“Nghênh Tụ.” Thấy một thân ảnh hồng nhạt chạy tới đây. Phong Nhật Lam giang hai tay. Khuôn mặt tuấn tú giơ lên tươi cười sủng nịch. Ôm tiểu cô nương vào lòng.
“Lam ca ca. Cuối cùng huynh cũng trở về.” Hương Nghênh Tụ giơ lên má nhỏ hồng hồng. Nhìn Phong Nhật Lam hưng phấn. “Nghênh Tụ nhớ huynh muốn chết! Lam ca ca. Huynh có nhớ muội không?”
“Nhớ. Nh muốn chết!” Phong Nhật Lam cười. Bàn tay to xoa đầu nàng đầy yêu thương. “Tiểu nha đầu. Nhiều tháng không thấy muội. Có vẻ cao thêm nhiều.”
“Người ta không còn nhỏ!” Hương Nghênh Tụ chu lên miệng nhỏ. “Muội đã mười lăm tuổi. Có thể gả cho huynh rồi!” Nàng cười hì hì ôm lấy hắn.ừng tới. Ta cũng không dám cưới.” Phong Nhật Lam sợ đến lắc đầu.
“Vì cái gì?” Hương Nghênh Tụ không nghe theo trừng hắn. “Cưới muội có gì không tốt. Ta…”
Chưa nói xong. Nàng nhìn đến Vân Chu Tước đứngở một bên. Mắt to chuyển lại chuyển.
Vân Chu Tước cũng nhìn Hươụ. Đem nàng cùng Phong Nhật Lam thân mật nhìn vào trong mắt. Cũng nhìn thấy sủng ái trong mắt Phong Nhật Lam. Không hiểu sao một chút ghen tuông dâng lên trong lòng.
Nàng xem Hương Nghênh Tụ. Hình dạng phấn điêu ngọc mài (hình dạng như được điêu khắc, mài tỉ mỉ mà thành, chỉ hình dạng xinh đẹp, sắc nét) như một búp bê bạch ngọc (ngọc màu trắng). Tuy tuổi nhỏ. Nhưng đã phóng ra tư thái động lòng người.
Nàng cắn cắn môi nhìn tươi cười sủng nịch của Phong Nhật Lam. Dọc theo đường đi. Không phải chỉcó một cô nương quấn lấy hắn. Mà hắn tuy rng không cự tuyệt người đến. Nhưng khuôn mặt tuấn tú luôn không để ý, không nghiêm túc. Nhưng là đối với tiểu cô nương này không như thế. Yêu thương đó là thật tâm. Xuất hiện trên khuôn mặt, không giữ lại chút nào.
Trong lòng Vân Chu Tước ẩn ẩn không bình tĩnh. Cảm thấy khó chịu một cách khóểu. “Lam ca ca. Vị tỷ tỷnày là ai?” Hương Nghênh Tụ không giải thích được hỏi. Mày liễu (lông mày như cành liễu) nhăn lại. Mắt to nhìn thẳng Vân Chu Tước. “Kỳ quái. Muội như thế nào cảm thấy.” Nàng đi hướng Vân Chu Tước. Quan sát nàng từ trên xuống dưới. Một mình thì thào hồ nghi. “Kỳ quái. Là ở đâu.”
Phản ứng của Hương Nghênh Tụ khiến Vân Chu Tước nhíu mi. “Tiểu cô nương. Ngươi làm sao…”
“A!” Đột nhiên Hương Nghênh Tụ kinh sợ kêu lên. Chấn kinh nhìn Vân Chu Tước. Lại chuyển đầu nhìn vềphía Phong Nhật Lam. “Lam ca ca. Nàng, Nàng không phải là…”
“Là?”
Vân Chu Tước nhìn Hương Nghênh Tụ. Lạ nhìn vềphía Phong Nhật Lam. Mà hắn lại đối nàng giơ lên một cái tươi cười trêu tức. Đối nàng ném mị nhãn.
“Ách, không có nha!” Hương Nghênh Tụ vội vã lắc đầu. Mắt to trộm liếc mắt dò xét Phong Nhật Lam. Đối Vân Chu Tước vội vã lộ ra tươi cười vô tội.
“Đại tỷ tỷ. Ta là nói ngươi nhìn thật xinh đẹp. Giống như một bức tranh xuân thần trướ ta đã nhìn qua. Haha…” Dưới cái nhìn chăm chú của Vân Chu Tước. Tiếng cười càng lúc càng cứng ngắc. Vân Chu Tước tuyệt đối không tin tưởng những gì Hương Nghênh Tụnói. Nàng cả đầu đều là hoài nghi. Cảm thấy có điểm quỷ dị. Thái độ của tiểu cô nương này rất kỳ quái. Nàng điều không phải người mù. Không phi không thấy chột dạ trong mắt nàng.
“Phong Nhật Lam. Tiểu tử ngươi trở về sẽ không vào? Dĩ nhiên còn khiến cha mẹ ngươi tự mình ra đón tiếp.” Phong mẫu tức giận đứng ở cửa. Trừng con trai nhà mình. “Ngươi !tiểu tử thối này. Rời nhà là vứt b…” Chưa nói xong. Đường nhìn vừa nhìn thấy Vân Chu Tước. Tiếng nói to lập tức gián đoạn.
“Ồ?” Phong mẫu sửng sốt. Đầu lông mi dần dần nhắn lại. Đánh cánh tay trượng phu. “Lã gia. Ngươi xem cô nương này thế nào có điểm…”
“Khái khái!” Phong phụ ho nhẹ một tiếng. Cắt đứt thê tử. “Đúng nha! Đúng là giống một bức tranh xuân thần chúng ta thấy trước đây nha!”
“A? Cái gì xuân…” Phong mẫu lên tiếng. Nói xong lại thấy ánh mắt con trai ném lại đây. Nàng vội vã gật đầu. “Đúng nha! Đúng nha! Thực sự rất giống!”
Vân Chu Tước nheo lại ánh mắt. Nàng điều không phải ngu ngốc. Không có khả năện vấn đề của bọn hắn. Rốt cuộc bọn hắn đang giấu cái gì? Vì sao nhìn thấy nàng đều là khuôn mặt kinh ngạc?
Nàng liếc nhìn bọn hắn, tràn đầy nghi hoặc. “Cái gì tranh xuân thần? Nhìn tương tự với ta. Ta cũng muốn nhìn một chút.”
“Nàng muốn nhìn à?Nhưng mà!” t Lam suy nghĩ một chút. Khuôn mặt tuấn tú có chút phức tạp.
“Nhưng mà hình như bức tranh đó để ở trong rương. Có lẽ phải tìm lại. Chờ ta tìm được sẽ đưa cho nàng xem.”
“Đúng không?” _Nàng nhìn hắn. Thấy khuôn mặt hắn tự nhiên. Nàng không khỏi lên tiếng cười chế nhạo.ậy muốn tìm bao lâu? Cả đời?”
“Nàng nguyện ý theo ta cả đời. Ta tìm cả đời!” Quạt nhẹ nhàng giơ lên cằm của nàng.
“Ngươi!” _Vân Chu Tước trừng hắn. Lại thua khuôn mặt chết tiệt của hắn lần thứ hai. Nam nhân này. Da mặt dày cứ như tường thành!
“Thế nào?” Khuôn mặt hắn vô tội. Đôi mắt tuấn tú nhìn nàng.
“Là ngươi nói cả đời! Nhân gia phối hợp với ngươi là được chứ gì?”
Biết không nói lại hắn. Khuôn mặt Vân Chu Tước phát lạnh. Chỉ có thể giận trong lòng trừng hắn. “Ngi đừng tưởng như vậy là có thể cho qua.”
Vân Chu Tước nàng không dễ ứng phó như vậy. Thái độ kỳ dị của Phong gia khi thấy nàng khiến nàng tò mò. Hơn nữa hắn giấu giếm…Không khỏi khiến trong lòng nàng lưu ý. Hắn có bí mật gì giấu nàng. Không thể để nàng biết?
Vân Chu Tước trừng Phong Nhật Lam. Sau đó xoay mặt đi lạnh lùng. Hanh. Hắn càng không muốn để nàng biết. Nàng lại càng muốn điều tra rõ ràng!
___________________
Tra không được! Hoàn toàn không có manh mối!
Biết rõ không thể từ miệng Phong Nhật Lam tìm hiểu ra cái gì. Vân Chu Tước xuống tay từ Phong gia phụ mẫu. Nhưng cũng không có tin tức. Đến nỗi tiểu cô nương Hương Nghênh Tụ cũng nhất vấn tam chẳng(hỏi một lần mà không biết ba lần). Luôn luôn giả ngốc.
Vài ngày trôi qua. Vân Chu tước hoàn toàn không có thu hoạch.
Đến nỗi người hầu của Phong Gia. Huấn luyện càng tốt. Hỏi cái gì cũng không biết. Đối với chuyện của chủtử lại càng không nhiều lời cái gì.
Thế nhưng càng không tra ra cái gì. Nàng càng cảm thấy quỷ dị. Tính cách Vân gia là phải tìm ra căn nguyên (nguyên nhân bắt đầu). Giống như người trộm mộ. Đã nhìn trúng là nhất định phải làm xong. Nếu không tệt không từ bỏ ý định. Bởi vậy càng tra không được. Nàng lại càng muốn biết Phong Nhật Lam giấu nàng cái gì. Có bí mật gì?
Nàng. Rất để ý. Vì cái gì để ý? Trong lòng có một thanh âm hỏi nàng.
Vì sao nàng muốn đi để ý bí mật của Phong Nhật Lam? Vì sao muốn đi để ý hắn giấu nàng cái gì? Nàng rõ ràng không có bất luận quan hệ gì với hắn.
Nàng biết. Nàng rõ ràng. Thế nhưng nàng không khống chế được chính mình. Không hiểu sao có cảm giác không thể chịu đựng được hắn có việc giấu nàng. Nàng không thích cảm giác bị giấu bị lừa. Chấp nhất muốn tìm được đáp án.
Nàng không dám đi suy nghĩ nguyên nhân không muốn đi suy nghĩ. Càng suy nghĩ, càng khó chịu. Sẽ đào ra cái gì từ tận đáy lòng. Cho nên nàng cố ý quên đi nguyên nhân. Không dám thăm dò. “Tiểu tước nhi. Thếnào? Có thu hoạch chưa?” Phong Nhật Lam tiêu sái vẫy quạt. Đi thản nhiên tự nhiên hướng Vân Chu Tước. Khuôn mặt tuấn tú giơ lên dáng tươi cười thiếu đánh.
Cái thứ khiến người khác ghê tởm. Biết rõốn hỏi! Vân Chu Tước không nói câu nào. Không thích ứng phó với hắn. Xoay ngươi đã muốn đi. “A. Như thế nào thấy ta đã muốn rời đi?” Phong Nhật Lam ngăn lại Vân Chu Tước. Bàn tay to giơ ra. Kéo nàng vào trong lòng. “Tiểu tước nhi. Gần đây tâm tình của nàng rất kém cỏi nha!” Hắn vui vẻ. Hắn chính là thích nhìn hình dạng tức giận của nàng.
“Thả ta ra!” Vân Chu Tước kéo tay của Phong Nhật Lam ra. Nhưng kéo không ra. Bị hắn ôm vào trong lòng. Tránh không ra.
“Tiểu tước nhi. Nàng lại động qua động lại như vậy. Kết cục thế nào ta cũng không dám chắc chắn nga!” _Hắn nhưng là một nam nhân. Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng. Còn động qua động lại như vậy. Khó bảo toàn hắn sẽ không xúc động nh
Thân thể Vân Chu Tước cứng đờ. Mẫn cảm cảm giác được dưới thân gần nàng của hắn đang nóng lên. Đôi mắt đẹp lập tức buồn bực trừng hắn.
“Phong Nhật Lam. Ngươi thật hạ lưu.” Nàng vừa giận vừa buồn bực. Đạp hắn mội cái. Cũng không dám lại vùng vẫy. Không thể làm gì khác hơn là bị hắn ôm vào trong lòng.
“Không hạ lưu sẽ không là nam nhân!” Phong Nhật Lam nhún vai nhàm chán. Quạt ở trên tay giơ lên má hồng. “Nhưng thật ra nàng. Vài ngày này hình như bận rộn rất nhiều việc nha!”
“Ngươi đúng thật lất rảnh rỗi.”_ Vân Chu Tước hừlạnh. Năm ngày thì có ba ngày là theo ở bên người nàng. Tuyệt không giống một Thiếu bảo chủ.
“Vì nàng. Ta cam nguyện bỏ ra thời gian nha!” Phong Nhật Lam đang nói điềm ngôn mật ngữ (lời ngon ngọt). Khuôn mặt tuấn tú cười đến đáng khinh bỉ.ước không thích để ý đến Phong Nhật Lam. Xoay đầu đi. Không muốn trả lời.
Phong Nhật Lam cũng không thèm để ý. Con ngươi đen nhìn nàng không tha. Nàng dẫn ra hứng thú tìm tòi nghiên cứu của hắn. “Tiểu tước nhi. Vài ngày này ta rất tò mò một việc.”
Hắn dừng lại không nói. Môi tới gần bên tai nàng. Than âm rất nhỏ nói. “Nàng điều không phải không thèm để ý ta sao? Vì sao lại để ý bí mật của ta?”
Vài ngày nay. Hắn đem hành động của nàng nhìn vào trong mắt. Không khỏi tò mò. Nàng luôn miệng nói không thèm để ý hắn. Vậy tại sao phải thăm dò bí mật của hắn.
Thái độ của nàng khiến hắn nghi hoặc. Không khỏi từ đáy lọc lên một chút mong đợi. Trong lòng nàng hắn cũng có một chút vị trí đúng không. Cho nên nàng mới để ý?
“Ừ? Vì cái gì?” Hắn hỏi. Con ngươi đen tỏa nhiệt.
Câu hỏi của hắn khiến Vân Chu Tước ngẩn ra. Trả lời theo trực giác. “Chỉ là tò mò mà thôi.”
“Tò mò?” Phong Nhật Lam giơ lên mi. Không tin lời của nàng. “Nàng sẽ đối với người bình thường không thèm để ý tò mò sao?”
Với cá tính lạnh lùng của nàng. Khong có khả năng! “Tiểu tước nhi. Nàng đang nói dối.”
Hắn không để nàng trốn tránh. Cầm lại cằm của nàng. Bắt buộc nàng nhìn hắn. “Ngươi để ý ta đúng không?”
“Không có!” Vân Chu Tước ấp gáp phản bác. Cao ngạo nhìn hắn. “ Vì cái gì ta phải để ý ngươi?” Nàng không có. Nàng mới không có!
“Bởi vì nàng động tâm với ta.” _Con ngươi đen bình tĩnh nhìn nàng. Thanh âm trầm thấp ẩn ẩn có một chút khát cầu.
Vân Chu Tước chấn động. Ánh mắt của hắn có vẻđang khát vọng cái gì. Khiến lòng nàng hoảngốt. Nàng không dám nhìn hắn nữa. Đưa tay cố sức đẩy ra hắn.
“Nói bậy! Ai động tâm với ngươi?” Nàng hoảng loạn rống. Lập tức phát hiện chính mình đang kích động. Vội vã tỉnh táo lại. Nhìn hắn lãnh đạm. “Phong Nhật Lam. Ngươi tốt nhất ít tưởng tượng đ
“Đúng không? Vậy nàng vì sao phải tìm tòi nghiên cứu bí mật là cái gì?” _Phong Nhật Lam truy vấn.
“Bởi vì bí mật đó là về ta.”_ Nàng lạnh lùng nhìnhắn. “Ta không có hứng thú với ngươi. Nhưng vì phản*ng quá kỳ quái của người nhà ngươi khi nhìn thấy ta. Ta mới muốn tìm ra nguyên nhân. Căn bản là không phải bởi vì ngươi!
Nàng cho hắn biết. Cũng là đang nói cho chính mình.
Nàng chấp nhất chỉ là bởi vì nguyên nhân này. Điều không phải bởi vì hắn. Điều không phải.
“Phong Nhật Lam. Ta vĩnh viễn sẽ không động tâm với ngươi, vĩnh viễn sẽ không!”Tuyên cáo xong. Nàng đầu cũng không quay lại rời đi.
Nhìn thân ảnh nàng rời đi. ười khổ. “Vĩnh viễn sao…” Chung cuộc vẫn là hắn tự mình đa tình sao…”Lam ca ca.” Một bàn tay nhỏ bé cầm hắn. Hương Nghênh Tụ quan tâm nhìn Phong Nhật Lam. Nàng đem tất cả đều nhìn vào trong mắt. Kể cả lời nói của Vân Chu Tước.
“Nghênh Tụ.”_ Thấy Hương Nghênh Tụ. Phong Nhật Lam vội vã giấu đi khổ ý trên khuôn mặt. Giơ lên một dáng tươi cười không có chuyện gì. “Muội đến khi nào?”
Hương Nghênh Tụ cắn môi. Nhỏ thanh hỏi. “Lam ca ca. Vân tỷ tỷ không thích huynh sao?”
Ánh mắt Phong Nhật Lam buồn bã. Tươi cười tràn đầy không đường lựa chọn. “Đúng nha!” Trong lòng nàng không có hắn nha!
“Vì cái gì?” Lam ca ca huynh rốt. Vì cái gì Vân tỷ tỷkhông thích huynh?”_ Nàng biết. Lam ca ca rất thích rất thích Vân tỷ tỷ. “Bởi vì…Trong lòng nàng có người khác.” Phong Nhật Lam đau khổ nói.
“Người nọ tốt hơn Lam ca ca sao?” Hương Nghênh Tụ nhăn lại mi.
“Đối với nàng mà nói. Đúng vậy.”_ Không ai có thểso sánh với Phương Ly Đường trong lòng nàng. Không ai…Hắn. Chung cuc vẫn quá xa cầu (cầu mong điều quá xa xôi).
__________________
“Vì cái gì ngươi không thích Lam ca ca?” _Hương Nghênh Tụ ngăn lại Vân Chu Tước. Khuôn mặt nhỏnhắn trừng nàng tràn đầy địch ý.
Vân Chu Tước dừng lại bước chân. Nhìn Hương Nghênh Tụ. Thanh âm lãnh đạm hỏiVì cái gì ta phải thích hắn?”
“Bởi vì Lam ca ca rất tốt nha!” Hương Nghênh Tụrất chắc chắn nói.
“Hắn tốt ở chỗ nào?” Vân Chu Tước hừ lạnh. Vài ngày nay nàng luôn tránh hắn. Không muốn thấy hắn. Thế nhưng hắn luôn xuất hiện tại trong lòng nàng. Khiến nàng không cách nào tĩnh táo. “ Hắn chỉ là một tên hạ lưu tự tưởng rằng mình luôn đúng.”
Động tâm? Nàng mới không có! Nàng không có!
“Nói bậy! Lam ca ca mới không phải người nhưvậy!” Hương Nghênh Tụ tức giận. Không thể dễ dàng tha thứ có người nói Lam ca ca của nàng như thế. “Là ngươi không hiểu ật tốt.”
“Không có gì. Ta cũng không muốn hiểu hắn.” Vân Chu Tước nắm chặt nắm tay. Quật ngạo (quật cường, kiêu ngạo) hiện lên khuôn mặt.
“Ngươi thích Phong Nhật Lam?”
“Đương nhiên.” Hương Nghênh Tụ cố sức gật đầu. Nàng chu lên miệng. Không đng ý trừng nàng. “Chỉ có ngươi, người không biết nhìn người mới không hiểu Lam ca ca thật là tốt.”
“Ngươi thích. Vậy ngươi lấy đi thôi!” Thanh âm Vân Chu Tước phát lạnh. Không muốn ngó nàng tới di động trong lòng.
Lòng của nàng đã rất loạn. Không muốn tiếp tục nói về Phong Nhật Lam. Nàng vòng đi qua ng Nghênh Tụ. Nhấc chân sẽ rời khỏi. “Chờ một chút.” Hương Nghênh Tụ gọi lại Vân Chu Tước. Thấy Vân Chu Tước không để ý tới. Nàng vội vã lên tiếng. “Người điều không phải muốn biết bí mật của Lam ca ca là gì sao? Ta có thể cho ngươi biết.”
Vân Chu Tước dừng lại bước chân. Xoay người nhìn nàng. “Ngươi đến thư phòng. Bí mật ở đó.” Nói xong. Hương Nghênh Tụ hừ lạnh một tiếng. Lập tức xoay người rời khỏi.
Thư phòng… Vân Chu Tước trầm ngâm một chút. Lý trí cho nàng biết không nên đi. Bí mật gì. Nàng không thèm. Cũng không muốn biết.
Thế nhưkhống chế không được thân mình. Hai chân tự động đi hướng thư phòng. Biết rõ không đúng. Nhưng nàng không áp lực được tâm của chính mình. Chờ nàng tỉnh táo lại. Người đã đứng trước thư phòng.
Nàng nắm tay. Vẫn đẩy ra cửa. Bước tiến vào thưphòng.
Đi tới trước bàn học trong phòng. Cúi đầu nhìn lại. Thứ ở trên bàn khiến nàng sửng sốt. Đôi mắt kinh sợtrợn lên.
“Này, này điều không phải…” Nàng run tay. Cầm lấy thứ ở trên bàn. “Làm thế nào…”