Âm thanh rên rỉ động lòng người khẽ cất lên khiến không khí xung quanh dần ẩm ướt.
Yến Giác khóa ngồi trên thân người đàn ông, khóe mắt ửng đỏ diễm tình, y thuận theo bản năng mà vặn vẹo hông, dùng cửa động bí ẩn phun ra rồi lại nuốt vào căn thịt đang dựng thẳng bừng bừng gân xanh.
Nóng bỏng, ẩm ướt, mềm mại, bị tất cả thuộc tính ấy công kích đến mức da đầu của người đàn ông đều tê dại, hắn cau mày, giữ chặt eo Yến Giác mạnh mẽ xông thẳng vào tận sâu bên trong đấu đá lung tung.
“A! Nhẹ một chút!”
Vách thịt mẫn cảm tận chỗ sâu lần lượt thu nhận những đợt đỉnh mạnh chẳng hề lưu tình ấy, Yến Giác co rút lại, ngón tay siết chặt lấy tấm lưng trần dày rộng của người đàn ông, để lại trên đó vô số vết cào do tình triều quá mãnh liệt.
Giường phát ra âm thanh “kẽo kè kẽo kẹt”, cửa kính phản chiếu cảnh tượng hai thân thể triều miên quấn quít.
Phía sau hết thọc vào rồi rút ra mang theo vô số khoái cảm quá mức mãnh liệt, như một nguồn điện công kích thẳng vào người, vừa tê vừa giật.
Ánh nước mênh mông khiến Yến Giác mơ hồ, hạ thể cực kì phấn chấn cọ xát không ngừng vào phần bụng rắn chắc của người đàn ông. Chất nhầy trong suốt chầm chậm trào ra nơi phần đỉnh, dính nhớp trên da thịt hắn tạo thành một mảng ẩm ướt.
“Lại chảy nước, ướt thật đấy.” Người đàn ông vừa thẳng thắng xông vào vừa nhìn y chằm chằm, ánh mắt hắn như một con chim ưng.
“Đừng lắm miệng,…nhanh, ư…làm nhanh lên!” Yến Giác cắn môi dưới, tiếng rên rỉ đứt quãng kìm không được ngân khẽ, mồ hôi trong suốt theo thái dương chảy xuống tạo thành một vệt nước dài hương diễm.
Người đàn ông khẽ nhếch miệng, giọng cười trầm phát ra từ sâu trong cổ họng khiến cơ ngực hắn hơi run rẩy. Hắn liếm đi mồ hôi trên cằm của Yến Giác, sau đó mạnh mẽ bóp chặt lấy hai cánh mông y, nguy hiểm nheo mắt: “Đừng có khóc lóc rồi cầu xin tôi dừng lại.”
“Tôi… ư, không bao giờ!”
Chẳng đợi Yến Giác không cam lòng yếu thế phản bác lại, bên trong vách thịt đã bị một lực hung mãnh đâm thúc, âm thanh mê người chợt vút cao, tiếp sau đó là những tiếng giao hợp bành bạch không ngừng.
……
Đến khi cao trào, Yến Giác cuộn tròn người lại rút vào ngực đối phương, lông mi ướt nước, răng thì cắn chặt xuống bả vai của người đàn ông, cơ thể căng ra. Giây sau đó, một lượng lớn tinh dịch ấm áp phun thẳng vào vách thịt đang co rút không ngừng khiến y chẳng kịp phòng bị gì mà lớn tiếng kêu to.
Bắn xong hết, Yến Giác tựa vào lòng người đàn ông chầm chậm thở đều, côn th*t ấm áp ẩm ướt còn chôn trong cơ thể lại không thành thật dựng lên, cứng ngắt chọc vào vách thịt mẫn cảm.
Ngựa giống.
Yến Giác khinh thường nhướng mắt, vô tình nâng mông đứng lên. Tinh dịch màu trắng ngà uốn lượn chảy vệt dài ra từ kẽ mông, y tùy ý lấy ga giường lau chùi vài cái, cúi đầu mở miệng nói: “Ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài.”
Vừa dứt lời, không khí ái muội ngay tức khắc lạnh xuống, căn phòng lâm vào sự trầm mặc quái dị, tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ được tiếng hít thở của nhau.
Người đàn ông chống tay nâng cơ thể lên, dựa vào đầu giường, chậm rãi dùng bật lửa châm thuốc, sau đó rít một hơi dài rồi phả ra, khói trắng che khuất nửa mặt chỉ lộ đường cong kiên nghị của cằm hắn khiến người ta có cảm giác không thể nắm bắt được. Ngay khi Yến Giác nghĩ yêu cầu của y sẽ bị hắn cự tuyệt thì âm thanh trầm khàn của người đàn ông chậm rãi vang lên: “Được.”
Yến Giác sửng sốt: “Anh nói cái gì?”
Hắn lặp lại: “Tôi nói là tôi đồng ý việc cậu dọn ra ngoài.”
Phản ứng này hoàn toàn khác trong dự đoán của Yến Giác, y đột nhiên bực bội, vô thức cắn chặt răng, lạnh lùng nói: “Anh có phải còn chưa rõ ý của tôi không, tôi muốn dọn ra ngoài, tách biệt hoàn toàn với thế giới của anh, từ nay về sau không còn bất kì liên hệ gì cả.”
“Ừ.” Người đàn ông bình tĩnh gật đầu, tay búng nhẹ điếu thuốc: “Ngày mai tôi sẽ gọi người giúp cậu thu xếp hành lý.”
“Chả cần, tôi tự mình làm được, khỏi phiền ngài đây nhọc lòng!”
Yến Giác tức đến đau ngực, y vốn nâng mông vô tình, ai ngờ tên ngựa giống này lại rút chim lạnh lùng. Một giây trước đó còn ở trong mông mình tàn sát bừa bãi, giây tiếp theo đã lạnh nhạt đuổi mình đi.
Được lắm, thật con mẹ nó tốt mà!!!
Chung Hàn!
Yến Giác trợn trừng mắt nhặt quần áo rơi vương vãi trên đất lên chà loạn đến lạnh cả người, y khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Chung Hàn!
Cái tên khốn kiếp này!
Anh chờ đó cho tôi!
Lần đầu tiên Yến Giác gặp người đàn ông Chung Hàn này là trong lễ tang của mẹ y.
Hôm ấy mưa rơi tí tách, Yến Giác mười bảy tuổi an tĩnh quỳ gối trước linh đường, ánh mắt y trống rỗng.
Y vô cảm nhìn khuôn mắt tỏa sáng nhiệt tình của ba y khi tiếp đón khách khứa, nụ cười trên mặt vô cùng chói mắt, dường như người chết chả phải là vợ của gã mà là một ai đó khá xa lạ.
Yến Giác rũ mắt xuống…
Khi y biết mình còn một người anh em tuổi xấp xỉ cùng cha khác mẹ, lúc đấy y đã hoàn toàn chết tâm với người ba này rồi.
Vì vậy, ra sao cũng chả hề gì cả.
Khí lạnh xông lên từ dưới mặt đất xuyên qua đầu gối khiến Yến Giác run cả người.
“Xoẹt xoẹt…”
Trong phòng vang lên tiếng cao su ma sát xuống sàn nha rất to.
Yến Giác không định để ý đến nhưng y thấy ánh mắt ba mình sáng rực lên, khom người bước qua, vui mừng nói: “Ngài Chung!”
Có thể khiến ba y xum xoe nịnh bợ như thế hẳn là người rất đặc biệt, Yến Giác không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía ngài Chung kia.
Lúc này Chung Hàn mặc một bộ âu phục đen ngồi trên xe lăn, đầu gối hắn đặt một tấm thảm lông, mặc dù thế vẫn không khiến người khác cảm thấy hắn yếu nhược mà ngược lại càng ổn trọng thành thục, sâu không thể lường.
Ánh mắt đánh giá của Yến Giác vừa lúc giao với ánh mắt của Chung Hàn, không rõ vì sao đột nhiên sau lưng y lạnh toát, xấu hổ dời đường nhìn.
Chung Hàn không đáp lại ba của Yến Giác là Yến Văn Sơn, hắn thâm trầm nhìn chăm chú vào người thiếu niên đang quỳ thẳng dậy không nổi kia.
“Không tiếp đón từ xa, mong ngài Chung thứ lỗi.” Yến Văn Sơn xoa xoa tay, cười nịnh nọt.
Chung Hàn lãnh đạm gật đầu.
Yến Văn Sơn không cảm thấy xấu hổ tiếp tục nói lời khen tặng hắn.
Một thanh niên đeo kính sắc mặt lạnh băng đứng sau Chung Hàn thấy thế thì tiến lên một bước, lịch sự khom người với Yến Văn Sơn, nhàn nhạt mở miệng: “Ngài Yến, Hàn gia đặc biệt đến để tiễn đưa phu nhân một đoạn đường, hôm nay không bàn về chuyện khác.”
Yến Văn Sơn tự biết mình nói lỡ nên nhanh chóng ngậm miệng lại.
Chung Hàn phất tay, thanh niên phía sau vững vàng đẩy hắn đến trước linh bài.
Hai chân Chung Hàn có tật vì thế chẳng thể đứng lên nhưng lễ tiết thì không được thiếu, hắn ngồi thẳng, nghiêm túc hướng về linh bài khom lưng ba cái. Xong xuôi mới xoay người nhìn Yến Giác đang quỳ trên mặt đất.
“Cậu gọi là Yến Giác đúng không? Đã lớn thế này rồi.”
Lần đầu tiên Yến Giác nghe thanh âm có mị lực đến thế, trầm thấp từ tính mê hoặc lòng người. Y siết tay, gật đầu như đáp lại.
Tuy vậy với thái độ chẳng nóng chẳng lạnh của Yến Giác làm Yến Văn Sơn rất không vừa lòng, gã nặng nề đẩy vai y, như một người ba nghiêm khắc răn dạy: “Đứng lên xem, ngài Chung đang hỏi con, trả lời cho đàng hoàng vào!” Yến Giác phải quỳ trong một khoảng thời gian rất lâu, thân dưới đã sớm tên rần, đột ngột bị ngoại lực tác động khiến cả người y ngã quỵ trên mặt đất mất nửa ngày chẳng tài nào dậy nổi.
Chung Hàn nhíu chặt mày.
Yến Văn Sơn thấy Chung Hàn không vui, vội vã túm lấy Yến Giác đến trước mặt hắn: “Ngài Chung, đây là Yến Giác vừa mười tám tuổi.”
Yến Giác vùng mạnh ra khỏi tay ba mình, y đối diện với với ánh mắt của Chung Hàn, vô ý nuốt nước miếng: “Chào ngài… tôi là Yến Giác.”
Chung Hàn lúc này mới giãn mày ra: “Ừm, tôi biết, cậu lớn lên rất giống mẹ cậu. Có lẽ cậu không nhớ rõ nhưng khi còn nhỏ, tôi có từng bế cậu.”
Nói xong, hắn tạm dừng, nhẹ giọng: “Nén bi thương, con đường sau này của cậu còn rất dài.”
Lời này hôm nay Yến Giác đã nghe qua vô số lần, sớm chết lặng rồi, chỉ là ngoài mặt nhàn nhạt nói cảm ơn chứ không để vào lòng.
Yến Văn Sơn trừng mắt nhìn Yến Giác, chả thèm để ý đến con gã nữa, ngược lại ý cười đầy mặt khách khí mời Chung Hàn vào trong tiếp tục trò chuyện, để lại Yến Giác một mình lẻ loi quỳ gối trước linh đường…
Ông bà ngoại của Yến Giác mất sớm, trên đời này ngoại trừ Yến Văn Sơn cùng huyết thống ra, y không còn ai là người thân nữa cả. Sau khi mẹ y qua đời, Yến Văn Sơn tiếp nhận cổ phận của công ty, trở thành một tay độc đại.
Ngay hôm sau lễ tang, gã quang minh chính đại rước tình nhân và đứa con của hai người về nhà, ngay trước mặt y trình diễn cảnh gia đình đoàn viên.
Vì thế, sự tồn tại của Yến Giác trở thành trò châm chọc.
Tân Yến phu nhân sợ đen đủi nên đem toàn đồ dùng trong nhà vứt bỏ hết. Yến Giác cực lực can ngăn chỉ đổi lại mấy cái bạt tai của Yến Văn Sơn khiến người tình và đứa con của gã trào phúng. Y cho rằng đây có lẽ là thời điểm âm u nhất trong cuộc đời mình, thế nhưng lại không ngờ còn có chuyện tàn khốc hơn đang chờ phía sau.
Yến Văn Sơn vì sinh ý mà bán y đi khiến y hoàn toàn chết lặng.
Gã hao tổn tâm huyết, cố ý gọi người đến trang điểm tỉ mỉ cho Yến Giác, sau đó tự mình dẫn y ra cửa.
Xe chậm rãi ngừng trước một căn biệt thự xa hoa ở ngoại ô, mười mấy người mặc âu phục đen xếp thành hàng dài nghênh đón bọn họ. Yến Giác khó lòng mà trốn được, chỉ có thể nhận mệnh đi theo Yến Văn Sơn.
Cửa lớn mở rộng, Yến Giác lại một lần nữa thấy Chung Hàn áo quần chỉnh tề ngồi trên chiếc xe lăn bằng kim loại, khóe môi hắn vươn lên nụ cười nhàn nhạt, ngũ quan tuấn lãng dường như nhu hòa hơn, cả người tỏa sáng.
Hắn nói: “Yến Giác, cậu có khỏe không? Chúng ta lại gặp nhau rồi.”