“Đệch mợ! Yến Giác! Sao cậu có thể giao Điềm Điềm cho người khác chứ! Cậu cmn có tâm hay không! Sao cậu có thể bán bạn gái của bạn thân mình cho người khác chứ! Sao cậu không lấy bạn gái của mình đi làm từ thiện đi! Cậu không phải người! Cậu là cầm thú! Là một con cầm thú siêu bự! Cậu cắm cho tớ cái sừng dài mấy mét rồi! Điềm Điềm!!!”
Đỗ Minh Nghị ở bên kia than thở khóc lóc, hận không thể lao ra màn hình xé xác Yến Giác, mà y cũng có chút áy náy, ngại ngùng dỗ: “Được rồi, đừng đau lòng, bữa sau tớ mua cho cậu búp bê mới nhất được không?”
“Ai mẹ nó muốn búp bê mới nhất! Tớ muốn Điềm Điềm! Ông đây chỉ cần có một người thôi! Tớ không thể vì vậy mà bỏ cô ấy đi, không thể!” Đỗ Minh Nghị đấm ngực dậm chân, nhéo nhéo đùi mấy cái mới nặn ra được vài giọt nước mắt cá sấu, còn tự cho mình là hoa lê đái vũ, cầm lấy khăn giấy ủy mị nức nở.
Yến Giác cười, uống ngụm cà phê nói: “Nếu không thì tớ ném Điềm Điềm vào máy giặt, tắm rửa xong là lại như mới ngay.”
Đề nghị này Đỗ Minh Nghị tỏ vẻ còn có thể đồng ý, cậu hít nước mũi đáp: “Không cho dùng máy giặt, không có thành ý! Phải dùng tay tự giặt!”
Yến Giác buông ly cà phê xuống: “Được được được, dùng tay, rồi vừa ý ngài chưa, Đỗ tổng?”
“Cái quần què! Tớ nói cho cậu biết, thù này về sau tớ sẽ nhớ, một ngày nào đó tớ sẽ chơi chết Nhu Nhu của cậu! Cậu chờ đấy!”
Yến Giác bĩu môi, đem lời nói khi tức giận này hoàn toàn không bỏ trong lòng. Nếu Nhu Nhu nhà y bị nhúng chàm, vậy y sẽ đem cúc của Đỗ Minh Nghị nở hoa, nói được làm được!
Hai người nói chuyện xàm xí nửa ngày mới trở về chủ đề chính.
Đỗ Minh Nghị kề sát vào màn hình, thần bí mà nói: “Cậu ta hiện tại đang ở chung cư của cậu?”
Yến Giác gật gật đầu: “Tớ để cậu ta ở tạm phòng của cậu.”
Đỗ Minh Nghị rống: “Đừng có để cậu ta đụng vào đồ vật của tớ!”
Yến Giác: “Suỵt! Nói nhỏ chút. Tớ biết mà, cậu ta rất ngoan.”
“Rất ngoan? A!” Đỗ Minh Nghị tựa lưng ra sau ghế, ôm cánh tay nghiêng mắt nhìn Yến Giác: “Thân là đàn ông mà bị hạ dược phải chạy trốn vào WC, vậy mà vừa khéo đụng mặt cậu? Chuyện cẩu huyết như vậy mà cậu cũng tin là trùng hợp, não cậu bị rơi ngoài đường rồi à?”
Yến Giác chống cằm mỉm cười: “Mấy ngày không gặp, chỉ số thông minh của Đỗ tổng tăng nhiều đấy! Cả cậu còn nhìn ra vấn đề, tớ làm sao lại không nhìn ra.”
Đỗ Minh Nghị trừng mắt: “Vậy sao cậu còn không nhanh đuổi cậu ta đi?”
Yến Giác cầm muỗng thong thả khuấy ly cà phê, ung dung nói: “Tớ đại khái có thể đoán được Đường Hâm vì ai bán mạng, chỉ là không nghĩ tới tay người kia có thể duỗi xa đến vậy. Bây giờ gã đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, mà còn có tinh lực tìm người tới giám thị tớ. Ai, nếu hiện tại đem Đường Hâm đuổi đi có khi người phiền toái hơn lại tiếp cận lần nữa, không bằng thuận nước đẩy thuyền, gã muốn giám thị, tớ liền hào phóng để gã nhìn.”
Đường Hâm xuất hiện vào lúc ban đêm, Yến Giác lập tức cho người điều tra rõ lai lịch đối phương, tuy bối cảnh sạch sẽ nhưng vẫn có thể từ phương diện khác nhìn ra một ít dấu vết để lại. Tỷ như Đường Hâm luôn âm thầm quan sát y, sẽ lưu ý chuyện của Yến Giác, lại tỷ như trốn y trộm gọi điện thoại báo tình hình gần đây của y. Vì tiến hành phản điều tra, Yến Giác đã lắp camera mini ở trong phòng, cũng thông qua thủ đoạn đặc thù nghe lén điện thoại Đường Hâm. Tóm lại, mọi chuyện y đều nắm trong lòng bàn tay.
Hai người đang hăng say tám chuyện, bên Đỗ Minh Nghị đột nhiên vang lên giọng nam trầm thấp, không giận tự uy.
“Minh Minh, sao không ăn trứng gà?”
Yến Giác còn đang buồn bực không biết người nọ là ai thì thấy Đỗ Minh Nghị giật mình, nói với cửa phòng: “Đại ca cất trứng gà trước đi, lát nữa em ăn.”
“Không được, bây giờ đi ra lấy trứng ăn ngay, anh không thúc giục em lại không ăn. Hay là em muốn đại ca đút em ăn?”
“Đừng đừng đừng! Em ăn mà! Bây giờ ăn luôn!” Đỗ Minh Nghị sốt ruột hoảng hốt xỏ chân vào dép lê, thần sắc khẩn trương lén lút nói với Yến Giác: “Chết tớ rồi, đại ma vương lại tới hại người.”
Tuy chưa thấy được người nhưng nghe thanh âm cũng biết Đỗ đại thiếu gia là người nghiêm túc, y xua xua tay: “Đi đi.”
Đỗ Minh Nghị không biết buồn nôn còn hôn gió y tạm biệt.
Yến Giác mắt trợn trắng, nhanh chóng tắt màn hình, sợ hãi một giây sau tên Đỗ Minh Nghị thiểu năng này sẽ bò ra từ trong máy tính.
Chuyện của Đường Hâm cứ vậy trôi qua.
Bản thân cậu ta không phải người thích nói, không có chuyện gì thì an tĩnh ngồi trong phòng, sẽ không chủ động đi quấy rầy Yến Giác, cũng không có lực công kích. Nếu không phải xác định cậu ta là người của Lương Dương thì Yến Giác thật sự cho rằng cậu ta chính là một thanh niên bình thường ngoài ý muốn bị người ta hãm hại.
“Ngài Yến, có thể ăn cơm rồi.”
Đường Hâm bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, trước ngực đeo tạp dề, thoạt nhìn vừa thanh tú vừa hiền huệ. Cậu ta không có sở trường gì, điểm duy nhất có thể gọi ưu điểm là nấu ăn ngon, nhưng chỉ cần một điểm này đã đủ để cho Yến Giác cho rằng lưu lại cậu ta là lực chọn chính xác.
Hương vị lẫn màu sắc đều không chê vào đâu được, Yến Giác liên tục gắp đồ ăn, ngoài miệng còn khen ngon. Đường Hâm cười thẹn thùng, bưng bát cơm lên ăn trộm nhìn Yến Giác.
Yến Giác cùng với thông tin cậu ta biết lúc đầu rất khác nhau, ít nhất là lần đầu tiên gặp mặt không có giống trong kế hoạch nhân lúc cậu ta không phòng bị mà kéo lên giường. Chỉ bằng điểm này đã khiến cho Đường Hâm tâm sinh hảo cảm.
Yến Giác cảm nhận ánh mắt thăm dò kia nhưng không để ý, vẫn bình thản ăn cơm. Nuốt xuống miếng thịt kho tàu cuối cùng, thỏa mãn lau miệng: “Tôi ăn no rồi.”
Đường Hâm buông chén đũa, cẩn thận hỏi: “Ngài Yến, tôi còn hầm canh xương, ngài có muốn húp một bát không?”
Yến Giác rất muốn ăn thử nhưng bên công ty còn chút việc cần xử lý, Tina đã gọi giục y nhiều lần rồi.
“Không được rồi, tôi phải ra ngoài có việc.”
Đường Hâm đứng dậy đi theo, tự mình giúp Yến Giác mặc áo khoác, thanh âm có chút ôn nhu lại có chút hơi run: “Vậy… Vậy tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn chờ ngài về.”
Đôi mắt Đường Hâm ướt át, Yến Giác híp mắt lại, nửa mềm lòng nửa giả vờ xoa đầu Đường Hâm: “Trước khi về tôi sẽ báo cho cậu.”
Yến Giác cười cho qua chuyện, xoay người ra cửa.
Ở quê nhà, Chung Hàn vẫn như cũ dùng loại tâm tình mèo vờn chuột chậm rãi chơi chết Lương Dương. Từ sau khi Lương Thất chết, phe Chung Hàn liền giương cờ nổi trống công khai chèn ép Lương Dương không ngừng. Hắn đi bước nào chắc bước ấy, trước sau đã tiêu diệt mấy thế lực quan trọng của Lương Dương, có thể nói đây là trận đánh áp đảo từng bước đánh bại đối phương. Lương Dương bây giờ ngoại trừ bỏ chạy phòng thủ thì không còn cách nào khác.
Đối mặt với thế tấn công dồn dập của Chung Hàn, phe nguyên lão không kiên trì nổi lập trường liền lập tức phản bội, chạy tới cầu cạnh nhờ Chung Hàn. Nhưng Chung Hàn không phải người tốt, đối với nguy cơ tiềm tàng hắn càng thích nhổ cổ tận gốc, người phản bội ở trước mặt hắn chỉ có một con đường chết.
“Dương…. Anh Dương…. cứu tôi…. Tôi…..”
Một người toàn thân đều là máu thất tha thất thểu tông cửa đi vào, tên đó thò tay nghẹn ngào rên rỉ như muốn kể cái gì đó nhưng yết hầu đã bị cắt đứt, mỗi lần phát ra thanh âm, máu tựa như suối chảy càng nhiều hơn, rơi xuống sàn nhà. Tên đó nhìn Lương Dương với ánh mắt cầu xin được cứu sống, nhưng cuộc sống không cho tên đó được như ý muốn, mỗi bước đi là càng tiến gần hơn với cái chết, thân thể dần cứng đờ rồi ngã xuống trước mặt Lương Dương.
Cảm giác được tình huống không ổn, bảo tiêu của Lương Dương nhanh chóng vây quanh chủ nhân tạo thành cái khiêng bảo vệ Lương Dương.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Ngoài tiếng bước đi chỉnh tề còn trộn lận tiếng cao su ma xát với sàn nhà, vừa chói tai mà lại giống như khúc ca lấy mạng người.
Bảo tiêu tuy cầm súng nhưng cơ hồ mỗi người đều sợ hãi nuốt nước miếng, ngón tay đặt ở cò súng, toàn bộ lực chú ý tập trung ở cửa, không dám có một giây thất thần. Lương Dương bóp nát thuốc lá trong tay, đôi mắt đỏ lên gắt gao nhìn người xuất hiện ở ngoài cửa, nỗi hận thấu xương dâng lên: “Chung! Hàn!”
Chung Hàn ngồi trên xe lăn, biểu cảm thản nhiên, gật đầu cười nhạt: “Chào buổi tối, Lương Dương.”
Câu này nhìn như đang lịch sự thăm hỏi nhưng vào tai Lương Dương lại thành khiêu khích trần trụi. Gã che lại đôi mắt bị thương, nghiến răng kêu két két.
“Chung Hàn, tao phế chân mày, mày khiến tao mất một con mắt. Chúng ta huề nhau.”
“Huề thế nào được mà huề, hình như mày đã quên mất một chuyện.”
Chung Hàn cố ý để trống một khoảng ở giữa, hắn ngẩng đầu nhìn Lương Dương chật vật, khóe miệng hàm chứa ý cười, đáy mắt lại là một mảnh âm lãnh: “Mày quên em trai tao rồi sao? Thiếu tao một mạng người mà mày dám nói chúng ta huề nhau?”
“Chung Hàn!”
Lương Dương nhảy dựng lên, khuôn mặt dữ tợn: “Mày đừng có một tấc lại muốn tiến một thước. Tao đã đồng ý cùng mày bắt tay giảng hòa, còn bỏ qua việc mày chia năm xẻ bảy giang sơn mà cha tao sinh thời cực khổ dốc sức tạo nên. Mày đừng có không biết tốt xấu dùng chuyện trước kia để làm cái cớ!”
Chung Hàn nói: “Ồ, hiện tại lại muốn cùng tao bắt tay giảng hòa? Lúc trước không phải mày nói mày sống thì tao chết sao? Lương thiếu thật đúng là co được giãn được, Chung mỗ bội phục.”
Lương Dương bị phản lại xanh cả mặt, hận không thể chém Chung Hàn thành tám mảnh. Gã không nghĩ đến thế lực của Chung Hàn lại cường đại tới mức khiến gã chống đỡ không nổi. Những gì tốt nhất đều bị cướp đoạt rồi, thậm chí bây giờ đến cả đường lui cũng không có, giờ chỉ còn cách tử chiến đến cùng, đem toàn bộ tiền đặt cược vào ván này.
Lương Dương hít sâu một hơi, đi ra từ trong vòng bảo hộ, lộ ra nụ cười bất cần đời thường ngày: “Anh Hàn, chúng ta thương lượng đi.”
Chung Hàn nhướn mày: “Mày đang nói giỡn?”
Lương Dương khúm núm quỳ lụy: “Tôi không nói giỡn. Anh Hàn không phải vẫn luôn muốn mấy tuyến đường biển thông với nước ngoài sao? Trong tay tôi vừa vặn có mấy cái, nếu chúng ta làm hòa, tôi nguyện hai tay dâng lên. Đương nhiên, cả địa bản cũng sẽ chia đôi.”
Ngón tay Chung Hàn nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, âm thanh thanh thúy như đang gõ lên trái tim Lương Dương khiến gã phát hoảng.
“Anh Hàn, ý của anh thế nào?”
Chung Hàn giương mắt nhìn gã: “Lương Dương, mày vẫn có thói quen nói chuyện không chịu suy nghĩ. Người sở dĩ có đầu óc là để nghĩ chứ không phải là để trưng cho đẹp.”
“Mày!”
Lương Dương giơ tay muốn đánh Chung Hàn nhưng Thẩm Xuyên còn nhanh hơn gã, súng lục màu bạc thẳng tắp nhắm vào huyệt thái dương của Lương Dương.
Lương Dương nhìn Thẩm Xuyên rồi lại nhìn Chung Hàn, mất hứng nuốt ngụm nước miệng, buông nắm tay sửa sang lại cổ áo: “Chung Hàn, thương lượng đàng hoàng mày lại không đồng ý. Vậy đừng trách tao.”
“Hửm? Vậy mày muốn thế nào?”
“Tao muốn mày xuống địa ngục!”
Chung Hàn giống như nghe được chuyện cười, nhếch môi, đẩy xe lăn tới trước một bước: “Mày dùng cách nào để kéo tao xuống địa ngục? Chỉ bằng những người này?”
Lương Dương luôn chú ý vị trí của Chung Hàn, lúc xe lăn tiến vào vị trí, gã phảng phát thấy được hy vọng thắng lợi, không kiềm được ngửa đầu cười to: “Ha ha ha! Chung Hàn, nếu mày cảm thấy mấy người này không đủ tư cách giết mày, vậy nó thì sao?”
Điều khiển mini bị ấn xuống, một lồng sắt đặc biệt từ trên trời giáng xuống chuẩn xác bao lấy Chung Hàn.
“Hàn gia!” Thẩm Xuyên bị ngăn bên ngoài, phẫn nộ nhắm vào Lương Dương: “Mày tìm chết!”
Lương Dương cười đến khuôn mặt méo mó: “Không phải tao tìm chết, là bọn mày tìm chết! Ha ha ha! Chung Hàn, mày thật sự quá coi thường tao! Mày nghĩ là địa bàn của tao có thể dễ dàng tiến vào vậy sao!”
Chung Hàn vẫn như cũ lâm nguy không sợ, nhướn mày hỏi lại: “Mày cảm thấy một cái lồng sắt có thể khiến tao chết ở đây?”
“Không! Đương nhiên không phải!” Lương Dương khoa trương vung tay. Con mắt còn lại nhiễm đầy tia máu âm lãnh cười: “Lồng sắt chỉ là để nhục nhã mày. Cái này mới là thứ mang mày xuống địa ngục.”
Vừa dứt lời, Lương Dương vỗ tay.
Cái đánh này tựa hồ là một loại ám chỉ, nguyên bản đám người đi theo đứng hàng phía sau Chung Hàn đột nhiên thay đổi hướng súng, người cầm đầu chính là anh em tốt luôn một mực đi theo Chung Hàn cùng vào sinh ra tử, A Kim. Hắn ta đón nhận ánh mắt không thể tin được của Chung Hàn và Thẩm Xuyên, giọng nói khàn khàn: “Hàn gia, thực xin lỗi.”
Giây tiếp theo.
Họng súng đen nhánh lạnh băng vô tình chỉa vào ấn đường của Chung Hàn.