Huấn luyện của Hạ Viêm Tu vẫn chưa kết thúc, sau khi Yến Giác vào đại học, thời gian rảnh đều bị Hạ Viêm Tu chiếm dụng. Khi Yến Giác thấy Hạ Viêm Tu đứng trước cổng trường, nội tâm nhất thời không thể khống chế được mà rít gào.
Hạ Viêm Tu ngậm điếu thuốc dựa vào cửa xe, vốn dĩ dáng người của anh đã tốt còn cộng thêm gương mặt đẹp nên tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ sinh cùng tiếng thét chói tai, thậm chí có người lớn mật lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Yến Giác vốn định quay người rời đi nhưng Hạ Viêm Tu đã thấy được y.
Hạ Viêm Tu cười ha ha: “Tiểu Yến Tử thanh tâm quả dục quá đi, cơ mà tôi thích.”
Yến Giác khịt mũi coi thường, qua một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Dung ma ma, hôm nay chúng ta luyện cái gì?”
Hạ Viêm Tu chớp mắt nhìn y, phun ra hai chữ: “Luyện súng.”
Hạ Viêm Tu dẫn y tới sân bắn.
Yến Giác phát hiện từ khi y tới nhà Chung Hàn, y đã hy sinh không ít lần đầu tiên. Lần tới sân bắn này cũng là lần đầu.
Trên sân sớm đã có người luyện tập. Vóc dáng đối phương rất cao, mặc một thân đồ vận động màu đen, mang theo tai nghe, cánh tay nâng thẳng, chuẩn xác nhắm vào bia ngắm.
Hạ Viêm Tu ngả ngớn huýt sáo: “Bắn đẹp đấy.”
Đối phương tháo tai nghe xuống, xoay người. Yến Giác lúc này mới thấy rõ mặt, ra là Thẩm Xuyên.
Thẩm Xuyên thấy Yến Giác tới, hơi khom người, theo lễ tiết chào hỏi: “Yến thiếu.”
Hạ Viêm Tu gặp Thẩm Xuyên chốc đã biến thân thành keo da chó, không biết xấu hổ mà dán lên người cậu: “Tiểu Xuyên, thấy anh sao không nói lời nào. Tiểu Xuyên, anh ở nhà Hàn gia không thoải mái chút nào cả. Tiểu Xuyên…”
Yến Giác nổi da gà, không thèm để ý tới Hạ Viêm Tu mặt nóng dán mông lạnh, dưới chỉ đạo của huấn luyện viên mà mặc đồ phòng hộ vào.
“Hóp bụng, duỗi thẳng tay.”
Hạ Viêm Tu bất tri bất giác tiến đến bên người Yến Giác, nghiêm túc chỉ đạo. Anh đưa ra mệnh lệnh, Yến Giác chỉnh lại động tác, phát thứ nhất đã trúng bia, 8 điểm.
“Không tồi, ngộ tính rất cao.” Hạ Viêm Tu không chút bủn xỉn khen ngợi.
Yến Giác không có đắc ý, ngược lại càng bình tĩnh, nghiêm túc bắn từng phát súng.
Hạ Viêm Tu liếm khóe miệng, nhìn Thẩm Xuyên đứng bên cạnh nói: “Tiểu Xuyên có muốn đấu không?”
Thẩm Xuyên ngẩng đầu: “So thế nào?”
“Năm phát đạn, điểm nhiều hơn thì thắng. Còn có…” Hạ Viêm Tu tiến tới bên tai Thẩm Xuyên: “Người thua phải đáp ứng người thắng một việc.”
Thẩm Xuyên đẩy mắt kính, tiếp nhận lời khiêu chiến.
Bên này bắt đầu so đấu, Yến Giác cũng ngừng lại luyện tập, nhàn nhã ngồi nghỉ ở khu xem chiến. Thẩm Xuyên bên trái, Hạ Viêm Tu bên phải, đèn màu xanh sáng lên, đạn cũng được bắn ra.
“Phập phập phập.”
Tốc chiến tốc thắng, mười phát đạn toàn bộ đều được bắn xong, màn hình hiện lên tổng điểm của hai người.
50:50
Yến Giác trợn mắt há hốc mồm. Toàn bộ đều mười điểm bằng cấp bậc tuyển thủ chuyên nghiệp.
Hạ Viêm Tu tháo tai nghe xuống, lắc đầu đáng tiếc: “Tiểu Xuyên tiến bộ nhiều quá, thế mà lại hòa.”
Yến Giác không sợ thiên hạ thêm loạn, hưng phấn đề nghị: “Nếu không thì thi tiếp đi?”
Hạ Viêm Tu nhìn y: “So gì tiếp?”
Yến Giác xoa tay: “So công phu quyền cước.”
Anh em tương sát, vở kịch cẩu huyết của năm!
Yến Giác đứng ở giữa, cánh tay phất xuống, hét lớn một tiếng: “Bắt đầu!”
Hạ Viêm Tu đánh đòn phủ đầu, thế công mạnh mẽ, quyền cước mang theo sự hung ác không hợp với vẻ ngoài của anh. Trái lại Thẩm Xuyên lấy lui làm tiến, lấy thủ làm công, gặp chiêu phá chiêu, không chút rối loạn.
Yến Giác xem tới hưng phấn, chân không tự giác rung lên, nhưng mà người tới người lui, hiệp số càng tăng lên, hứng thú của Yến Giác càng giảm xuống, cuối cùng xem không nổi nữa một mình tới sân bắn luyện tập xạ kích. Yến Giác vừa mới đi, Hạ Viêm Tu đã tìm thấy khe hở của Thẩm Xuyên rồi phi chân quét ngang khiến Thẩm Xuyên ngã xuống, tiếp theo áp người lên.
Hai người mắt đối mắt mũi kề mũi, dùng tư thế chướng tai gai mắt ngã xuống đất.
“Cậu thua.” Hạ Viêm Tu thở phì phò, mồ hôi theo cằm rơi trên mặt Thẩm Xuyên.
Mắt kính Thẩm Xuyên hơi mờ, sắc mặt như thường: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”
Hạ Viêm Tu cười khẽ, cắn lên cằm Thẩm Xuyên: “Tiểu Xuyên, anh muốn lấy phần thưởng!”
Đôi mắt sắc bén lên, Hạ Viêm Tu quyết đoán vứt bỏ Yến Giác, thật vất vả túm Thẩm Xuyên vào phòng nghỉ.
Thẩm Xuyên dựa lưng vào cửa phòng, không vui nhíu mày: “Anh muốn làm gì?”
Hạ Viêm Tu ném áo khoác mình xuống, phóng đãng đáp: “Tiểu Xuyên, anh thắng. Anh muốn cùng cậu làm.”
“Tôi không có hứng thú với anh.”
“Anh sẽ làm cậu có hứng, giống như đêm đó, tin anh…”
Hạ Viêm Tu xoa mặt Thẩm Xuyên, ngẩng đầu tới gần, ngay khi bốn phiến môi sắp chạm nhau thì Thẩm Xuyên rút súng ra để bên hông Hạ Viêm Tu.
Thẩm Xuyên cầm súng lúc trong tay đưa tới bên miệng Hạ Viêm Tu: “Trước tiên liếm nó, liếm cho ướt.”
Hạ Viêm Tu thích Thẩm Xuyên phúc hắc, anh một bên mê luyến nhìn em trai của mình, một bên vươn đầu lưỡi đỏ tươi không do dự liếm lên họng súng.
Rất nhanh, họng súng bị nước miếng làm cho ướt nhẹp.
Hạ Viêm Tu như có như không phát ra tiếng hừ hừ, bàn tay không thành thật vuốt ve cẳng chân Thẩm Xuyên. Tuy sắc mặt cậu không đổi nhưng thân thể vẫn chẳng tài nào ngăn được dụ hoặc mà nổi lên phản ứng.
Hạ Viêm Tu cảm thấy mỹ mãn nhìn chỗ nổi cộm kia, ừ một tiếng, chậm rãi nhả đầu súng ra, cố ý kéo dài sợi chỉ bạc: “Súng này đã ướt rồi, anh có thể liếm ướt khẩu súng khác không.”
Khẩu súng khác là ý gì, đương nhiên chẳng cần nói cũng biết. Thẩm Xuyên không đáp lại, Hạ Viêm Tu coi như cậu đã ngầm đồng ý, dùng răng lôi thắt lưng quần, kéo quần thể thao xuống.
Bên trong là quần màu trắng.
Hạ Viêm Tu liếm môi, phóng đãng kề sát vào, dùng mặt cọ chỗ kia đến cương cứng lên, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ không thể kiềm chế: “Tiểu Xuyên…”
Chính một tiếng gọi này khiến Thẩm Xuyên vứt bỏ mặt nạ ngụy trang, đột nhiên đem người áp lên tường.
“Hạ Viêm Tu.” Thẩm Xuyên dán miệng mình lên sườn mặt của Hạ Viêm Tu, thốt ra lời nói thô bạo chưa từng có: “Anh thiếu thao tới vậy sao?”
Hạ Viêm Tu bị đè lên, dương v*t sưng cộm chọc lên tường, anh trở tay ôm cổ Thẩm Xuyên, phun khí nóng: “Anh chỉ muốn bị cậu thao.”
Anh to gan lớn mật hôn khóe miệng Thẩm Xuyên: “Tiểu Xuyên, thao anh, cầu xin cậu…”
Đáy mắt Thẩm Xuyên dâng lên sự mãnh liệt cuộn trào, cậu tùy ý ném súng đi, kéo dây lưng bên hông Hạ Viêm Tu ra rồi siết tay anh ta lên. Sau đó cởi quần dài của Hạ Viêm Tu, ngón tay không lưu tình mà đút vào quần lót, nhanh nhẹn sờ soạng cửa sau, không chút nghĩ ngợi mà cắm vào một ngón tay.
“A!”
Huyệt khẩu hơi khô khốc thình lình bị dị vật xâm lấn, Hạ Viêm Tu không thích ứng kịp mà nhăn mày.
“Không…” Hạ Viêm Tu lắc đầu, mông dùng sức thít chặt, không sợ chết mà tiếp tục dụ dỗ: “Không đau. Cứ ở bên trong, anh thích cậu ở trong anh, tàn sát thế nào cũng được, chỉ cần là cậu…”
Ánh mắt Thẩm Xuyên trầm xuống, không có một chút thương tiếc nào, như ý nguyện của anh ta mà cắm thêm một ngón tay.
Hai ngón tay ở bên trong căng cửa động không ngừng co rút, tùy ý ra vào, đem nơi bí ẩn chơi đến muốn hỏng mất.
Tay siết chặt, cánh tay bị nâng cao quá mức, biểu tình như thống khổ lại như sung sướng, tiếng kêu rên rỉ không ngừng tràn ra.
“Câm miệng.”
Thẩm Xuyên dùng tay che miệng Hạ Viêm Tu lại, không để lọt ra âm thanh rên rỉ câu hồn nào, sau đó cúi đầu cắn lên cần cổ thon dài của Hạ Viêm Tu.
Hàm răng bén nhọn chậm rãi xuyên qua làn da mềm mại, hương vị ngọt ngào tràn ra trong miệng. Giờ phút này, Thẩm Xuyên giống như vampire tinh tế thưởng thức vị ngọt của máu, đầu lưỡi đảo quanh liếm láp dấu răng.
“Ứm…”
Hạ Viêm Tu hưởng thụ loại khoái cảm khác người này, híp mắt nâng cao mông mình lên.
Yến Giác thề, y tuyệt đối không có cố ý xông tới.
Khi y luyện xong xạ kích, bọn Thẩm Xuyên đã sớm chẳng thấy đâu, Yến Giác cũng không đi tìm, uống nước rồi chậm rãi tới phòng nghỉ. Vốn dĩ y muốn nghỉ ngơi ở đó, ai ngờ lại trùng hợp như vậy.
Muốn làm chuyện này sao không khóa cửa cho kỹ vào!
Y nghi ngờ bàn tay mình có chứa năng lực thần thánh, đẩy cửa ra cũng có thể chiêm ngưỡng được cảnh hai anh em ở bên trong chơi trò em đẩy anh tới.
Đầu óc nháy mắt nổ tung.
Yến Giác phản ứng nhanh siêu quần, đóng cửa rồi bước ra ngoài, tới nơi không có ai mới ngồi xổm xuống thở dốc, đỏ mà đần người ra.
Hình ảnh vừa nãy đã chấn động quá mức khiến y không kìm được mà mơ màng, cùng cảnh đó mà đổi thành vai chính là y và…