https://truyensachay.net

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 10

Trước Sau

đầu dòng
Chương 10: Con nít mới tin (1)

Mã Phong hằm hằm rời đi.

Cảnh sát vội vàng có mặt, áp giải đưa đám vệ sĩ gây loạn. Ninh Long cũng không ở lại lâu.

Còn nhà họ Tô, buổi tiệc lần này có thể nói là công cốc rồi.

Bọn họ cảm thấy hết sức nghi ngờ về Lâm Chính. Hoặc có thể nói là tất cả khách khứa đều như vậy. Họ đều đang đoán già đoán non về thân phận của anh.

Cổ đông duy nhất!

Những người đứng đầu nhà họ Ninh, Từ, thậm chí là cả Từ Nam Đống cũng không ngại đắc tội với nhà họ Mã.

Rốt cuộc đây là ai? Anh không phải là một chàng rể hờ? Một kẻ bỏ đi sao?

Từ khi nào mà anh có sức mạnh như vậy chứ? Không ai có thể hiểu được.

“Bà Tô, cái cậu Lâm Chính này thật sự là chàng rể nhà bà hả?”, lúc này, có một người đàn ông bụng phệ, đầu bóng nhẫy bước tới, cẩn trọng hỏi.

“Ông Lý à?”, Tô Bắc hai mắt sáng rực.

Bà cụ Tô chần chờ một lát rồi gật đầu: “Đúng vậy”.

“Thật sao? Ha ha, bà Tô, nhà họ Tô thật sự lên hương rồi? Chàng rể này không hề đơn giản mà”, ông Lý cười hà hà, vội lấy ra một tấm danh thiếp đưa tới.

Bà Tô giật mình, vội vàng đưa tay ra nhận lấy.

“Bà Tô, tôi nghe nói vấn đề bán xi măng của nhà mình vẫn chưa tìm được cách giải quyết. Chúng ta có thời gian thì trao đổi thêm nhé. Hoặc là chúng ta có thể thiết lập hợp tác lâu dài cũng được nhỉ”.

“Ok, ok!”

Bà cụ Tô vui mừng quá bèn gật đầu lia lịa.

Những ông chủ khác thấy vậy cũng vội vàng đưa danh thiếp.

“Bà Tô, đây là danh thiếp của tôi. Tôi luôn cảm thấy tập đoàn Thịnh Hoa rất có tiềm lực. Hôm nào rảnh, chúng ta nói chuyện thêm nhé”.

“Ông Tô Bắc, ông còn nhớ tôi không? Lần trước ông tới công ty tôi, tôi cảm thấy phương án lần trước đề cập tới không tệ. Buổi chiều mai ông tới công ty, chúng ta trao đổi thêm nhé”.

“Bà Tô, đây là danh thiếp của tôi…”

“Ông Tô, xin chào…”

Nhất thời, cả nhà họ Tô bị quan khách bủa vây, tranh nhau đưa danh thiếp.

Bà cụ Tô cười tươi như hoa. Tô Bắc cũng vui mừng rạng rỡ.

Nhà họ Tô bỗng trở nên tấp nập rộn ràng.

“Bác ơi, đây là…”, Tô Dư sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Bọn họ muốn thông qua nhà họ Tô để có thể tiếp cận được hạng mục ở khu Thanh Sơ”", Tô Thái thở dài.

Sắc mặt Tô Dư trở nên mất tự nhiên.

“Nếu mối quan hệ giữa chúng ta và Lâm Chính không tệ thì lần này chúng ta thật sự quật khởi rồi. Thế nhưng lần này chúng ta lại gây sự, ép Lâm Chính phải bỏ đi”, Tô Thái lắc đầu: “Chúng ta dường như đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi. Hơn nữa…có thể nói là cơ hội này chỉ có một lần”.

“Vậy phải làm sao ạ?”

“Cũng không biết nữa, nhìn bà nội kia, giống như không chịu nhả ra vậy”.

“Như vậy là có ý gì ạ”.

“Bà nội mà đã thấy có lợi lạc là nhất định sẽ không chịu buông đâu. Trước đó bà ép Lâm Chính là Tô Nhu ly hôn. Giờ Lâm Chính là cổ đông duy nhất của khu Thanh Sơn. Chắc chắn bà nội sẽ không để hai đứa ly hôn nữa, thậm chí còn muốn ép Lâm Chính làm việc cho mình nữa”.

“Không thể nào? Trừ khi Lâm Chính là kẻ ngốc. Lần này sợ rằng đến cả Tô Nhu cũng sẽ không nghe lời bà nội nữa đâu”.

Tô Dư lên tiếng.

Ai cũng có thể nhìn ra hôm nay hành động của nhà họ Tô khá tuyệt tình.

“Đúng vậy. Hành động của bà nội hôm nay đã làm tổn thương Tô Nhu. Lâm Chính lại càng không quan tâm tới bà cụ, nhưng điều đó không có nghĩa là bà nội buông xuông .Bà nội vẫn còn một món vũ khí chết người”.

“Món vũ khí gì ạ”.

“Là chú tư!”





Bước ra khỏi thang máy mà Tô Nhu vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn.

Cô nhìn trân trân người đàn ông trước mặt đang cầm tay mình, cảm giác như nhìn một người xa lạ.

“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi”.

Lâm Chính có vẻ như đọc được tâm tư của Tô Nhu.

Tô Nhu mím môi: “Sao anh lại quan Ninh Long vậy?”

“Tôi trị khỏi bệnh cho em trai anh ta”.
Chương 47: Con nít mới tin (2)

“Xem số sách y đó…thật sự có thể chữa bệnh cho người khác sao?”

“Đúng vậy. Dù em có tin hay không. Chuyện này Lạc Thiên cũng biết”.

Tô Nhu cảm thấy đầu nóng ran.

“Từ Nam Đống tới vì chuyện của ông cụ Từ phải không?”

“Đúng vậy”.

Lâm Chính gật đầu.

Nhưng trên thực tế không phải như vậy. Từ Nam Đống tới là vì muốn cứu Mã Phong chứ không phải là giúp Lâm Chính.

Bởi vì Từ Nam Đống biết rằng Lâm Chính không cần giúp đỡ. Mã Phong từng giúp nhà họ Từ, vì vậy ông ta tới để báo ơn.

Ông ta biết đứng sau Lâm Chính là nhân vật đáng sợ tới mức nào.

“Vậy sao anh lại có thể trở thành cổ đông của hạng mục khu Thanh Sơn vậy? Anh có biết đó là hạng mục bao nhiêu tiền không? Sao anh có nhiều tiền như vậy chứ?”

Đây là điều mà Tô Nhu không thể nào tiêu hóa được. Cô làm ở bộ phận tài vụ của tập đoàn Thịnh Hoa nên có nắm được tình hình về hạng mục này.

“Rất đơn giản. Là Ninh Long giúp anh”, Lâm Chính trả lời.

“Nhà họ Ninh lợi hại như vậy cơ à?”

Đầu Tô Nhu ong cả lên, đến cả bước đi cũng trở nên mất thần hồn. Lâm Chính cũng không hề giải thích.

Hai người đi tới cửa.

Lúc này có không ít người bước vào khách sạn lấy điện thoại ra chụp.

Sau khi suy nghĩ thì Lâm Chính vẫn quyết định hành động chậm lại chút. Với Tô Nhu có lẽ cô khó có thể chấp nhận được hết nhiều cú sốc như vậy. Hơn nữa anh cũng đã uống rượu nên không thể lái xe được.

Hai người đành bắt xe về nhà. Việc đầu tiên mà Tô Nhu làm là đi tắm.

Cô cần bình tĩnh lại.

Lâm Chính ngồi xuống ghế sô pha, tiếp tục xem chương trình thời sự chán ngắt.

Reng reng.

Lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông. Lâm Chính đặt máy lên tai.

“Thế nào, anh Lâm, anh có hài lòng không?”, một giọng nói vui vẻ từ bên kia vọng lại.

“Cảm ơn”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Không cần khách sáo. Nếu không phải là anh thì tôi và ông cụ đã sớm chết từ lâu rồi”.

Đầu dây bên kia chính là Hạ Thu Ân – cô gái từng được Lâm Chính cứu sống khi về Yên Kinh thăm mộ mẹ.

Tất cả những chuyện này đều do Hạ Thu Ân âm thầm giúp đỡ. Mục đích là muốn báo đáp ân tình của Lâm Chính.

Hạ Thu Ân là người nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Gia tốc có chỗ đứng ở Yên Kinh không phải là những gia tộc ở Giang Thành có thể so sánh được. Nhà họ Hạ một khi đã ra tay thì nhà họ Ninh được nhiên sẽ phối hợp. Từ Nam Đống nhận được tin cũng lập tức có mặt. Ông ta tới không phải để ngăn cản Lâm Chính mà là để cứu Mã Phong.

Chỉ có điều, Mã Phong vẫn vượt quá giới hạn. Ra tay với Lâm Chính, không phải là Mã Phong đang báo thù anh mà là đang tát thẳng vào mặt nhà họ Hạ.

Vì vậy dù về sau Lâm Chính có mặc kệ nhà họ Mã thì nhà họ Hạ cũng sẽ không tha cho Mã Phong.

Từ Nam Đống biết điều đó nhưng không ngăn cản được…

Về hạng mục đầu tư khu Thanh Sơn cũng do nhà họ Hạ toàn quyền phụ trách. Một nguồn tiền lớn như vậy đối với nhà họ Hạ cũng hơi quá sức. Nhưng là gia tộc của Yên Kinh, bọn họ vẫn có thể đảm đương được. Và họ cũng muốn dùng cách này để báo đáp Lâm Chính. Mặc dù tiền không phải do Lâm Chính bỏ ra nhưng nhà họ Hạ cũng đã đồng ý bỏ ra 1% khoản đầu tư đưa cho anh rồi.

Đừng tưởng 1% là ít, đối với người bình thường thì đó là một con số trên trời rồi.

“Tóm lại là lần này cảm ơn cô nhé”, Lâm Chính nói.

“Anh Lâm khách sáo quá. Ông vẫn chưa khỏe hẳn. Không biết chừng sau này còn làm phiền đến anh nữa”, Hạ Thu Ân cười nói. Nhưng nói xong thì cảm thấy thấp thỏm.

Với một thần y như Lâm Chính, thường sẽ không ra tay cứu người nhiều. Thế nhưng bệnh của ông vẫn chưa trị được tận gốc nên cô ấy vẫn hi vọng Lâm Chính có thể ra tay, vậy nên mới thăm dò.

Cô ấy sợ Lâm Chính sẽ tức giận. Vì vậy mới nói khéo, đợi câu trả lời của Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính im lặng.

Hạ Thu Ân nín thở. Cô ấy bỗng cảm thấy hối hận, cảm thấy mình đường đột quá.

Thế nhưng lúc này, Lâm Chính đột ngột lên tiếng.

“Được, sau này có vấn đề thì gọi điện cho tôi”.

Nói xong anh tắt máy. Hạ Thu Ân ở đầu dây bên kia run rẩy. Khuôn mặt cô đỏ ửng đầy kích động: “Tốt quá rồi”.

“Anh nói chuyện với ai vậy?”

Tô Nhu từ trong phòng tắm bước ra. Lâm Chính không nhịn được cứ nhìn cô chăm chăm.

“Anh nhìn gì mà nhìn?”

“Không có gì, hôm nay tôi ngủ đâu?”

“Trong phòng khách? Sao thế, anh muốn ngủ trong phòng à?”

“Không được sao?”

“Anh đã hứa với tôi là chỉ cần tôi không đồng ý thì anh sẽ không động vào người tôi mà”.

“Lời của đàn ông mà, chỉ có con nít mới tin thôi”.

“Anh…”

Tô Nhu đỏ mặt, định nói gì đó thì điện thoại của cô bỗng rung lên. Cô nghe máy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Sau khi cô tắt máy.

“Ai đấy?”

“Bố mẹ. Bọn họ đang trên đường về rồi”.

“Về thì về, có gì đâu”, Lâm Chính nói.

“Nhưng…mẹ giận lắm”.

Tô Nhu do dự rồi nói nhỏ: “Hình như bà gọi cho mẹ, mẹ muốn đưa chúng ta tới gặp bà”.

“Ồ!”, Lâm Chính chau mày: “Sao thế? Bà cụ Tô vẫn không chịu từ bỏ hả?”
Chương 48: Nhà họ Tô cố chấp (1)

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đến nơi lúc 6 giờ sáng.

Tô Nhu sáng sớm đã chạy đến bến xe đón, còn Lâm Chính vẫn ngáy khò khò trên sô pha.

Khi Trương Tinh Vũ về đến nhà, bà ta gần như trong trạng thái muốn bùng nổ.

“Lâm Chính!”.

Trương Tinh Vũ hét lên.

Lâm Chính giật nảy mình, nhảy dựng lên, sau khi nhìn rõ là ai mới xoa mắt: “Mẹ, mẹ về rồi à?”.

“Cậu còn gọi tôi là mẹ à?”, Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng: “Cậu làm sao thế hả? Bắt Tiểu Nhu đi đón tôi, còn cậu thì ở nhà ngủ? Cậu thoải mái quá nhỉ? Cậu tưởng cậu là ông lớn trong nhà chúng tôi chắc?”.

“Mẹ, tối hôm qua Lâm Chính về muộn, mẹ đừng trách anh ấy”.

Tô Nhu ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.

Cô cũng từng trách mắng Lâm Chính, nhưng cô không cho phép người khác trách mắng anh.

“Con hiền lành quá đấy! Giống mẹ, thế nên mới lấy phải thằng vô dụng này! Hai mẹ con ta số khổ, mẹ lấy bố con là đồ vô dụng, con lại lấy Lâm Chính cũng là đồ vô dụng, đúng là số trời!”, Trương Tinh Vũ than thở, nói một lúc lại không nhịn được lau nước mắt.

Tô Nhu vội vàng an ủi.

“Được rồi bà xã, vừa sáng ra đã khóc lóc, chúng ta mau qua đó thôi, lát nữa mẹ chờ lại sốt ruột”, người đàn ông trung niên để tóc húi cua, đeo kính gọng đen ở bên cạnh không khỏi nói.

Đây là Tô Quảng, bố ruột của Tô Nhu, là người thật thà, không có tâm cơ, hiện giờ đang làm một nhân viên công sở bình thường ở bộ phận nào đó. Đáng lẽ ông ta cũng làm việc ở tập đoàn Thịnh Hoa, quản lý sự nghiệp của gia tộc như Tô Bắc, Tô Cối, nhưng chính vì tính cách thật thà, đến nỗi bị đám người Tô Bắc đá ra khỏi công ty, mỗi tháng chỉ chia cho ông ta chút lợi nhuận ít ỏi. Nếu không phải Trương Tinh Vũ cũng coi như ghê gớm, thì sợ là chút lợi nhuận này cũng chẳng có.

“Im đi! Ở đây có chỗ cho ông nói chuyện sao?”, Trương Tinh Vũ lườm nguýt.

Tô Quảng sợ đến mức rụt cổ lại, không dám ho he gì.

Ông ta có tiếng là sợ vợ, điều này thì cả khu phố biết.

Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, sau đó chỉ vào Lâm Chính nói: “Lâm Chính, cậu nghe đây, sau này sớm muộn gì cậu và Tiểu Nhu cũng sẽ ly hôn. Nếu không phải ông nội nó nhất quyết muốn nó kết hôn với cậu, thì cậu tưởng cậu có thể vào được nhà tôi sao?”

Vẻ mặt Lâm Chính bất đắc dĩ.

Không biết anh đã nghe Trương Tinh Vũ nói những lời như vậy bao nhiêu lần rồi.

“Lâm Chính, anh nhịn chút đi, chắc là mẹ lại bị ức hiếp ở nhà bà ngoại”, Tô Nhu chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói.

“Bị ức hiếp? Bị ức hiếp cái gì chứ? Người nhà bà ngoại con cũng dám tỏ thái độ với mẹ sao? Trước giờ đều là mẹ tỏ thái độ với họ, họ mà cũng dám khua chân múa tay với mẹ à? Làm phản chắc?”, Trương Tinh Vũ cáu lên, giọng nói cũng trở nên cao vút.

Bà ta nổi tiếng là người ưa thể diện, điều này thì cả khu phố cũng biết.

“Vâng vâng vâng”, Lâm Chính nhăn nhó cười gật đầu.

Trương Tinh Vũ tiếp tục trách mắng.

Nhưng Lâm Chính chán chẳng buồn nghe, chỉ lo rời giường đánh răng.

Trương Tinh Vũ thấy thế lại càng mắng hăng hơn.

Nhưng dần dần vẫn tự dừng lại.

Bà ta quen rồi, Lâm Chính cũng quen rồi.

“Mau đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong thì lập tức đến chỗ bà nội cậu”, lúc này Tô Quảng mới lên tiếng.

“Là bà nội bảo bố mẹ đến đây gọi con à?”, Lâm Chính vắt chiếc khăn mặt lên giá, hỏi.

“Tối hôm qua bà nội cậu ký cả đêm được mấy hợp đồng, hôm nay cũng có khách quý đến nhà tổ, bà ấy bảo cậu phải có mặt”, Trương Tinh Vũ sầm mặt xuống, lạnh lùng nói.

Bàn tay đang nấu mỳ của Tô Nhu khựng lại, kinh ngạc nhìn Trương Tinh Vũ.

“Ồ?”, Lâm Chính nhếch môi, cười nói: “Nhà họ Tô phất rồi hả? Có nhiều Chủ tịch Giám đốc đến thế cơ à? Bà cụ nằm mơ cũng muốn để nhà họ Tô bước vào hàng ngũ những thế gia đứng đầu Giang Thành, bây giờ xem ra, giấc mơ này sắp thành hiện thực rồi!”.

“Đừng nhiều lời, ăn xong mỳ thì đi đi!”.

Trương Tinh Vũ nói, rồi chạy đi tắm.

Hai người vừa xuống tàu hỏa, cần phải sửa soạn lại.

Tô Nhu bưng bát mỳ vừa nấu xong bước tới, Lâm Chính cũng không khách sáo, ngồi xuống ăn.

“Những người kia đến hợp tác với bà nội, chắc hẳn là muốn thông qua bà để móc nối với anh, tiện thể tham gia vào dự án ở khu Thanh Sơn đấy nhỉ?”, Tô Nhu nhìn Lâm Chính đang nhồm nhoàm ăn mỳ, không nhịn được nói.

“Ừ”, Lâm Chính lúng búng đáp.

“Ý anh thế nào?”.

“Không liên quan đến anh”.

“Hả?”.

“Không liên quan đến anh”.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Bà nội đã tiếp đón những người kia, sợ rằng đã ký mấy hợp đồng rồi…”, Tô Nhu tỏ vẻ lo lắng.

“Anh đã nói rồi, không liên quan đến anh”.
Chương 49: Nhà họ Tô cố chấp (2)

Lâm Chính nuốt miếng mỳ, đặt bát đũa xuống, nói: “Bà xã, anh phải đính chính một điều, cổ đông thực sự của khu Thanh Sơn không phải là anh, anh không có nhiều tiền như vậy. Tối qua Ninh Long chỉ nể mặt anh mới nói anh là cổ đông duy nhất. Trên thực tế, anh không thể sắp xếp dự án ở khu Thanh Sơn, nên bà cụ Tô nhắm nhầm người rồi”.

Tô Nhu nghe thấy thế, sắc mặt trắng bệch, bàn tay cầm đũa cũng hơi run rẩy.

Cô còn định nói gì đó, nhưng không biết mở lời thế nào.

Trong một số chuyện, quả thực Lâm Chính sẽ giúp cô, thậm chí anh chịu thiệt thòi một chút cũng không sao. Nhưng trong chuyện này thì anh không có nghĩa vụ, cũng không cần phải làm vậy.

Lâm Chính liếc cô, điềm nhiên nói: “Lát nữa anh không đến nhà tổ nhà họ Tô đâu. Em có thể đi cùng bố mẹ, nhân lúc bà cụ Tô còn chưa há miệng quá to thì bảo bà ấy mau ngậm lại, nếu không chuyện càng ngày càng lớn, đến lúc không giải quyết được thì nhà họ Tô cũng tiêu đời”.

Lâm Chính nói xong, thu dọn bát đũa, rồi ngồi xuống sô pha tiếp tục xem tivi.

Tô Nhu có chút thất thần.

Một lát sau, giọng nói oang oang của Trương Tinh Vũ lại vang lên, nghe thấy Lâm Chính không đến nhà tổ lại lớn tiếng chửi mắng, chẳng khác nào một con mụ chua ngoa.

Nhưng cũng may Tô Nhu đã kéo bà ta đi.

Ba người bắt taxi, thấp thỏm đến nhà tổ.

Lâm Chính không đến, Trương Tinh Vũ đang nghĩ xem phải giải thích với bà cụ Tô như thế nào.

Tô Nhu thì suy nghĩ xem ngăn cản bà ta ra sao.

Tô Quảng tiếp tục ngồi đần ra.

Nhà họ Tô.

“Cái gì? Thằng khốn Lâm Chính kia không đến?”.

Tô Trương Dương mặc bộ Armani, sắc mặt sa sầm, hừ lạnh: “Bà nội mời cậu ta đến, mà cậu ta dám tỏ thái độ? Cậu ta muốn làm phản sao?”.

Tối hôm qua bà cụ Tô ký một lèo bảy hợp đồng, Tô Bắc đã nhận bốn cái, bốn hợp đồng này cái nào cũng có lợi nhuận gần triệu tệ. Để khao thưởng chính mình, buổi tối Tô Trương Dương đã đi chọn một bộ Armani trị giá mấy chục nghìn tệ.

“Phải đấy, đừng tưởng cậu ta quen biết nhà họ Ninh và nhà họ Từ là có thể lên trời. Nói cho cùng, bây giờ cậu ta vẫn ở rể nhà họ Tô chúng ta”, Tô Mỹ Tâm cũng nói đầy quái gở.

Tô Dư ở bên cạnh lên tiếng.

“Mỹ Tâm, đừng nói thế chứ, người ta là cổ đông lớn của dự án khu Thanh Sơn đấy…”

“Cổ đông lớn thì có gì to tát chứ? Cậu ta lớn hay là bà nội lớn? Lẽ nào bây giờ cậu ta gặp may mắn thì có thể bỏ mặc bậc trưởng bối sao?”, giọng nói Tô Mỹ Tâm cao vút lên.

Tô Dư không nói gì.

Lúc này Trương Tinh Vũ mới biết chuyện xảy ra tối qua, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Tô Bắc, Tô Thái không đến, hình như đã ra ngoài tiếp đón các ông chủ kia, ở đây chỉ còn các con cháu nhà họ Tô và bà cụ Tô.

"Thế nên thằng nhãi Lâm Chính kia bỏ mặc chúng ta rồi sao?", sắc mặt bà cụ Tô cũng không được tự nhiên.

"Bà nội, nhân lúc chưa lớn chuyện, chúng ta hãy mau dừng lại đi", Tô Nhu tỏ vẻ lo lắng: "Nếu cứ để thế này, sợ là sẽ không vãn hồi được".

"Đây là cơ hội tốt để nhà họ Tô ta vực dậy, sao có thể cứ thế từ bỏ chứ?".

"Nhưng... bà nội..."

"Tiểu Nhu à, cháu đừng nói nữa, chuyện đã rồi, sao bà có thể thu tay được chứ? Hơn nữa, bà cũng hiểu tính tình của Lâm Chính, ba năm nay đức hạnh cậu ta thế nào các cháu không biết sao? Tính tình nhu nhược, gần như chẳng có chính kiến gì, hơn nữa ý chí không kiên định. Tuy bà không biết cậu ta trở thành cổ đông lớn kiểu gì, nhưng bà tin chắc, khi nhà họ Tô đến thời khắc quan trọng nhất, chắc chắn cậu ta sẽ không thấy chết mà không cứu".

"Bà nội, ý của bà là..."

"Cứ làm đi, không phải lo lắng gì hết! Lâm Chính sẽ ra mặt thôi! Bà không nhìn nhầm người đâu! Bà không tin cậu ta sẽ trơ mắt nhìn nhà họ Tô chúng ta sụp đổ! Cậu ta chỉ ở rể nhà chúng ta, nếu nhà họ Tô không còn thì cậu ta có lợi lộc gì chứ?".

"Bà nội, bà không thể làm như vậy được", Tô Nhu cuống đến mức phát khóc.

Nhưng bà ta coi như không nghe thấy.

Nhìn thái độ của bà ta thì chính là cắn chặt Lâm Chính không buông.

Tô Nhu nóng lòng muốn khuyên nhủ, nhưng đều vô ích.

"Tinh Vũ, về hãy làm công tác tư tưởng cho Lâm Chính! Mẹ biết cậu ta vẫn yêu Tiểu Nhu, nói với cậu ta rằng, nếu dám làm trái ý nhà họ Tô, thì sẽ bắt cậu ta ly hôn với Tiểu Nhu ngay lập tức, đến lúc đó cậu ta sẽ phải nghe lời".

"Vâng mẹ".

"Về đi".

Bà cụ Tô phẩy tay, chống gậy rời đi.

Tô Nhu đứng ngây người nhìn bóng lưng bà ta, hồn xiêu phách lạc...
Chương 50: Thuốc này là giả (1)

Ăn sáng xong, Lâm Chính liền đến y quán làm việc.

Tam Chi Đường chuyển đến trung tâm thành phố đã được hơn một năm, người bệnh không nhiều, hơn nữa đều là người già, thanh niên mà bị đau bệnh nhẹ thì sẽ không đi khám Đông y.

Nhưng sáng sớm vẫn coi như bận rộn.

Khi Lâm Chính đến y quán, Nghiêm Lãng và Lạc Thiên đều đang khám bệnh.

Khu vực ngồi chờ đã sắp kín chỗ.

Lâm Chính cầm chổi quét qua loa mặt đất không lấy gì làm bẩn.

Anh đến đây làm chỉ thuần túy để giết thời gian.

Nhưng Lạc Thiên không cho anh được toại nguyện.

"Lâm Chính, có phải anh biết về Đông y không?".

"Biết một chút".

"Tôi bận quá, anh qua đây bốc thuốc giúp đi".

Lạc Thiên vừa nói vừa viết đơn thuốc.

Không đến mười giây cô ta đã viết xong một đơn thuốc, sau khi đưa cho Lâm Chính lại tiếp tục bắt mạch cho người bệnh.

"Lâm Chính, giúp cả tôi với".

Nghiêm Lãng liếc nhìn Lâm Chính, cũng đưa đơn thuốc mình vừa viết xong cho Lâm Chính.

Bác sĩ vốn đã viết ngoáy, Nghiêm Lãng còn cố ý viết chữ ngoáy hơn, sợ rằng ngoài anh ta ra thì chẳng ai đọc được.

Lâm Chính nhìn mặt của người bệnh, lập tức biết cần thuốc gì, bước tới quầy thuốc, bốc thuốc một cách thành thạo.

Tuy Nghiêm Lãng và Lạc Thiên đưa đơn thuốc cho anh cùng lúc, nhưng tốc độ bốc thuốc của anh cực nhanh, không hoảng loạn chút nào, động tác thành thạo đâu ra đấy, khiến ai nhìn cũng phải ngạc nhiên.

Không ít người bệnh bị dáng vẻ của Lâm Chính thu hút.

"Cậu làm gì vậy?".

Nghiêm Lãng đang khám bệnh bỗng dưng kêu to.

Những người già ở đây đều giật nảy mình.

Lạc Thiên cũng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Lãng: "Anh sao vậy?".

Nghiêm Lãng không trả lời, mà nổi giận đùng đùng chạy tới trước quầy thuốc, chỉ vào Lâm Chính hét lên: "Cậu làm gì thế hả? Cậu có biết làm như vậy sẽ chết người không?".

"Tôi làm sao cơ?".

Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh hỏi lại.

"Cậu còn hỏi nữa, đồ ngu ngốc này, cậu bốc thuốc không cân sao? Cậu có biết mình đã bốc bao nhiêu lượng không? Cậu có biết lượng thuốc sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến người bệnh không? Dùng ít quá thì không khỏi bệnh, dùng nhiều quá thậm chí sẽ khiến người bệnh gặp nguy hiểm tính mạng. Cậu có biết cậu làm vậy là coi thường tính mạng người khác không hả? Đồ óc lợn!", Nghiêm Lãng lớn tiếng mắng mỏ.

Anh ta vừa dứt lời, các ông lão bà lão trong phòng liền nhao nhao nói.

"Phải đấy, trước đây tôi thấy bác sĩ Lạc và bác sĩ Nghiêm bốc thuốc đều phải cân".

"Dù sao cũng rất khó ước lượng lượng thuốc".

"Nhưng trước đây tôi thấy thần y Lạc bốc thuốc đâu có cân, cần bao nhiêu thì bốc một nắm là bấy nhiêu, không thừa không thiếu tý nào".

"Thần y Lạc thì lại khác, Đông y chính là như vậy, kinh nghiệm nhiều y thuật tốt, cậu thanh niên này sao có thể so với thần y Lạc chứ?".

"Cậu thanh niên này tùy tiện quá, cũng may bác sĩ Nghiêm đã quở trách cậu ta, chúng ta lấy thuốc về uống mà có vấn đề gì thì đúng là mất nhiều hơn được".

"Đúng vậy, bác sĩ Nghiêm thật là cẩn thận".

Mọi người xung quanh xôn xao, có người nói Lâm Chính qua loa tắc trách, cũng có người khen Nghiêm Lãng cẩn trọng có trách nhiệm.

Nghiêm Lãng nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Khuôn mặt Lạc Thiên cũng có chút lạnh lùng.

Lâm Chính này tưởng mình là ông nội cô ta sao?

Lạc Thiên thầm hừ lạnh, nhưng không nói gì, có Nghiêm Lãng trách mắng là được rồi.

Nhưng rõ ràng Nghiêm Lãng không có ý định bỏ qua cho Lâm Chính.

"Lần trước chó ngáp phải ruồi cứu được một cô bé là cậu đã vênh váo rồi à? Cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu để chết người, thì tôi xem cậu ăn nói thế nào! Cút đi! Cút xa một chút, đừng làm hỏng danh tiếng của Tam Chi Đường chúng tôi", Nghiêm Lãng quát.

Không ít người sửng sốt.

Lạc Thiên cũng ngạc nhiên: "Bác sĩ Nghiêm, anh có làm quá không vậy?".

"Bác sĩ Lạc, chúng ta là bác sĩ, thì nên có trách nhiệm với người bệnh. Đối với người bệnh thì đây không phải là chuyện nhỏ, chúng ta phải thận trọng một cách tuyệt đối, phạm lỗi thì phải lập tức sửa chữa, lập tức kiểm điểm bản thân! Tuyệt đối không được qua loa đại khái như vậy! Đây là phẩm hạnh của một bác sĩ!", Nghiêm Lãng nói đầy chính nghĩa.

"Nói hay lắm!".

"Rất có tâm!".

"Bác sĩ Nghiêm là bác sĩ tốt!".

Người bệnh vô cùng cảm động, nhao nhao khen ngợi.

Vẻ mặt Nghiêm Lãng đầy đắc ý.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.

"Nếu anh đã biết nghĩ cho người bệnh như vậy, thì tại sao đơn thuốc của anh lại cho thêm nhiều loại thuốc không cần thiết như vậy?".

Nụ cười của Nghiêm Lãng lập tức cứng đờ: "Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Thuốc không cần thiết cái gì chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả!".
 
alt
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc