Bùi Doãn Hy còn đang sầu đời vì bản thân sắp phải chôn thân ở cái nơi xa lạ này thì từ đâu có tiếng đàn tranh văng vẳng đến tai cô. Tiếng đàn như một sợi dây cứu mạng vì có đàn ắt sẽ có người người chơi.
Ngước mắt nhìn về phía cuối xa Bùi Doãn Hy bỗng thấy có một căn chòi nhỏ. Hai mắt cô sáng lên như không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Sống rồi! Lần này cô thật sự được cứu sống rồi!
Cố gắng chống đỡ đứng dậy cô bước đi một cách đầy khó khăn nhưng vẫn không hề trùng bước. Vì bản thân Bùi Doãn Hy biết rất rõ rằng một khi cô bỏ lỡ cơ hội này sẽ có thể mãi mãi mắc kẹt lại nơi đây.
Sau một hồi kiên trì và cố gắng cuối cùng cô cũng có thể lết đến nơi đó. Khi chỉ còn cách có vài mét ngắn ngủi tưởng chừng như sẽ có thể cầu mong sự giúp đỡ thì bỗng nhiên từ đâu như có một bức tường vô hình ngăn cách trước mặt khiến Bùi Doãn Hy không thể đi tiếp.
Cho dù Bùi Doãn Hy có cố gắng thế nào thì trước mắt vẫn là bức tường ấy, cô có tìm đủ mọi cách để bước qua nó nhưng tất cả dường như đều trở thành vô ích.
Bùi Doãn Hy cố gắng dùng hết sức đến khàn cả giọng để gọi người nam nhân đánh đàn tranh bên trong nhưng dường như người ta chẳng hề nghe thấy cứ như cô vô hình vậy.
Tuyệt vọng, chán nản Bùi Doãn Hy quỳ sụp xuống nền đất lại là cảm giác này! Cái cảm giác bất lực đến tột cùng ấy!
Bỗng trong chiếc chòi có thêm sự xuất hiện của một người con gái khác lúc nào không hay. Bấy giờ Bùi Doãn Hy mới để ý thấy rõ trang phục bọn họ mặc thật khác thường cứ giống như mấy bộ đồ cổ trang mà cô hay thấy trong mấy bộ phim ấy.
Chuyện gì đã sảy ra với cô vậy? Đừng nói là cô xuyên không rồi ấy chứ? Trời ơi má xui thiệt. Nhưng chắc đây chỉ là giấc mơ thôi làm gì cô có thể xuyên không được cơ chứ đúng là ảo tưởng mà! Chắc có lẽ khi trở về phải bớt bớt lại đọc truyện đi thôi. Tưởng tượng nhiều quá cũng khổ mà a~
Bùi Doãn Hy còn đang thầm chửi mắng bản thân thì một âm thanh quen thuộc lại vang lên. Là tiếng đàn tranh nhưng hình như nó có chút khác lạ. Âm thanh nghe lạ mà thân thuộc cứ như Bùi Doãn Hy đã từng nghe qua ở đâu vậy.
Trong chiếc chòi nhỏ là cảnh người nam nhân mặc bộ y phục trắng thanh lịch đang di chuyển từng ngón tay thon dài trên từng sợi dây đàn. Người thiếu nữ lại uyển chuyển mà ca múa. Bọn họ cứ thế tự nhiên như vậy như thể nơi đây chỉ có sự xuất hiện của hai người là duy nhất.Tiếng đàn kết thúc hai người đó lại vui vẻ cười đùa mà ngâm thơ thưởng trà truyện trò vui vẻ khung cảnh này quả thực là quá phong tình mà.
Bùi Doãn Hy bị nhốt ngoài bức tường ngăn cách chứng kiến toàn bộ khung cảnh này thì trái tim chợt trở nên nhói đau đến lạ thường. Cô cũng không hiểu bản thân đây là bị sao nữa chỉ là thấy rất buồn trái tim này nó rất đau. Hai hàng dòng lệ nhẹ rơi trên khéo mắt.
Cảnh phong tình trước mắt thật đẹp đó nhưng sao thấy buồn vậy? Cứ như rằng cô đã từng trải qua? Nhưng tại sao lại không nhớ? Chắc chỉ là tưởng bở nhưng trái tim này sao đau?
Haha, Bùi Doãn Hy vừa khóc vừa cười mà ôm lấy trái tim đau như bị thắt lại. Rõ ràng cũng chỉ là mấy người xa lạ. Tại sao vậy? Tại sao mỗi cử chỉ hành động của bọn họ đều khiến cho cô đau khổ? Ruốc cuộc thì đây là cái nơi quỷ quái nào? Tại sao lại tra tấn cô bằng cái cách như này chứ?
Khung cảnh trước mắt bỗng trở nên thay đổi một cách chóng mặt. Hình ảnh màu sắc tươi tắn của khung cảnh xung quanh nay chỉ còn là một màu đen ảm đạm.
Trên trời xuất hiện rất nhiều tia sét lớn, Bùi Doãn Hy để ý thấy có rất nhiều người, ít ra tính thì cũng phải vài trăm người trở lên. Bọn họ cứ đi theo từng nhóm rồi dần vây chật kín lại căn chòi nhỏ nơi có cặp nam nữ hồi nãy đang vui vẻ cười đùa.
Không cần nói cũng biết với tình hình này thì chẳng phải chuyện tốt lành gì! Bùi Doãn Hy thở dài chỉ biết đứng cách một bức tường mà quan sát. Bản thân cô bây giờ cũng chẳng thể làm gì thấy cảnh này cũng chỉ đành lực bất tòng.
Cô cũng biết chứ bọn họ chắc chắn không phải người bình thường. Thân phận của cô và bọn họ quả thực là quá khác. Huống hồ làm người muốn sống thì đừng nên quá lo chuyện bao đồng nếu không cẩn thận thì chỉ có rước họa vào thân.
Càng lúc càng có nhiều người đến bọn họ cũng giống như đôi nam nữ ấy chẳng hề nhìn thấy Bùi Doãn Hy. Cũng may cho cô thoát được một kiếp nếu không bị phát hiện thì bản thân cũng chỉ có một con đường chết.
Đôi nam nữ bị đám người vây kín không còn một lối thoát tình thế này quả thực là éo le. Đám người đó chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cách khinh bỉ rồi lấy ra những sợi xích sắt to lớn mà chói chặt lại hai người bọn họ không hề để cho họ một chút cơ hội gì là phản kháng. Sợi xích sắt như có cảm tính chỉ cần một cử động nhỏ của người bị chói nó cũng sẽ như con dao sắc nhọn mà cứa thẳng vào da thịt.
Bùi Doãn Hy lấy tay che miệng để ngăn không cho bản thân phát ra tiếng động. Khung cảnh trước mắt quả thực là đáng sợ mà, Bùi Doãn Hy từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy khung cảnh bi thảm như này.Tâm lý cô như bị ám ảnh từng hình ảnh, từng chi tiết như khắc ghi vào trong não.
Sau một hồi như thấy đã hả dạ bọn họ mới bắt lấy đôi nam nữ lúc này toàn thân đã thấm đầy máu mà đưa đi. Bây giờ chỉ còn lại Bùi Doãn Hy một mình hiu quạnh tại nơi này.
Reng.....reng....reng.....
Một loại âm thanh quen thuộc mà vàng lên, là tiếng đồng hồ báo thức. Bùi Doãn Hy dật mình mà tỉnh lại. Khắp người Bùi Doãn Hy lúc này đã ướt đẫm đầy mồ hôi trên khéo mắt vẫn còn vương giọt lệ. Giấc mơ này nửa thực nửa hư cứ như cô đã từng đích thân trải nghiệm.