôi cũng bằng lòng túc trực ba năm bên linh cữu bà ấy! Có được không?", cô gái nói qua làn nước mắt.

Những lời này rốt cuộc đã chạm được đến Lâm Chính.

Anh quay đầu nhìn cô ta, khẽ nói sau một thoáng do dự: “Không cần túc trực bên linh cữu, nhưng tu sửa mộ phần mẹ tôi thì cũng được, xem như tôi trả hiếu vậy”.

"Anh bằng lòng ư?"

Cô gái mừng quýnh.

Lâm Chính gật đầu, đoạn đi đến cạnh ông lão, rút ra một cây châm bạc dài cỡ nửa tấc, lại chỉ mỏng như sợi tóc ra từ túi châm đeo bên hông, thận trọng đâm vào giữa mày ông lão.

Ngay lập tức, ông lão vốn đã rơi vào hôn mê bỗng co giật, há miệng ra hít vào một hơi thật lớn.

"Ông ơi!", cô gái kích động la lên.

"Người của cô có thể đến trong vòng một tiếng không?"

"Tôi đã gửi vị trí cho họ, nửa tiếng nữa họ sẽ đến”.

"Vậy là đủ rồi. Nội trong một tiếng này, chỉ cần đưa vào bệnh viện truyền máu là được, nếu chậm hơn thì cứ đưa vào nhà xác hỏa táng thôi”.

Nói xong, Lâm Chính nhặt túi hành lý đặt trên mặt đất lên, xoay người rời đi.

"Này anh ơi, anh tên gì?", cô gái vội vã gọi lại, nhưng Lâm Chính đã biến mất giữa màn đêm, để lại cô ta nhìn mãi theo bóng dáng anh với vẻ mờ mịt.

Đột nhiên, khóe mắt cô ta phát hiện thấy vật gì đó gần ngôi mộ, khi cúi xuống thì phát hiện ra đó là một tấm vé xe.

Cô ta vội vàng chạy đến nhặt nó lên.

"Giáng Thành? Lâm Chính?"
Chương 3: Bà nội nhập viện

Trên tàu hỏa chạy về Giáng Thành.

Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng suy nghĩ.

Lúc hạ táng mẹ, anh không chạy đến kịp, lần này đi tảo mộ cho mẹ, cũng xem như giải quyết xong một mối lo.

Mẹ Lâm không cho Lâm Chính trở về nhà, nói rằng là vì bảo vệ anh. Nhưng trong lòng Lâm Chính, trở về nhà họ Lâm đòi lại danh phận cho mẹ vẫn luôn là mong muốn của anh.

Nhưng trước mắt vẫn không thể nghênh ngang đến nhà họ Lâm được.

Dẫu sao nhà họ Lâm cũng là một con quái vật khổng lồ ở Hoa Quốc, muốn hoàn toàn đạp nó dưới chân vẫn cần phải sắp xếp tỉ mỉ hơn.

Trong mắt Lâm Chính hiện lên sự quyết tâm.

Ong ong ong…

Điện thoại rung lên.

Anh nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói vừa lạnh lùng vừa chói tai.

“Anh chết ở đâu rồi, sao còn chưa về?”

“Vé mua trước đó bị mất, phải mua lại vé khác, mười một giờ xuống tàu cao tốc”.

“Sau khi xuống tàu lập tức bắt xe đến bệnh viện Đông y Giáng Thành, trước mười hai giờ trưa tôi nhất định phải thấy anh đứng trước cửa bệnh viện!”, giọng nói lạnh lùng, không cho cãi lại.

“Bệnh viện Đông y Giáng Thành? Đang yên đang lành đến đó làm gì?”

“Còn làm gì nữa? Bà nội nhập viện rồi, tất cả mọi người đều phải đi thăm bệnh”.

“Không phải bà nội rất khỏe sao? Sao lại nhập viện…”

“Tút tút…”

Lâm Chính còn chưa nói xong thì đã bị ngắt máy.

Anh cau mày để điện thoại vào túi.

Từ trạm tàu cao tốc bắt xe đến bệnh viện Đông y cũng chỉ mất hai mươi phút.

Trước cửa bệnh viện Đông y Giáng Thành.

“Còn chưa đến sao?”

Lâm Chính nhìn tới nhìn lui, sau đó thò tay vào túi lấy ra một gói thuốc lá bảy tệ, châm lửa hút mạnh hai hơi, vừa nhả khói ra, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân vội vã, tiếp theo là một mùi hương quen thuộc bay vào mũi.

Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, xoay người lại.

Một người phụ nữ trẻ tuổi duyên dáng đứng sau lưng.

Người phụ nữ mặc đồ công sở, tóc dài xõa ngang vai, làn da trắng nõn, môi đỏ răng trắng, cực kỳ xinh đẹp.

Cô tên là Tô Nhu.

Người vợ hữu danh vô thực của Lâm Chính.

Cô rất đẹp, là người đẹp nổi tiếng ở Giáng Thành, rất nhiều người đều cho rằng cô sẽ cưới cậu Mã – một trong bốn cậu chủ nổi danh của Giáng Thành, trở thành con dâu của nhà họ Mã, nhưng không ngờ trước khi qua đời, cụ ông nhà họ Tô lại ép cô lấy Lâm Chính nghèo khổ vô dụng.

Không ai biết lai lịch của Lâm Chính, dù là thân phận cậu chủ bị vứt bỏ của anh cũng có rất ít người biết.

Vì thế những người rảnh rỗi bắt đầu suy đoán lý do.

Lời đồn rộng rãi nhất trong đó là bố của Lâm Chính có ơn với cụ ông nhà họ Tô, cụ ông nhà họ Tô muốn trả ơn.

Nhưng vì trả ơn mà bỏ qua một gốc đại thụ như nhà họ Mã, ảnh hưởng đến tương lai của nhà họ Tô? Thật sự là vô cùng ngu xuẩn!

Cho nên người nhà họ Tô hận Lâm Chính, cả Tô Nhu cũng thế.

Tô Nhu không thèm quan tâm thân phận của Lâm Chính là gì, cái cô quan tâm là người đàn ông của mình có phải đàn ông không!

Không thể không nói, Lâm Chính trông rất đẹp trai.

Nhưng... anh lại là một tên vô dụng.

Ngoài ở nhà làm một vài việc nhà, nấu mấy món ăn có thể nuốt trôi, Lâm Chính không biết gì khác cả, thậm chí còn không thể kiếm được một công việc đơn giản.

Anh rất ít khi ra ngoài, cũng rất ít khi nói chuyện với người khác, dù là ai trong nhà họ Tô xỉ vả anh, anh cũng không thèm để tâm, không thèm đáp trả.

Vì vậy, nửa Giáng Thành đều biết con rể của nhà họ Tô là một tên vô dụng.

Tô Nhu rất muốn ly hôn, nhưng trước khi ông nội qua đời từng ép cô thề, bảo cô không được ly hôn với Lâm Chính trong vòng năm năm.

Năm năm!

Dài đằng đẵng!

Cũng may là đã ba năm trôi qua rồi!

Chỉ còn hai năm nữa thôi!

Hai năm sau, mình sẽ không còn chút quan hệ nào với tên vô dụng này nữa!

Tô Nhu vô cùng chờ mong.

“Cầm lấy!”, Tô Nhu đưa một túi trái cây đến, lạnh lùng nói: “Sau khi lên đó đừng nói chuyện, đứng sau lưng tôi làm người câm đi, nghe thấy không?”

“Được”, Lâm Chính gật đầu theo thói quen.

Phòng vật lý trị liệu tầng ba.

Cụ bà nhà họ Tô đang nằm trên giường nở nụ cười hiền từ.

Một đám người đứng xúm lại bên giường bệnh, nam nữ già trẻ gì cũng có.

Mà bên cạnh bà cụ còn có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng.

Người đàn ông tập trung châm cứu, cẩn thận đâm từng chút vào trong cánh tay lỏng lẻo của bà cụ.

Bác sĩ này tên Tô Cối, là con trai thứ hai của bà, chủ nhiệm khoa vật lý trị liệu của bệnh viện Đông y, biết châm cứu, mỗi lần lúc bà cụ sắp xuất viện đều sẽ đến châm cứu, lần này cũng giống như thế.

“Bác hai! Bác hai gái! Bác ba! Bác ba gái…”

Tô Nhu dẫn Lâm Chính đi vào, để trái cây trên tủ đầu giường, nở nụ cười chào hỏi mấy thân thích.

Có người nhiệt tình trả lời, có người hừ khẽ một tiếng, không thèm quan tâm.

Tô Nhu gần như đã quen, cũng không có phản ứng quá lớn, xoay người mỉm cười nói với người nằm trên giường bệnh: “Bà nội, bà thấy đỡ hơn chưa, Nhu Nhu đến thăm bà đây”.

“Ừm”, bà cụ tùy tiện trả lời một tiếng, đôi mắt vẩn đục lại nhìn chằm chằm cây kim trong tay Tô Cối.

Tô Nhu biết điều lùi sang một bên.
Chương 4: Cụ bà không thể sống qua mười hai giờ

Còn Lâm Chính thì không nói gì đứng sau lưng cô, hoàn toàn như một người vô hình, không ai chú ý đến anh, cũng không ai quan tâm anh.

Giống như anh chỉ là một tồn tại dư thừa vậy.

“Mẹ, mẹ thấy thế nào?”

Tô Cối ghim xong một kim cuối cùng, lau mồ hôi cười hỏi.

“Khỏe, mẹ rất khỏe! Con trai, vất vả cho con rồi”.

“Mẹ, mẹ nói gì thế? Bác sĩ cứu người là chuyện hiển nhiên, huống chi con còn là con trai của mẹ nữa!”

“Hiếm khi thấy con hiếu thảo thế!”

Bà cụ nở nụ cười rạng rỡ.

Những người khác cũng hùa theo khen Tô Cối.

“Nói đi cũng phải nói lại, bà nội, hôm nay trông bà có tinh thần hơn mọi khi không ít đó, đặc biệt là sau khi bố cháu châm cứu, trông bà càng có tinh thần hơn, như trẻ đi mười tuổi vậy!”, lúc này, con trai Tô Cương của Tô Cối tiến lên vui mừng nói.

“Thật sao?”, cụ bà vui vẻ hỏi.

“Thật đó ạ”.

“Mẹ, mẹ thật sự trẻ hơn nhiều lắm đó!”

“Cảm thấy quá thần kỳ, đây là hiệu quả châm cứu của anh hai sao?”

“Thật khó tin!”

Những người khác cũng mới phát hiện, vô cùng ngạc nhiên.

Đây không phải nói quá, mà thật sự là như thế.

“A Cối, đây là chuyện gì thế?”, cụ bà nở nụ cười hỏi.

“Mẹ, không có gì đâu, nói chung mẹ có thể khỏe mạnh sống lâu thì đã đủ vui rồi!”, Tô Cối không giải thích thêm.

“A Cối, mẹ hỏi ông sao ông không nói? Ông không nói thì để tôi nói cho!”

Một người phụ nữ phát tướng ở bên cạnh vội bước ra.

Đây là vợ của Tô Cối, tên Lưu Diễm, bà ta chống nạnh nói: “Mẹ, có lẽ mẹ không biết, vì chữa khỏi bệnh cho mẹ, A Cối đã cố ý tiêu hai triệu nhờ người tìm quan hệ đến Yên Kinh bổ túc mấy ngày, mà thứ mẹ hưởng thụ bây giờ là thành quả học bổ túc của A Cối đó!”

“Cái gì?”

Mọi người la lên.

“Hai triệu?”, cụ bà cũng ngạc nhiên: “Bổ túc cái gì?”

“Cũng không có gì, chỉ đến Yên Knh học lý thuyết và kỹ thuật về một cách châm cứu khá lâu đời thôi, mẹ, mấy kim con vừa châm cứu cho mẹ khi nãy đều rất nổi tiếng, nó do Dược vương cổ đại Tôn Tư Mạc sáng chế ra, nhưng đến thời Minh Thanh lại bị thất truyền, gần đây mới có tung tích. Trước mắt, phương pháp này được một nhân vật lớn ở Yên Kinh cất giữ, sẽ không dễ dàng đưa cho người khác. Con nghĩ phương pháp này có thể trị tận gốc bệnh của mẹ, cho nên nhờ người liên lạc với nhân vật lớn kia, mượn phương pháp của ông ta xem thử”, Tô Cối giả vờ cười bất đắc dĩ.

“Thì ra là thế, nhưng mà... con lấy đâu ra hai triệu?”

“Bình thường con ăn uống tiết kiệm để dành được chút ít, phần còn thiếu con mang nhà đi thế chấp”, Tô Cối chần chừ một lúc mới nói.

Cả nhà cũng thế chấp luôn rồi?

Cụ bà thấy rất cảm động.

Bà thở ra một hơi, liên tục gật đầu: “A Cối, thấy con hiếu thảo như thế mẹ cực kỳ vui vẻ, có câu bách thiện hiếu vi tiên*, nếu người nhà họ Tô đều như con thì mẹ cũng không phải lo lắng gì thêm nữa”. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn

*Bách thiện hiếu vi tiên: Trăm việc thiện, chữ hiếu đứng đầu.

“Mẹ nói đùa rồi, anh cả, em ba, em tư cũng đều rất tốt mà”, Tô Cối cười thật thà, nhưng trong mắt lại hiện lên tia sáng đắc ý.

“Con không cần khiêm tốn, Tô Cương! Cháu cũng phải cố gắng để sau này giống như bố cháu, biết không?”

“Bà nội yên tâm, bố vẫn luôn là tấm gương của cháu”, Tô Cương lập tức đáp lời.

“Ừm”.

Cụ bà gật đầu, nhìn Tô Cương bằng ánh mắt sâu xa, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Nhưng những người khác thì lại giật mình, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lúc này bọn họ mới phát hiện tất cả chuyện này đều là kế của Tô Cối!

Bỏ một số tiền lớn ra lấy lòng cụ bà, nhìn như rất lỗ, nhưng lại là lời.

Dẫu sao cụ bà cũng lớn tuổi lắm rồi.

Gần đây bà đang chuẩn bị nhường lại quyền lớn của gia tộc, chọn một người trẻ tuổi tài giỏi mới để quản lý doanh nghiệp của gia tộc.

Chọn ai? Không biết được.

Nhưng thủ đoạn này của Tô Cối rõ ràng là muốn trải đường cho con trai Tô Cương của ông ta!

Đúng là mưu mô!

Người nhà họ Tô ở phía sau thầm cắn răng, ra sức mắng chửi trong lòng.

Tô Nhu thầm thở dài.

Quyền quản lý doanh nghiệp của gia tộc ai cũng có thể tranh giành, chỉ có nhà cô là không thể, vì người cụ bà ghét nhất là Lâm Chính, kẻ mang lại tai họa cho tương lai của nhà họ Tô này.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đứng sau lưng đột nhiên tiến lên mấy bước, quan sát kỹ cây kim trên cánh tay của cụ bà.

“Haha, Lâm Chính, chưa từng nhìn thấy thuật châm cứu cao siêu đúng không? Cũng phải, đồ quê mùa ngu xuẩn như cậu sao có thể nhìn thấy cái này được? Tôi cho phép cậu chụp ảnh đăng lên mạng xã hội khoe khoang đấy, cứ xem như tuyên truyền cho tài chữa bệnh của bố tôi đi”, Tô Cương ở bên cạnh liếc Lâm Chính, khinh thường cười nói.

Tô Cối đắc ý.

Lâm Chính nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Cách châm cứu này là đến từ ‘bài Linh Thủ’ trong Thiên Kim Phương bản hạ của Tôn Tư Mạc, nhưng bác hai chưa thông thạo, mười ba kim trước đó của bác đều đúng, nhưng lại thiếu một kim! Nếu không châm một kim này, cụ bà không thể sống qua mười hai giờ!”

Anh nói xong, mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Cả khoa vật lý trị liệu yên lặng như tờ.
Chương 5: Xin lỗi, tôi không cứu

Mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Chính.

Câu nói của anh khiến căn phòng trở nên yên tĩnh.

Anh đang nguyền rủa cụ bà chết sao?

Anh điên rồi à?

“Lâm Chính, cậu đang nói nhảm gì vậy? Nơi này đến lượt cậu nói chuyện à?”, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng quát to.

Đây là con trai thứ ba của cụ bà, tên Tô Bắc, là một trong những phó chủ tịch hội đồng quản trị trong tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô, phụ trách công ty thời trang của gia tộc.

Dù sản nghiệp của nhà họ Tô ở Giáng Thành cũng không lớn, nhưng vẫn xem như phong phú, ngoài bất động sản còn kinh doanh cả ẩm thực và thời trang.

Nhưng tuy Tô Bắc là phó chủ tịch hội đồng quản trị lại nổi tiếng không có quyền, tất cả quyền lực đều nằm trong tay cụ bà, những người còn lại chỉ tạm giữ chức thôi.

“Lâm Chính, cậu đang nguyền rủa bà nội hả? Cái tên khốn kiếp này, cậu chán sống rồi sao?”, một người đàn ông trẻ tuổi khá giống Tô Bắc ở bên cạnh chỉ vào Lâm Chính mắng.

Người này tên là Tô Trương Dương, cô gái trẻ bên cạnh là Tô Mỹ Tâm, hai đứa con của Tô Bắc.

Tô Trương Dương vừa dứt lời, Tô Mỹ Tâm cũng cười khẽ: “Lâm Chính, tôi biết bà nội vẫn luôn không thích anh, đó là vì anh có lỗi với nhà họ Tô chúng tôi, nhưng dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể rủa bà nội chết như thế được!”

“Phải đó!”

“Cậu hiểu về châm cứu sao? Xùy, giả vờ giả vịt cái gì chứ!”

“Lâm Chính, cậu đúng là độc ác! Bà nội cũng đâu có đối xử tệ với cậu”.

“Tô Nhu, cháu dạy chồng kiểu gì vậy, còn để cậu ta đến đây nguyền rủa bà nội nữa?”

“Cả nhà các người muốn lật trời sao?”

Người nhà họ Tô đều trách móc, không chửi bới Lâm Chính thì cũng quở mắng Tô Nhu.

“Xin lỗi, xin lỗi, cháu sẽ bảo Lâm Chính đi ngay…”, Tô Nhu vội nói xin lỗi.

Cụ bà nhà họ Tô cũng không vui, nét mặt lạnh lẽo, nụ cười cũng biến mất.

“Nhu à, bà già này vẫn luôn rất thích cháu, nếu không vì ông nội cháu cố chấp, thì tên vô dụng này có thể cưới được cháu sao?”

“Bà nội, xin lỗi, đây là lỗi của cháu, cháu sẽ dạy dỗ Lâm Chính lại, xin lỗi bà nội…”, Tô Nhu cúi đầu nói.

“Nhưng trước mắt tình trạng của bà nội rất nguy hiểm, tôi chỉ…”

“Anh im miệng cho tôi!!!”

Lâm Chính còn định nói gì nữa, nhưng Tô Nhu đột nhiên xoay người quát to với anh.

Lâm Chính hơi sửng sốt.

Lại thấy Tô Nhu rưng rưng nước mắt, viền mắt đỏ lên, tức giận nhìn chằm chằm anh.

Sâu trong đôi mắt tràn đầy bất lực và đau khổ…

“Anh cút cho tôi! Cút ngay lập tức!”

Tô Nhu chỉ ra cửa, điên cuồng la lên.

Lâm Chính thở dài, lắc đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

Thân thích của nhà họ Tô người thì cười khẩy người thì miệt thị, không hề ngạc nhiên vì kết quả này.

“Nhu à, con người cháu quá tốt bụng!”, cụ bà lắc đầu, nhưng giọng điệu lại hơi cay nghiệt: “Thật ra mấy ngày nay bà vẫn luôn nghĩ đến chuyện của cháu. Cháu à, không phải bà nội có thành kiến gì với cháu, nhưng thật sự là tính cách của cháu rất dễ bị người khác dẫn dắt, bà già này suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cháu vẫn nên để người khác thế chức tài vụ bây giờ đi, còn cháu đến phòng kinh doanh nhậm chức, yên tâm, tiền lương sẽ không thiếu cháu, trước đó bao nhiêu thì bây giờ vẫn như thế”.

“Bà nội, cháu…”, Tô Nhu hoảng hốt, vội nói.

Nhưng còn chưa kịp nói xong, cụ bà lại ngắt lời cô lần nữa.

“Nhu, bà biết cháu muốn nói gì, bà cũng biết chắc chắn cháu không vui, nhưng bà già này đã suy tính chuyện này lâu lắm rồi, vấn đề tài vụ không phải chuyện nhỏ, cháu còn trẻ, không có kinh nghiệm, cho nên bà định giao cho bác ba của cháu quản lý. Cháu cũng thấy đấy, cả một đứa vô dụng mà cháu cũng không quản lý được thì nói gì tới người khác. Gần đây nhà họ Tô chúng ta phải tranh giành một dự án lớn, tài vụ nhất định phải nghiêm mật. Nếu lúc này xảy ra sơ suất gì vì Lâm Chính, thì cả nhà họ Tô của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên Nhu à, cháu buông tay trước, đợi xong dự án này rồi, bà nội sẽ tiếp tục để cháu quản lý tài vụ! Nghe lời đi!”

Bà cụ hờ hững nói, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Tô Nhu ngơ ngác, một lát sau, cô thở dài một tiếng, nhỏ giọng đáp: “Vâng thưa bà nội…”

Lúc này cô mới hiểu, Lâm Chính chỉ là một cái cớ.

Mục đích của cụ bà chỉ là muốn cô giao quyền quản lý tài vụ ra thôi.

alt
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc